Beta: Dép
Chùa Hồng Sơn hương khói nghi ngút, ngoài những tín đồ từ xa đến, phần lớn là du khách đến vì tiếng tăm.
Ngôi chùa được xây dựng dựa vào núi, tầng tầng hướng lên trên. Trong tiếng chuông sớm trống chiều, cảnh núi non tĩnh lặng, là một nơi tuyệt vời để thư giãn vào cuối tuần. Hai người nói là đến bái Phật, nhưng thực ra mang tâm thế vui chơi nhiều hơn.
Trước đây đều là bố mẹ dẫn đến, hai đứa trẻ con lẽo đẽo theo sau, chỉ cần nghe theo chỉ thị là được. Đây là lần đầu tiên hai người tự đến một mình.
Đến nơi, Bảo Ý nhìn dòng người muôn hình vạn trạng đổ về, lần đầu tiên không có bố mẹ bên cạnh chỉ huy, chỉ có thể tự quyết định nên làm gì, cảm giác như mình đột nhiên trở thành người lớn vậy.
Mấy năm qua chùa xây dựng văn minh, chỉ có thể đốt nhang ở những nơi cố định. Cô đi lấy nhang, kéo cậu cùng nhau bái lạy, vẻ mặt vô cùng thành kính.
Điều ước vẫn như mọi khi.
Hy vọng Chu Gia Thuật sớm bình phục.
Trong điện, tượng Phật trang nghiêm, thật ra Bảo Ý cũng chẳng biết vị nào là Thiên Vương, đâu là Kim Cang, đâu là Bồ Tát… Đến đây bao nhiêu lần rồi mà cũng chẳng nhớ được mấy vị. Cô không khỏi cảm thấy chột dạ, sợ Phật tổ chê cô không đủ thành tâm, thế là hiếm khi vào điện rồi đi theo một dì lạ bên cạnh, lần lượt bái lạy từng tượng.
Gian điện bên cạnh được lập nên để thờ Quan Âm Bồ Tát, rất nhiều người đang xúm lại đó. Bảo Ý chỉ cảm thấy nơi đó hương khói nghi ngút, cũng chẳng cần biết đó là vị nào, cứ chen vào chắp tay vái một vái, tiện thể kéo Chu Gia Thuật, ra hiệu cho cậu cũng vái.
Trong làn khói hương lượn lờ, tiếng niệm kinh cầu phúc không dứt, Chu Gia Thuật ngước mắt, nhìn thấy Kim Đồng Ngọc Nữ đang tươi cười dưới đài Bồ Tát, cậu im lặng đến tận năm giây.
Chu Gia Thuật: “…”
Như thế này có phải hơi vội vàng quá không?
Bảo Ý biết cậu không tin những chuyện này, đôi khi cũng không thích bố mẹ cứ hay đến chùa, thấy cuối cùng cậu vẫn cúi đầu vái mấy cái, cô vui vẻ kéo cậu đi.
Đi được hai bước đột nhiên nghe thấy phía sau có người cầu sớm sinh quý tử, cô mới chợt quay đầu lại, như thể nhận ra điều gì đó, hai tay ôm mặt, đau khổ “á” một tiếng.
Chu Gia Thuật cười đến mức không kìm chế được.
Hai người không tiếp tục bái lạy từng tượng giống những người khác, chỉ quyên góp chút tiền hương hỏa, khấn nguyện rồi men theo bậc thang đi lên ngắm cảnh.
“Thuật, vừa nãy cậu ước gì thế?”
Bảo Ý bỗng cảm thấy, chắc chắn cậu sẽ không ước cho mình.
Cậu cúi đầu, không trả lời.
Trên lan can đá có hai con mèo con đang ngồi, chúng không sợ người, thản nhiên l**m móng rửa mặt.
Bảo Ý nghiêng đầu, từ dưới nhìn lên cậu: “Rốt cuộc ước gì thế?”
Chu Gia Thuật nhìn cô một cái, giơ tay ra hiệu: Ước lần sau cậu thi tiếng Anh được điểm tuyệt đối, không phải ăn mắng nữa.
Bảo Ý bĩu môi: “Thật lãng phí.”
Mặc dù Bảo Ý không có tín ngưỡng quá thành kính, nhưng vẫn cảm thấy điều ước là thứ rất trân quý.
