Beta: Dép
Bảo Ý vò đầu thành đầu vua sư tử cũng không nghĩ ra rốt cuộc trong tiềm thức mình đang trăn trở cái gì mà lại mơ một giấc mơ mất nhân tính đến vậy.
Cô không nhịn được mím môi một cái, rồi sụp đổ hét “a” một tiếng, rất muốn tung nắm đấm ngay tại chỗ.
Cái này… kỳ lạ quá rồi!
Mới sáu giờ, quên chưa tắt chuông báo thức đi học thường ngày, nhưng lúc này chắc chắn cô không ngủ được nữa, một ngày tươi đẹp lại bắt đầu từ lúc trời tờ mờ sáng.
Cô ngáp một cái, dứt khoát dậy học từ vựng.
Lần thi tiếng Anh trước cô xếp thứ mười cả lớp, tuy điểm số môn Anh của mọi người đều rất sát nhau, nhưng giáo viên tiếng Anh vẫn hận rèn sắt không thành thép mà điểm danh phê bình cô trên lớp, tiện thể so sánh: “Học tập bạn cùng bàn cho tốt vào, người ta thiếu một điểm nữa là đạt điểm tuyệt đối, em mà lùi một bước nữa là trượt rồi, chỉ cần em nghiêm túc một chút, môn Anh của em ít nhất có thể thêm mười điểm nữa.”
Thật ra Bảo Ý cũng rất thừa nhận điều đó, vì môn Anh của cô đúng là thường xuyên kéo thành tích tụt lại phía sau. Có lẽ là do cô quá lười, học từ vựng thì luôn qua loa, dựa vào ngữ cảm siêu phàm của mình mà đoán mò mới có thể duy trì ở một trình độ nhất định, thỉnh thoảng tích cực thì tăng vọt như tên lửa, hơi lơ là một chút lại tụt dốc không phanh, tuy không tụt quá thảm, nhưng ở thứ hạng của cô, quả thật đáng bị mắng.
Nhưng môn Văn và tổ hợp Khoa học tự nhiên của cô rất tốt, vẫn có thể san bằng khoảng cách với Chu Gia Thuật. Người khác thấy cô cũng gọi một tiếng học sinh giỏi, tiếc là bên cạnh có một người vững như núi, thầy cô nào cũng muốn so sánh cô với cậu.
“Lần này em lại ít hơn Chu Gia Thuật hai điểm, chỉ cần em cẩn thận một chút là đuổi kịp rồi.”
“Lương Bảo Ý, lần này môn Văn của em chỉ hơn Chu Gia Thuật ba điểm, bạn ấy viết lạc đề, còn em thì sao? Đọc hiểu được có năm điểm!”
“Lần này môn Hóa sao vậy? Tuy tổng điểm tổ hợp Khoa học tự nhiên của em cao hơn Chu Gia Thuật tám điểm, nhưng môn Hóa lại kém bạn ấy tận mười hai điểm!”
…
Cho nên bạn học Lương Bảo Ý, thi tốt hơn Chu Gia Thuật thì bị cô mắng, thi không tốt bằng Chu Gia Thuật, càng phải bị mắng.
Bảo Ý đã quen dần, bị mắng cũng ít khi ủ rũ, hôm đó giáo viên tiếng Anh nói xong, cô vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Nhưng mà khẩu ngữ của cậu ấy rất kém ạ.”
Cô giáo không nghe thấy, mọi người xung quanh đều nghe thấy, trong đầu xoay chuyển một cái, mới hiểu ra ý cô, lập tức cười ầm lên: “Lương Bảo Ý, quá đáng lắm nhé!”
Cũng chỉ có cô dám ngang nhiên lấy chuyện cậu không nói được ra làm trò đùa địa ngục như vậy.
Vì cô hoàn toàn không coi đây là chuyện gì to tát, cũng biết cậu không thích người khác coi chuyện này là một việc rất nghiêm trọng.
Bảo Ý không nhịn được cười một tiếng, nắm lấy cánh tay Chu Gia Thuật: “Thuật, cậu nói xem đây có tính là cậy được yêu chiều mà kiêu ngạo không?”