Cô nói: “Điều ước này không cần ước, cố gắng là đạt được. Cậu ước với Bồ Tát thì thà ước với tớ còn hơn. Tớ miễn cưỡng treo tóc lên xà, đâm dùi vào đùi một cái là được.”
Chu Gia Thuật không nhịn được cười, cậu cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đau khổ đập đầu vào tường của cô khi học thuộc từ vựng.
Cậu không hỏi cô đã ước gì, vì trong lòng vô cùng rõ ràng.
Sự chắc chắn đó khiến cậu hoảng hốt, cậu cảm thấy rõ ràng họ gần nhau như vậy, nhưng cậu không hề tự tin vào chuyện rốt cuộc cô có thích mình hay không.
Chu Gia Thuật kéo cô một cái, để cô nhìn mình, dùng thủ ngữ nói: Vậy lần sau ước cho cậu cao thêm năm centimet.
Mắt Bảo Ý sáng lên, lộ ra vẻ mặt “quả nhiên cậu hiểu tớ nhất”, nhưng ngay sau đó cô lại không nhịn được cười: “Cậu ước cho cậu đi, sao toàn ước cho tớ vậy.”
Nhưng chẳng lẽ cậu không ước cho tớ sao?
Thế là Chu Gia Thuật cố ý hỏi: Vậy cậu ước gì?
Bảo Ý há miệng, nhìn ánh mắt cậu rồi chợt ý thức được điều gì đó, cô gượng gạo quay đầu đi: “Cậu không cần quan tâm, hỏi gì mà lắm thế, không có phép tắc gì cả.”
Chu Gia Thuật lại không nhịn được cười.
Hai người im lặng đi về phía trước, xung quanh du khách và khách hành hương tụm năm tụm ba, phía trước là một cặp đôi đang tay trong tay, vai kề vai, có lẽ còn đang trong giai đoạn nồng nhiệt, chàng trai hỏi cô gái, vừa nãy ước nguyện ba phút với Bồ Tát, ước gì vậy.
Cô gái cười dịu dàng: “Anh cứ ba bữa nửa tháng lại vào viện, đương nhiên là ước anh bình an khỏe mạnh rồi.”
“Sao không ước cho em? Thích anh đến thế cơ à?” Chàng trai nghiêng đầu, hôn lên má cô gái.
Cô gái mỉm cười né tránh, nhỏ giọng nói “đừng đùa nữa”, nhưng vẫn gật đầu trả lời: “Ừ, em thích anh thì sao.”
Bảo Ý: “…”
Cô quay đầu nhìn thoáng qua Chu Gia Thuật, phát hiện cậu cũng nghe thấy, cậu nghiêng đầu, khẽ nhướng mày với cô, trên mặt như viết: Sao, cậu cũng thích tớ à?
Không hiểu sao Bảo Ý lại thấy chột dạ, cô đột nhiên kéo tay cậu, bước nhanh vượt qua đám đông: “Nhanh lên, chúng ta leo l*n đ*nh, chụp ảnh xong rồi về.”
Đám đông rộn ràng, gió thu mang theo cái lạnh lẽo và tiêu điều cắt qua người, thổi bay tóc cô, bay đến mặt cậu. Cậu nheo mắt, bị cô kéo đi, như thể cách biệt với đám đông.
Cả thế giới dường như chỉ còn lại hai người họ, chỉ còn nhịp tim và hơi thở của họ hòa cùng một tần số.
Trên đỉnh núi còn có một điện lớn, thờ Tam Thế Phật.
Bảo Ý vào bái, có sư thầy chúc phúc cho họ, Bảo Ý đáp lễ, lúc đi ra thì vừa đúng giờ trưa, mặt trời đã lên cao. Chu Gia Thuật dựa lưng vào lan can bên cạnh, đang đối diện với cô, hai tay dang ra chống lên lan can, nghiêng đầu, nhìn cô không chớp mắt.
Cậu nhìn đến nỗi Bảo Ý mất tự nhiên, ngước mắt trừng cậu một hồi, đột nhiên thiếu tự tin nói: “Nhìn tớ làm gì, trên mặt tớ có gì à?”
Vẻ mặt Chu Gia Thuật vẫn bình thường, nhưng phát biểu lại vô cùng càn rỡ, thủ ngữ chậm rãi mà bình tĩnh: Cảm thấy cậu rất đẹp.