Bảo Ý xem nhiều phim cổ trang, cô cảm thấy mình giống như mấy cô cung nữ kiêu căng sống không quá nửa tập trong cung.
Chu Gia Thuật liếc cô một cái, ý là: Vô vị.
Bảo Ý bật cười, kéo sợi dây áo hoodie của cậu ra nghịch, quấn quanh đầu ngón tay, nói: “Tối qua tớ mơ thấy cậu nói chuyện đấy. Giọng hơi giống con gái.”
Bảo Ý còn nhớ trước năm tám tuổi, lúc đó cậu đã ít nói rồi, giọng hơi non nớt, ngũ quan cũng rất đẹp, đẹp đến mức khó phân biệt giới tính. Bây giờ cậu thay đổi nhiều rồi, ánh mắt sắc bén hơn nhiều, đường quai hàm rõ ràng, sống mũi cao thẳng, lông mày xếch lên tận thái dương, lộ rõ sự sắc bén.
Cô thật sự không thể tưởng tượng được nếu cậu có thể nói thì sẽ như thế nào.
Chu Gia Thuật im lặng một lát, viết hai chữ: Câm miệng!
“Cậu chẳng thành thật chút nào, thật ra cậu thích tớ nói chuyện với cậu, cậu còn bảo tớ câm miệng.” Bảo Ý nhỏ giọng lầm bầm, tự nói một mình, thường không nhận được phản hồi gì, nhưng cô biết là cậu đang nghe.
Chu Gia Thuật lại đột nhiên hỏi một câu: Tại sao cậu mơ thấy tớ?
Bảo Ý nhất thời cạn lời, nói thầm: “Cái này tớ biết thế quái nào được, quản trời quản đất, tớ cũng không quản được mình mơ gì nha.”
Bảo Ý vừa học thuộc từ vựng được năm phút đã lơ đãng nghĩ đến Chu Gia Thuật tận mười phút, cuối cùng cô đập cuốn từ vựng xuống bàn, nằm rạp xuống bàn, rồi đứng dậy, giơ hai tay lên cao, ngửa đầu nhìn trần nhà: “Trời ơi!!”
Mới sáng sớm đã nghe thấy con gái kêu gào thảm thiết, Thân Hủy đẩy cửa phòng ngủ của cô ra, gõ vào khung cửa: “Con không ngủ mà kêu gào cái gì đấy.”
Bảo Ý quay đầu lại nhìn mẹ, trong lòng sóng trào mãnh liệt, cố gắng kìm nén xúc động muốn thổ lộ hết, cô cảm thấy thổ lộ xong có lẽ sẽ xong đời.
Thế là cô nuốt nước bọt, hỏi bóng hỏi gió: “Mẹ ơi, hôm nay Tiểu Thuật hẹn con đi chùa Hồng Sơn, lần này hai đứa con tự đi nhé! Con muốn đi dạo riêng với cậu ấy.” Cô cố ý nhấn mạnh chữ “riêng”.
Thân Hủy suy nghĩ một lát, bà không nghi ngờ gì, gật đầu: “Ừ, đi đường cẩn thận nhé. Từ đó về khó bắt xe buýt lắm, hai đứa bắt taxi về thẳng đi! Lát nữa con đi lấy chút tiền ở ngăn kéo, đừng có tiêu tiền của Tiểu Thuật mãi, lần nào nói con cũng không nghe.”
Bảo Ý buồn bực: “Không phải con, là cậu ấy…” Cứ nhất định muốn đưa. Cô thở dài một tiếng, chẳng buồn tranh cãi nữa, dứt khoát nói một cách hùng hồn: “Vậy con có thể tiêu được bao nhiêu tiền chứ, cậu ấy muốn cho còn con muốn nhận, hai đứa con trời sinh một cặp. Cùng lắm mẹ lại trả lại cho dì Tĩnh từ chỗ khác thôi.”
Cô cố ý dùng một từ dễ gây hiểu lầm, tiếc là cô lén nhìn mẹ, bà không có phản ứng gì cả.