“Cảm ơn, cậu cũng cực kỳ đẹp trai.” Bảo Ý giả vờ thoải mái, nhưng không được mấy giây đã không nhịn được, nằm sấp lên lan can, tránh ánh mắt cậu, cô cúi đầu nhìn vách núi bên ngoài lan can: “Đừng đột nhiên nói những lời kinh dị như vậy, nghe cứ như có ý đồ xấu vậy. Có phải cậu đã làm gì có lỗi với tớ không?”
Bảo Ý lẩm bẩm mấy câu, dường như mới tìm được logic, cô quay đầu nhìn cậu, chất vấn: “Cậu nói đi, thành thật khai báo sẽ được khoan hồng, bằng không để tớ biết thì cậu chết chắc.”
Chu Gia Thuật cười một tiếng, ra hiệu: Không có, chỉ là cảm thấy cậu rất đẹp.
Sao lại không làm theo kịch bản thường thấy vậy, Bảo Ý lại quay đầu nhìn vách núi, hít sâu một hơi, tim như bị ai đó đấm lung tung, cứ đập thình thịch.
Cậu ấy làm gì vậy chứ?
Kỳ lạ quá.
Dung mạo của cô… quả thật cũng tạm được, từ nhỏ đến lớn cô được rất nhiều người khen. Bảo Ý tập hợp được ưu điểm của cả bố và mẹ, thậm chí còn có chút xinh đẹp như đột biến gen, nhưng cũng không đến mức quá khoa trương, ít nhất với kiểu người từ nhỏ đến lớn đã quen nghe đủ lời khen ngợi như Chu Gia Thuật, chắc cậu không đến mức đột nhiên phát hiện ra cô hàng xóm của mình trông khá đẹp đúng không.
Nghe thế nào cũng thấy kỳ cục.
“Muốn tớ giúp cậu chuyện gì, nói đi!” Bảo Ý lại điều chỉnh suy nghĩ, nhìn cậu: “Tớ là loại người cần lời ngon tiếng ngọt sao? Chỉ cần không giết người phóng hỏa, cậu cầu xin tớ, tớ sẽ luôn giúp cậu.”
Biểu cảm của Bảo Ý kiểu “không cần ngạc nhiên, tớ chính là người tốt như vậy đấy”.
Nhưng Chu Gia Thuật vẫn chỉ cười, lắc đầu, giơ tay: Thật sự không có, chỉ là cảm thấy, cậu rất đẹp, không có gì khác.
Tâm thái Bảo Ý hoàn toàn sụp đổ, vì quá kinh hãi mà toàn thân gượng gạo, hơi thở rối loạn, không hiểu sao tai bắt đầu nóng lên, một lúc lâu sau, cuối cùng cô không nhịn được, vừa giậm chân vừa “a a a” một tiếng, giận dữ nhìn cậu: “Chu Gia Thuật, cậu bình thường lại đi, đáng sợ quá.”
Vẻ mặt Chu Gia Thuật khó hiểu, hơn nữa còn thản nhiên, cậu hỏi ngược lại cô: Sao vậy? Không được khen à?
Đương nhiên là được, nhưng… Hồn ai nhập vào thân xác Thuật nhà ta thế này!!
Bảo Ý cảm thấy bầu không khí là lạ, thế là giơ chân đá cậu một cái.
Hôm nay trên đầu cô buộc một chiếc băng đô màu đỏ có chữ Phúc, vốn là để lấy may, sáng ra lấy để bịt mắt, lúc này tháo ra buộc tay cậu, lẩm bẩm: “Cậu đó, nhìn là biết chẳng nghĩ chuyện tốt lành gì, cấm nói chuyện.”
Bảo Ý buộc hai tay cậu lại, tiếc là cậu lật tay một cái là đã tháo ra được.
Cô vốn cũng không định trói thật cậu, chỉ là cảm thấy cậu đột nhiên kỳ lạ rất đáng ghét.
Nhưng Chu Gia Thuật lại không trả lại cô băng đô, im lặng dùng một tay buộc tay mình với sợi dây trên áo khoác của cô lại, tay đặt lên vai cô, vỗ một cái, ý là: Được, tớ không nói nữa, nhưng tớ chỉ chấp nhận cậu buộc tớ với cậu lại thôi.
Bảo Ý bĩu môi, cảm thấy cậu cực kỳ trẻ con, nhưng cũng không gạt tay cậu ra, cứ thế để mặc cậu khoác vai xuống núi.
Leo núi mất gần một tiếng, xuống núi một lát đã đến chân núi.