“Con đó…” Thân Hủy tức giận: “Chẳng hiểu chuyện gì cả.”
Bảo Ý “vâng vâng dạ dạ” qua loa, tiện thể nhấn mạnh một câu: “Lúc về bọn con còn muốn tới hiệu sách nữa.”
Thân Hủy gật đầu: “Ừ.”
Tới hiệu sách là chuyện tốt, đọc sách nhiều học hỏi nhiều, đúng là hai đứa trẻ khiến người ta bớt lo.
“Còn muốn đi xem phim nữa.” Ánh mắt Bảo Ý phức tạp: “Ngay gần khu nhà mình thôi, ở đó có phòng chiếu đôi, rất tiết kiệm.”
Thân Hủy chỉ nghe được hai chữ tiết kiệm, nhưng vẫn dặn dò một câu: “Hai đứa đừng về muộn quá.”
Học hành kết hợp nghỉ ngơi, vừa biết học hành lại vừa biết thư giãn, đúng là hai đứa trẻ khiến người ta yên tâm.
Bảo Ý hít sâu một hơi, cảm thấy mẹ không hề có một sự quan sát nhạy bén nào, cô thở dài cho những cảm xúc phức tạp đang trào dâng trong lòng mình.
Tại sao tại sao tại sao!
Tại sao cô lại mơ thấy giấc mơ đó?
Rõ ràng không ai nghĩ rằng họ có thể phát triển tình cảm ngoài tình bạn và tình thân.
Hai người thuần khiết biết bao, tình bạn kiên cố và tốt đẹp biết bao… cùng lắm cũng chỉ là tình cảm anh em, tuy không phải ruột thịt nhưng còn hơn cả ruột thịt.
Bảo Ý lại thở dài nặng nề, cô cảm thấy mù mờ trước sự thản nhiên quen thuộc của Thân Huỷ và những nghi ngờ khó nói thành lời trong lòng mình, cô lại gục xuống, giữ tư thế hai tay đầu hàng, kêu gào lớn hơn: “Trời ơi——”
Thân Hủy: “…”
Lương Văn Sơn cũng bị gọi đến, tối qua bố Lương ngồi bên bàn chăm chú đọc, dịch tác phẩm đến rạng sáng, lúc này mơ mơ màng màng mở mắt, hỏi vợ: “Con gái làm sao vậy em?”
Thân Hủy dang hai tay ra, bĩu môi: “Ai mà biết.” Nói xong, bà rút một cái chổi lông gà từ trên nóc tủ phòng mình ra, đưa cho Lương Văn Sơn: “Đi, cho nó một trận.”
Lương Văn Sơn: “… Anh không đi, sao em không đi.”
“Lần nào em cũng đóng vai ác, anh thì cứ chiều nó.” Thân Hủy khuyến khích chồng: “Anh nợ nó một tuổi thơ trọn vẹn à?”
Lương Văn Sơn không đồng tình: “Con gái anh ngoan như vậy, tại sao anh không thể chiều. Hơn nữa kêu gào hai tiếng thì sao, đó gọi là giải tỏa cảm xúc hợp lý.”
“Nó mà ngoan cái gì, trong bụng toàn là ý đồ xấu, hễ rảnh rỗi là lại kiếm chuyện. Thôi thôi thôi, trông cậy vào anh còn không bằng trông cậy vào Tiểu Thuật, Tiểu Thuật còn hiểu con gái hơn anh, đáng tin cậy hơn anh.”
…
Hai người cãi nhau từ cửa phòng ngủ ra đến phòng khách, con gái thế nào hoàn toàn không quan trọng.
Bảo Ý mơ hồ nghe thấy tên Chu Gia Thuật, thầm nghĩ hai người vô tư thật đó, nếu không quản con nữa thì con thật sự…
Thật sự sẽ…
“Trời ơi——” Bảo Ý lại thở dài đau khổ, cô cảm thấy mình đã phản bội tình hữu nghị và tình thân của họ, cô phải đối mặt với Chu Gia Thuật thế nào đây.