Đây là vùng ngoại ô, trạm xe buýt gần nhất cách đó một cây số, hơn nữa xe buýt đi về khu nhà họ cũng rất mất thời gian, cũng cần phải chuyển tuyến, thế là Bảo Ý rất nghe lời mẹ, trực tiếp kéo cậu đi bắt taxi.
Lúc báo điểm đến, cô nói “Quảng trường Vân Đỉnh”.
Đó là một trung tâm thương mại nhỏ gần nhà, không lớn, chẳng có gì để mua sắm, ngay cả nhà hàng cũng chỉ có vài quán.
Chu Gia Thuật nhìn cô, im lặng hỏi: Đến đó làm gì?
Tâm trạng Bảo Ý rối bời, vừa lục ví lấy tiền chuẩn bị trả xe, vừa nói: “Đi xem phim, không hỏi ý kiến cậu, là vì cậu nợ tớ. Lúc tớ mười tuổi, cậu đã nói, sau này cậu sẽ cùng tớ đi xem mọi bộ phim tớ muốn xem. Tớ nhớ đấy!”
Chu Gia Thuật ra sức lục lọi trong trí nhớ, mới mơ hồ nhớ lại khung cảnh mờ nhạt đó.
Đại khái là có lần cô muốn xem phim, bố mẹ đều bận, tạm thời bỏ rơi cô, mà cô còn quá nhỏ không được phép tự đi xem.
Cô khóc rất lâu, cậu không còn cách nào, đành lén đưa cô ra ngoài. Hai đứa trẻ con tay trong tay đi xem phim, còn mua cả bỏng ngô và coca. Xem phim được một nửa mà cô vẫn còn buồn rầu, sợ về nhà bị mắng, cũng trách bố mẹ nói không giữ lời.
Thế là Chu Gia Thuật an ủi cô, nói là lúc về đã có cậu rồi, cậu sẽ bao che cho cô, còn hứa, sau này cũng có thể cùng cô xem phim.
Chỉ là sau này không còn xảy ra chuyện như vậy nữa, Bảo Ý là một đứa trẻ rất được người lớn yêu thích, hiếm có chuyện nào cô muốn làm mà không được đồng ý. Sau khi lớn lên, xung quanh cô cũng có đủ loại bạn bè, thỉnh thoảng xem phim đều rủ mấy cô bạn thân, cũng không cần cậu đi cùng nữa.
Không ngờ cô lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, Chu Gia Thuật không nói gì.
Thật ra bất kể cô muốn cậu làm gì, có lẽ cậu đều rất khó từ chối.
Cuối cùng cậu chỉ hỏi một câu: Xem phim gì?
Bảo Ý ghé sát lại gần, hơi chột dạ cười nói: “Hôm nay trời đẹp, thích hợp tỏ tình.”
Chu Gia Thuật nhìn cơ thể cô ghé lại gần cùng với ánh mắt cô nhìn mình, tim đột nhiên đập mạnh một cái, người bất giác lùi lại, như thể bị dọa sợ.
Bảo Ý hờn dỗi tiến lại gần lần nữa: “Gì đấy, tớ có ăn thịt cậu đâu. Cấm trốn.”
Không trốn. Cậu thầm nghĩ.
Nhưng nếu cậu tiến thêm một bước, e rằng người muốn trốn chính là cô.
Đôi khi cô thật sự không có cảm giác về giới hạn, sẽ rất tự nhiên nắm lấy cổ tay cậu, khoác tay cậu, đặt tay lên vai cậu, thậm chí ôm cậu cũng không thấy ngại.
Có lẽ là vì sự trưởng thành của hai người khá đặc biệt, hơn nữa cậu cũng chưa bao giờ trốn tránh.
Cậu luôn cố gắng tỏ ra tự nhiên, không được ngạc nhiên, không được đánh rắn động cỏ, cậu vừa muốn cô biết, lại vừa sợ cô biết.
Cậu thất thần một lát, nhìn chằm chằm cô.
Bảo Ý cũng đang ngước nhìn cậu, chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Cậu giận à? Thỉnh thoảng xem phim tình cảm cũng hay mà. Tớ cho phép cậu vừa xem vừa ngủ. Làm ơn đi, cậu không đi với tớ thì còn ai đi với tớ nữa. Liêu Đình Đình bảo đây là một bộ phim siêu dở, tớ không dám rủ cậu ấy, tớ sợ cậu ấy mắng tớ.”
Hóa ra bộ phim đó tên là “Hôm nay trời đẹp, thích hợp tỏ tình”.
Nghe tên đã không giống phim hay rồi.
Chu Gia Thuật giả vờ bình tĩnh đẩy cô ra, phủi bụi không tồn tại trên tay áo với vẻ ghét bỏ, ra hiệu một câu: Được thôi, nhưng cậu làm lãng phí hai tiếng đồng hồ của tớ, phải đền bù cho tớ.
Thật ra Bảo Ý cũng không biết mình ôm tâm tư gì mà cứ nhất quyết muốn đi xem phim tình cảm với cậu, rõ ràng sáng sớm chỉ muốn thăm dò mẹ, sao bây giờ lại muốn đi thật rồi.
Nhưng cô nghe thấy cậu đồng ý thì vẫn cảm thấy nhẹ nhõm, hỏi cậu: “Đền bù gì?”
Bảo Ý nhanh trí nhảy số, đột nhiên kéo vai áo một bên xuống: “Lấy thân báo đáp? Cậu thèm sắc đẹp của tớ!”
Hôm nay Chu Gia Thuật bị cô k*ch th*ch không biết bao nhiêu lần rồi, lúc này cậu đau khổ nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, im lặng kéo áo cô lên, sau đó cười nhạt, ra hiệu: Được thôi, vậy tối nay cậu đến nhà tớ, hay tớ đến nhà cậu?
Cậu cũng thấy tức giận vì không ngờ cô lại vô tư như vậy, rốt cuộc không xem cậu là đàn ông tới mức nào.
Xong rồi, chơi quá trớn rồi, Bảo Ý nuốt nước bọt, vẻ mặt có chút kỳ lạ, một lúc lâu mới điều chỉnh lại, giả vờ bình tĩnh nói: “Đùa cậu thôi.”
Chu Gia Thuật múa tay: Không buồn cười chút nào.
“Vậy tớ xin lỗi, tớ sai rồi.” Cô nắm lấy cánh tay cậu.
Cậu nói: Không tha thứ.
Bảo Ý: “…?”
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cậu nói không tha thứ.
“Vậy… không tha thứ thì làm sao?” Sự kinh ngạc và tò mò của cô thậm chí còn nhiều hơn bất an.
Chu Gia Thuật nhìn cô: Vậy cậu không thể xin lỗi thêm vài lần nữa sao?
Hóa ra là trêu cô, Bảo Ý bĩu môi, im lặng một lát, đột nhiên nói một câu: “Tớ mua vé rồi, ghế đôi, cái này có cần xin lỗi không?”
Chu Gia Thuật: “…”
Bảo Ý tự nói tự lắc đầu: “Không cần, cậu không tha thứ thì tớ cũng có làm sao đâu.” Cô kéo kéo chiếc băng đô vẫn buộc trên người hai người: “Gặp phải tớ coi như cậu xui xẻo.”
Bảo Ý cười với cậu: “Nhưng tớ nhớ, tớ nợ cậu hai tiếng. Cậu muốn làm gì, tớ đều có thể làm cùng cậu.”
Để phòng cậu giở trò, cô cố ý nhấn mạnh: “Nhưng cậu phải cùng làm, ví dụ như cậu học thuộc từ vựng hai tiếng, tớ cùng cậu học thuộc hai tiếng, nhưng cậu không được để tớ tự học còn cậu ngồi nhìn.”
Cô tự cho là mình nghĩ hết sức chu đáo, tự gật đầu tán thưởng.
Chu Gia Thuật nhìn chằm chằm cô, trong đầu lại toàn những chuyện đâu đâu.
Ví dụ như ôm, hôn… những chuyện cần hai người cùng tham gia.
Cộng với thời hạn hai tiếng, vậy thì đúng là quá tuyệt vời.
Bảo Ý hoàn toàn không biết đối phương đang nghĩ gì, thậm chí còn hớn hở tìm một tấm card từ trong túi xách mà cô mang theo, dùng bút viết lên trên——
“Phiếu đồng hành” (2h)
Bên dưới ghi chú nhỏ: Cần hai người cùng hành động.
Bảo Ý hào phóng nhét cho cậu: “Cho cậu, tớ là người rất giữ chữ tín.”
Chu Gia Thuật gật đầu, cẩn thận bỏ vào ví tiền của mình.