Cô đột nhiên nhớ lại tối qua cậu nghiêm túc nói với cô những chuyện linh tinh đó, tuy đến giờ cô vẫn chưa hiểu rốt cuộc ý cậu là gì, nhưng có phải là cô thật sự không có chừng mực, cậu đã nhận ra nên đang tế nhị nhắc nhở cô hay không?
Cô đi đi lại lại trong phòng ngủ, lúc nhìn trời, lúc nhìn đất, lúc lại ra ngoài quấy rầy bố mẹ, cuối cùng lấy điện thoại ra quấy rầy cậu út.
[Đồng chí Thân Tuấn, cậu và chị Miêu Miêu thế nào rồi? Dạo này trời lạnh, con cảm thấy cô đơn buồn chán, quyết định nói với chị ấy chuyện cậu thầm thích chị ấy bảy năm trời mà không dám tỏ tình. Mong cậu biết rõ. — Cháu gái yêu quý của cậu, Bảo Ý.]
Ba giây sau Thân Tuấn lập tức gọi điện tới, vừa kết nối đã nói: “Lương Bảo Ý, con muốn ăn đòn đúng không?”
Bảo Ý gật đầu, thành thật nói: “Dạ đúng vậy.”
Ai đó đến đánh cho cô một trận để cô tỉnh táo lại đi!
Cô thả mình xuống giữa giường, bực bội lăn lộn hai vòng, lại vò tóc thành đầu sư tử, hỏi: “Vậy cậu và chị Miêu Miêu thế nào rồi?”
“Không thế nào cả, cô ấy đang ôn thi, con bớt quấy rầy cô ấy đi, bằng không nhất định cậu sẽ cho con biết tay!” Thân Tuấn nghiến răng nghiến lợi nói.
Bảo Ý thở dài nặng nề đầy tiếc nuối: “Vậy cậu nói cho con biết thích là cảm giác gì.”
“Thích là thích chứ còn là gì nữa, cảm giác thích thôi.” Thân Tuấn cảm thấy hôm nay đầu óc cô có vấn đề, nhạy bén nhận ra điều gì đó: “Sao? Con thích ai rồi à? Con mà yêu sớm cậu nhất định sẽ nói cho chị cậu biết.”
“Không… không có.” Bảo Ý nói rõ ràng: “Yêu sớm là gì, con hoàn toàn không biết. Con chỉ là… tò mò, chủ nhiệm lớp con bắt được mấy cặp đôi, nhưng con thấy họ cũng không làm gì, cùng lắm chỉ nắm tay thôi, bạn bè cũng có thể nắm tay mà… Con chỉ tò mò bạn bè và bạn trai, rốt cuộc khác nhau ở chỗ nào.”
Bảo Ý cứ căng thẳng là không nhịn được mà cắn ngón tay, cắn đến chảy máu mới tỉnh táo lại một lát, nói dối: “Câu lạc bộ hùng biện của bọn con báo đề tài rồi, về tình yêu, con là người hùng biện chính. Nên là cậu cứ mạnh dạn nói cho con biết đi.”
Thân Tuấn cảm thấy nói chuyện này với một đứa nhóc ranh đúng là kỳ quái, anh ấy hắng giọng hai cái mới nói: “Chỉ có kẻ ngốc mới không phân biệt được bạn bè và bạn trai.”
Bảo Ý: “…” Sao còn công kích cá nhân nữa vậy.
Nhưng Thân Tuấn vẫn quyết định quan tâm đến kẻ ngốc một chút, thế là nói: “Ở bên bạn bè sẽ rất thoải mái vui vẻ, nhưng ở bên người mình thích sẽ hồi hộp lo lắng, tim đập nhanh. Những ngày không gặp bạn bè con vẫn có thể sống tốt, nhưng không gặp được người mình thích thì sẽ nhớ nhung cồn cào, muốn gặp người ta, muốn nói chuyện với người ta… Dù chỉ là nhìn người ta từ xa, nhưng gặp rồi lại không thỏa mãn, thế là nỗi nhớ nhung cồn cào cứ lặp đi lặp lại… Yêu là không thỏa mãn.”