Tài xế taxi chứng kiến toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người, cứ ba giây lại liếc nhìn gương chiếu hậu một lần, có lẽ là tò mò một người dùng thủ ngữ, một người nói chuyện, sao có thể trò chuyện sôi nổi đến vậy.
Mặc dù chủ đề của hai người nghe có vẻ không ổn lắm, nhưng nhìn trạng thái của hai người cũng không thấy chút mờ ám nào, thế là nhìn hai người xuống xe bằng vẻ mặt hiền từ.
Mà Bảo Ý vẫn đang suy nghĩ về tấm thẻ nhỏ của mình, cô nghĩ đi nghĩ lại, đều cảm thấy ý nghĩ của mình vô cùng chặt chẽ, chuyện cậu làm được, không lý nào cô lại không làm được.
Nếu cậu thật sự muốn trả thù cô, chọn một thứ thách thức giới hạn của cô bắt cô làm hai tiếng, vậy thì chính cậu cũng chẳng dễ chịu gì. Nếu cậu thà ngược đãi bản thân cũng muốn ngược đãi cô, vậy thì Bảo Ý cũng chịu.
Nhưng… tại sao biểu cảm của Chu Gia Thuật lại lộ ra vẻ mừng thầm đầy tế nhị, rốt cuộc cậu đang khoái chí cái gì, trong bụng chứa ý nghĩ xấu xa gì.
Bảo Ý tự nhận logic của mình không có lỗ hổng, nhưng lúc này cũng không nhịn được mà thấp thỏm.
Cô kéo tay cậu một cái: “Thuật, cậu lén lút nghĩ cái gì đấy, tớ cảm thấy cậu chẳng nghĩ chuyện tốt lành gì.”
Chu Gia Thuật nghiêng đầu liếc cô một cái, nhưng không nói gì.
Bảo Ý tiếp tục: “Cậu nói cho tớ biết đi, cầu xin cậu đấy, bằng không tớ chẳng còn tâm trạng xem phim nữa. Tớ sẽ không nuốt lời đâu, nhưng cậu cũng nên cho tớ chết một cách minh bạch đi.”
Chu Gia Thuật lắc đầu, mặc dù cậu cảm thấy mình cũng sắp không nhịn được nữa rồi.
Nhưng không phải cậu không nói, mà là quá bỉ ổi, không nói ra được.
Nếu cô cũng có chút thích mình thì tốt biết bao.
Không cần nhiều, một chút thôi cũng được.
Thế là Chu Gia Thuật đột nhiên nảy ra một chút ý định thăm dò.
Bảo Ý nhõng nhẽo hỏi một lúc lâu cũng không nhận được câu trả lời, nhưng cô vốn không hay để tâm lâu, một lát là quên ngay, cô đi đến quầy mua hai phần bắp rang bơ, rồi lại hớn hở kéo cậu đi, cười nói: “A a a vừa nãy tớ thấy ở quầy có một anh đẹp trai, siêu đẹp trai! Vừa cao vừa đẹp trai, khi cười trông vô cùng cuốn hút.”
Khuôn mặt Chu Gia Thuật lập tức lạnh như băng.
Nếu biểu cảm có thể mắng người, có lẽ lúc này Bảo Ý đã thấy được tâm trạng đầy tục tĩu của cậu.
Đẹp trai cái gì mà đẹp trai, cuốn hút cái gì mà cuốn hút, cậu nhìn bên cạnh mình đi kìa.
Chu Gia Thuật dùng một tay xách cổ áo sau gáy cô, kéo cô đi kiểm vé. Từ phía xa có mấy người đang chạy vội đến để xem suất khác, họ chạy rất nhanh, cậu cố ý giả vờ không thấy, đợi đến khi họ sắp đến gần, cậu mới làm như vừa phát hiện ra, đột nhiên kéo mạnh cô vào lòng.
Bảo Ý đâm sầm vào ngực cậu, nghiêng đầu thấy mấy người vụt qua, cũng không so đo chuyện cậu thô lỗ như vậy.
Cô ngẩng đầu nhìn cậu một cái, mỉm cười giơ hộp bắp rang bơ trong tay ra khoe cậu về khả năng giữ thăng bằng siêu phàm của mình: “Đỉnh không, không rơi một hạt nào.”
Trước mắt Chu Gia Thuật suýt thì tối sầm lại, không thấy chút tương lai nào giữa hai người.
Soát vé vào rạp xong, hai người mò mẫm đến hàng ghế cuối cùng rồi ngồi xuống, vẻ mặt Chu Gia Thuật vẫn đóng băng.
Bảo Ý dùng khuỷu tay huých cậu một cái: “Nhanh lên, Thuật, lông mi rơi vào mắt tớ rồi, mau thổi hộ tớ với.”
Chu Gia Thuật nhìn cô ngẩng đầu ghé lại gần, yết hầu không nhịn được mà dịch chuyển.
Cậu khựng lại mấy giây mới giơ tay tách mắt cô ra, thổi mạnh một cái.
Trên mặt viết rõ: Phiền ghê.
Nhưng thật ra trong lòng lại rất rối loạn.
“Cậu xem cậu kìa, vui vẻ xem phim với tớ cũng là xem, không vui vẫn phải xem, hơn hai tiếng đồng hồ đấy, cậu tính toán với bản thân làm gì.” Cô đưa cho cậu một hộp bắp rang, ngón tay chọc vào má cậu: “Nào, cười một cái xem nào!”
Nhưng chẳng mấy chốc cô đã không cười nổi nữa, phim vừa chiếu được mười phút, đã có một cảnh hôn môi dài ba mươi sáu giây quay bằng tám góc máy.
Các cặp đôi xung quanh không tranh thủ hôn nhau thì cũng làm mấy động tác nhỏ với nhau.
Bầu không khí quá kỳ lạ.
Bảo Ý chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đành liên tục ăn bắp rang, ăn nhiều lại khát nước, cô bèn đưa tay lấy nước ngọt nhưng lại vô tình chạm vào tay cậu đặt ở đó. Cậu đột nhiên siết chặt tay lại, hai người không khỏi đan mười ngón tay vào nhau một cái.
Mặc dù chỉ nắm một giây đã buông ra, nhưng Bảo Ý vẫn cảm thấy nhịp tim đột nhiên tăng nhanh như tên lửa, suýt chút nữa đã không thở nổi, cô cắm ống hút vào cốc coca mãi mới xong.
Nhưng khi cô quay đầu nhìn cậu, phát hiện cậu vẫn đang nhìn màn hình với vẻ mặt bình thường, biểu cảm chăm chú, dáng vẻ nhàn nhã, như thể vừa nãy chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cậu không hề cảm thấy có gì lạ, khuôn mặt quá bình tĩnh, nhưng có lẽ không hiểu vì sao hai người hôn nhau lại có thể tạo ra bầu không khí dài đằng đẵng như vậy, lông mày vẫn luôn hơi nhíu lại.
Bảo Ý rất muốn hỏi một câu cậu vừa làm gì vậy.
Nhưng cô lại cảm thấy biểu cảm của cậu khiến cô trông như đang làm quá lên.
Cô không nhịn được mà nhìn tay mình, dường như lòng bàn tay vẫn còn cảm giác bị cậu nắm.
Kỳ lạ quá…
Tại sao?
Cậu đang làm gì vậy? Vô tình? Hay là cố ý… Hay là…
Bảo Ý ngượng ngùng chà tay lên đùi, khóe mắt liếc nhìn cậu, cậu vẫn không có biểu cảm gì, chỉ nhìn màn hình với vẻ mất kiên nhẫn, trên mặt viết: Bộ phim dở tệ như vậy rốt cuộc có gì hay mà xem.
Phim quả thật rất dở, nhưng là bộ phim tình cảm duy nhất chiếu gần đây, có khá nhiều cặp đôi đến xem, có lẽ họ cũng chỉ tìm một bộ phim có không khí phù hợp cho buổi hẹn hò, nhưng phim thật sự quá dở nên lục tục kéo nhau đi hết.
Cặp đôi ngồi bên trái họ cũng rời đi, lúc đi ngang qua hai người, chàng trai cao to vạm vỡ, ít nhất mét tám, nặng ít nhất trăm ký, Bảo Ý còn sợ anh ta không ra được, nên cố ý rụt người vào trong. Đợi hai người kia đi rồi, cô ngước mắt lên mới phát hiện mình đã rụt vào lòng Chu Gia Thuật, mà tay cậu lại đặt trên vai cô một cách tự nhiên, lúc này đang cụp mắt nhìn cô.
Có lẽ là do phim có quá nhiều cảnh hôn, không hiểu sao Bảo Ý có một loại ảo giác giây tiếp theo hai người sẽ hôn nhau.