Thân Tuấn ho khan một tiếng: “Thôi bỏ đi, cậu nói mấy cái này với con nhóc như con làm gì, đợi con lớn lên tự khắc sẽ biết, đừng có ép buộc mình, cô cháu gái ngoan của cậu ạ, hùng biện tình yêu cái gì, con về nhà xem Teletubbies thì hợp hơn đấy.”
Bảo Ý “xùy” một tiếng: “Cậu thì giỏi rồi, cậu đi tỏ tình đi, chị Miêu Miêu của con ở ngay cạnh nhà cậu đấy, xem cậu hèn kìa.”
“Con biết cái rắm gì, cút đi.” Thân Tuấn cúp điện thoại của cô.
Bảo Ý im lặng ngây ngốc một lát, cồn cào ruột gan?
Cồn thế nào, cào thế nào?
Cô có cảm giác đó với Chu Gia Thuật không?
Hình như không! Vì họ gặp nhau mỗi ngày, lúc muốn gặp thì đẩy cửa ra là thấy, từ sáng đến tối đều thấy…
Chu Gia Thuật đến tìm cô, dì Thân và chú Lương vừa cãi nhau vừa chuẩn bị bữa sáng trong bếp, thấy cậu vào, quay đầu nói một câu: “Tiểu Thuật đến rồi à, một lát nữa bữa sáng mới xong. Bảo Ý ở trong phòng ngủ đấy, hôm nay dậy sớm lắm, chắc học tiếng Anh đến phát điên rồi, mới sáng sớm đã kêu gào thảm thiết ở trong đó, con đi xem nó thế nào đi.”
Cậu biết cô học tiếng Anh rất khó khăn, vì cô lười, không thích học thuộc từ vựng chút nào, mỗi lần hạ quyết tâm đều như muốn lấy mạng cô.
Cửa phòng ngủ của cô đang mở, nhưng cậu đứng ở cửa đã thấy cô nằm trên giường, thế là cậu im lặng một lát, đứng đó không nhúc nhích, nhìn cô ngẩn người ba phút không động đậy, thế là cậu không nhịn được giơ tay gõ cửa, nhắc cô là mình đến rồi.
Ai ngờ Lương Bảo Ý quay đầu lại, vừa thấy cậu thì giật mình, hoảng sợ “á” một tiếng, ngồi bật dậy, cứ như nhìn thấy ma.
Chu Gia Thuật: “…”
Làm cái trò gì vậy, cậu đáng sợ đến thế à?
Cậu im lặng nhìn cô, mặt mày lạnh lùng, khuôn mặt đó thường không có biểu cảm gì, trông rất xa cách và lạnh lùng.
Cho nên ở lớp có rất ít người bắt chuyện với cậu, ngoài việc cậu không nói được, phần lớn là do khí chất của cậu.
Hôm nay cậu không mặc đồng phục, áo hoodie đen và quần jean xanh đậm, đôi giày thể thao đang đi là quà sinh nhật Bảo Ý tặng cậu trước đây, cô còn mua mấy cái móc trang trí hình vịt con, ngôi sao nhỏ, quả anh đào để trang trí dây giày cho cậu, trông vừa ngầu vừa đáng yêu.
Bảo Ý nhìn chằm chằm cậu mấy giây, tim đột nhiên đập thịch thịch hai tiếng, cô lập tức ngồi dậy, vò tóc chớp mắt hai cái: “Cậu làm tớ giật cả mình.”
Chu Gia Thuật cười lạnh lùng, múa tay: Làm chuyện gì khuất tất à?
“Không thích nghe cậu nói chuyện, nghỉ chơi năm phút.” Cô quay đầu đi, cố ý không nhìn cậu, cũng sẽ không cần nhìn cậu dùng thủ ngữ.
Thật ra là cô chột dạ, trong đầu rối bời, đột nhiên không biết nên đối xử với cậu thế nào nữa.