Để xoa dịu cảm giác kỳ lạ đó, Bảo Ý đột nhiên vốc một nắm bỏng ngô lớn nhét vào miệng cậu, buồn bực nói: “Thật sự quá dở, chúng ta cũng đi thôi!”
Chu Gia Thuật lắc đầu.
Đi cái gì, phim hay biết bao, cậu quyết định xem hết.
Nhìn cô như ngồi trên đống lửa, cũng khá thú vị.
Bảo Ý trợn tròn mắt: “Tại sao?”
Cô thật sự không hiểu cậu bị làm sao nữa.
Chu Gia Thuật lấy điện thoại ra gõ một hàng chữ: [Tớ không thích bỏ dở giữa chừng.]
“Ừm… muốn đánh cậu ghê.” Bảo Ý nói với vẻ cạn lời, lý do vớ vẩn gì vậy.
Nhưng cô cũng không ép buộc, cùng cậu xem tiếp.
Sao lại có bộ phim kỳ cục như vậy chứ, Bảo Ý thật sự không hiểu nổi, tự nhiên hôn nhau, tự nhiên ngủ với nhau, rồi tự nhiên chia tay, rồi đùng cái quay lại với nhau…
Bảo Ý xem đến cuối, ngược lại chẳng còn hứng thú gì với cốt truyện nữa, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn Chu Gia Thuật. Cô nghi ngờ cậu bị kịch bản đầu độc tinh thần, vì cậu thật sự xem từ đầu đến cuối, ngoài việc thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô một cái thì hầu như đều nhìn màn hình.
Lúc phần kết phim hiện lên, Bảo Ý thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được chửi một câu: “Dở thật đấy. Phim dở đến mức tinh thần cậu thất thường rồi hả?”
Cô giơ tay lên huơ huơ trước mặt cậu, ngay giây sau tay đã bị cậu nắm lấy.
Chu Gia Thuật lại mượn cớ nắm tay cô, giả bộ đứng dậy, kéo cô ra ngoài với vẻ mặt không cảm xúc. Khóe mắt cậu liếc thấy cô từ kinh ngạc đến nghi ngờ, từ nghi ngờ đến khó hiểu, cuối cùng bắt đầu ngượng ngùng mất tự nhiên, lúc này cậu mới giả vờ lơ đãng buông tay ra, ra hiệu một câu: Cũng tàm tạm.
Bảo Ý cũng muốn lắc lắc đầu cậu xem bên trong chứa bao nhiêu nước, cô nhìn cậu mấy lần với vẻ không thể tin nổi, sự kinh ngạc và khó hiểu lấn át sự kỳ lạ vì không hiểu sao bị cậu nắm tay mấy lần, cô nói bằng giọng điệu cạn lời: “Mau nói đi, cậu là ai, xuống ra khỏi người Thuật nhà tôi ngay.”
Chu Gia Thuật không nhịn được cười một tiếng, không trêu cô nữa, cậu múa tay: Dở thật, chẳng qua tớ cảm thấy nhìn cậu như ngồi trên đống lửa rất thú vị.
Bảo Ý: “…”
Cô nhe răng cười gượng gạo: “Cậu nói xem có phải cậu muốn ăn đòn không hả?”
Chu Gia Thuật mỉm cười thờ ơ, đưa cổ mình ra, ý là: Cậu đánh đi.
Bảo Ý làm theo, chặt cho cậu một phát.
Hai người vừa trêu đùa đánh lộn vừa trở về nhà.
Đến khi Bảo Ý nói chuyện với bố mẹ xong, cô học thuộc từ vựng một lát, rồi tranh luận online với Chu Gia Thuật về mấy đề vật lý, sau đó tắm xong thoải mái nằm trên giường. Lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ, cô đột nhiên giật mình ngồi dậy, ngơ ngác một lúc, vò vò tóc, khó hiểu hỏi không khí: “Có phải cậu ấy cố ý nắm tay mình không?”
Không khí đáp lại cô bằng sự im lặng.
Cô tiếp tục hỏi: “Cậu ấy có bệnh à?”
Đương nhiên không ai trả lời cô, khoảnh khắc đó cơn buồn ngủ của cô tan biến hết, thế là cô đi vào nhà vệ sinh soi gương trong đó một lát.
Trong đầu không khỏi nhớ lại dáng vẻ cậu vừa nhìn cô chằm chằm vừa dùng thủ ngữ.
Cậu nói: Cảm thấy cậu rất đẹp.
Hả…?