Chu Gia Thuật lại không nói gì, chỉ im lặng ra hiệu một câu: Tối qua, tớ xin lỗi, tớ không cố ý muốn làm cậu không vui.
Tiếc là Bảo Ý không nhìn thấy.
Cô đi vào rửa mặt.
Cậu đi tới, nhìn bàn học của cô, trên bàn bày sách từ vựng và sách ngữ pháp tiếng Anh, trên mấy tờ giấy nháp là những từ đơn cô chép, viết rất lung tung, rõ ràng học cũng không tập trung.
Cậu im lặng dọn dẹp bàn cho cô, đề toán khó hôm qua chưa giảng, cậu tìm một tờ giấy viết công thức và cách giải chi tiết ra. Cô rất thông minh, chỉ cần nói một chút là hiểu, không cần dài dòng.
Trên bàn bừa bộn, cô không thích dọn dẹp đồ đạc, lần nào cũng là cậu dọn, cô quen rồi, luôn vứt cho cậu, nhưng tối qua cậu đứng dậy đi luôn, cô tự dọn qua loa, nhưng rất qua quýt.
Chu Gia Thuật lại tỉ mỉ dọn dẹp một lần nữa, đợi đến lúc Bảo Ý ra ngoài, phòng lại trở nên sạch sẽ gọn gàng, thậm chí cậu còn gấp cả quần áo cô vứt bừa.
Thật ra cũng không trách bố mẹ cô không hề đề phòng, từ nhỏ họ đã rất thân thiết với nhau.
Cô đột nhiên có chút áy náy, thế là nói một câu: “Thuật, chúng ta thi vào Đại học Nghi đi!”
Như vậy sau này vẫn có thể ở bên nhau.
Chu Gia Thuật không biết trong lòng cô đang dậy sóng dữ dội, nhưng cậu cảm thấy có lẽ cô vẫn còn vướng bận chuyện tối qua, cậu không khỏi hối hận vì sự vòng vo của mình.
Cậu không muốn cô không vui.
Thế là cậu im lặng một lát, cố gắng để mình khôi phục lại vẻ thản nhiên và bình tĩnh như trước đây, cậu dùng thủ ngữ nói: Thi vào đâu cũng được, nướng khoai cũng được.
Bảo Ý: “…”
Cô lập tức nhắm mắt lại, làm vẻ mặt như muốn nghỉ chơi.
Mà sau khi cô nhắm mắt, Chu Gia Thuật lại càng không kiêng nể gì mà ngắm nhìn cô. Không cần phải giấu những cảm xúc mãnh liệt trong ánh mắt cậu nữa, cậu giơ tay lên, suýt chút nữa chạm vào mặt cô.
Cứ tưởng cậu sẽ cảm động, hoặc ít nhất cũng vui vẻ hơn một chút, hóa ra là tự mình đa tình.
“Sớm muộn gì tớ cũng nướng cậu như nướng khoai.” Bảo Ý lẩm bẩm: “Uổng công tớ còn sợ cậu buồn, cậu lại cứ chọc tức tớ như vậy. Lừa dối tình cảm của tớ, thật ra cậu chỉ rảnh rỗi bày trò trêu tớ thôi đúng không!” Hôm nay cô diễn vai nữ chính thật lòng thật dạ bị lừa dối trong phim thần tượng, một mình cô độc diễn, vẻ mặt nghiêm túc, giơ tay lên: “Cậu không cần giải thích, tớ không nghe.”
Thậm chí cô còn tháo băng đô xuống bịt mắt lại, mò mẫm đi về phía phòng khách, ý là: Tớ nói không nghe là không nghe!
Chu Gia Thuật không nhịn được mà cười một tiếng, vừa nãy có một giây cậu rất muốn lao đến ôm lấy cô.
Để cô hiểu rằng, nhắm mắt lại cũng có thể giao tiếp.
Có lẽ bị cái tính diễn sâu của cô lây rồi.
—
Bảo Ý: Không ngờ cậu lại là loại người này!!
Chu Gia Thuật: Còn nhiều điều cậu không biết lắm~