Beta: Dép
Bắt đầu từ học kỳ sau, nhiệm vụ học tập trở nên nặng nề hơn rất nhiều. Nhà trường cũng tổ chức nhiều hoạt động, chẳng hạn như các buổi diễn thuyết, mời các anh chị xuất sắc khóa trên về trường chia sẻ kinh nghiệm học tập, tổ chức các buổi họp lớp thảo luận về lý tưởng của mỗi người, viết ra trường đại học mơ ước của bản thân…
Ban đầu mọi người vẫn không có cảm giác gì, nhưng rồi bất giác bắt đầu trở nên căng thẳng.
Tương lai giống như một chiếc hộp Pandora, khiến người ta khao khát, nhưng cũng khiến người ta sợ hãi.
Ai nấy đều như được lên dây cót, buộc phải không ngừng tiến về phía trước, dường như có một âm thanh vô hình vẫn luôn thúc giục: nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa.
Không khí học tập trong lớp trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, những bạn học trước đây hay quậy phá giờ cũng bớt làm ồn hơn.
Tuy nhiên, Bảo Ý và Chu Gia Thuật lại không có cảm giác gì, có lẽ là do mục tiêu đã được đặt ra từ sớm, nhịp độ học tập của hai người vốn đã nhanh nên vẫn thích nghi được.
Nhưng kêu tiếng “á” đó của Chu Gia Thuật khiến cả người dì Tĩnh trở nên tràn đầy sức sống, nỗ lực làm việc, nỗ lực kiếm tiền, rồi tranh thủ mỗi kỳ nghỉ để đưa Chu Gia Thuật đi tái khám.
Mối quan hệ giữa chú Chu và dì Tĩnh đã dịu hơn rất nhiều, có lẽ là vì họ đã hiểu được sự cố chấp của nhau. Nhưng vì chuyện của Chu Gia Thuật vẫn luôn là rào cản, nên thực ra họ vẫn chưa thể hoàn toàn trải lòng với nhau, tuy nhiên Chu Uẩn Ninh đã rất hài lòng với kết quả này rồi.
Người buồn chỉ có Bảo Ý, vì cô không còn được cùng cậu trải qua kỳ nghỉ nữa. Thời gian học tập lại quá dày đặc, đôi khi cô cảm thấy một ngày hai người cũng không nói được mấy câu.
Sinh nhật 18 tuổi của cả hai đều trải qua ở trường. Lớp 12 khai giảng rất sớm, cả kỳ nghỉ hè cộng lại cũng chưa đầy hai mươi ngày. Chu Gia Thuật đón sinh nhật trước, hôm đó sau giờ thể dục giữa giờ, lớp trưởng quay về lớp, rồi đột nhiên đứng trên bục giảng nói: “Hôm nay là sinh nhật của bạn Chu Gia Thuật, chúng ta hãy cùng hát bài chúc mừng sinh nhật cho cậu ấy nhé!”
Hát xong Bảo Ý cười vui vẻ nhất, theo thói quen đứng dậy cúi chào hai bên: “Cảm ơn, cảm ơn! Cảm ơn tất cả mọi người.”
Liêu Đình Đình “oa” một tiếng: “Đây là sự tự giác của người nhà sao?”
Cậu ấy bị xếp vào góc, cách Bảo Ý ba bốn hàng ghế, lúc này cậu ấy nói một câu, cả lớp đều nghe thấy.
Bảo Ý nghẹn lời, một lúc lâu sau mới cười nói: “Tớ thật sự muốn đánh cậu một trận.”
Liêu Đình Đình đểu đểu nói: “Ây, đánh không tới đâu~”
Cả lớp lập tức cười ồ, không biết ai đó nhắc một câu, hôm nay học bá 18 tuổi rồi, đây là lễ trưởng thành đó!
Thế là mọi người cảm thấy lễ trưởng thành không thể đơn giản như vậy, bèn bổ sung thêm một phần chúc phúc.
Chúc học sinh giỏi sớm hồi phục, chúc học sinh giỏi vạn sự như ý, chúc học sinh giỏi thi đại học thuận lợi…
Mọi người nhao nhao nói, vô cùng náo nhiệt.
Mặc dù sinh nhật không có gì đặc biệt, nhưng sự thư giãn ngắn ngủi luôn khiến người ta có nhiệt huyết. Trao đi tình yêu và sự quan tâm cũng là một việc khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Trong những lời chúc phúc phức tạp đó, xen lẫn một câu——
“Chúc học sinh giỏi và học sinh giỏi trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử nhé!”
Rồi tình hình dần trở nên lệch hướng, cuối cùng không biết ai hò hét vỗ bàn, nói một câu: “Không khí đã đến mức này rồi, hôn một cái đi!”
Bảo Ý lập tức đứng dậy lần nữa, giơ tay ra hiệu hạ xuống: “Dừng dừng dừng, mọi người điên rồi đừng lôi tớ vào!”
Mọi người đang cười đùa thì chuông vào lớp reo lên, kết thúc trận náo nhiệt này.
Chu Gia Thuật đột nhiên lấy một chiếc hộp ra đưa cho Bảo Ý, một chiếc hộp vuông màu bạc rất nhỏ. Bảo Ý tiện tay mở ra, bên trong là một viên ngọc trai tròn xoe, đường kính khoảng hơn mười milimet, không khoan lỗ, vỏ sáng bóng, ánh lên chút màu sắc lung linh.
“Đây là cái gì? Tặng cho tớ à?” Bảo Ý ngạc nhiên, không hiểu.
Chu Gia Thuật gật đầu.
Cậu viết trên giấy: Bà ngoại tặng, lễ trưởng thành.
“Quà lễ trưởng thành của cậu mà tặng cho tớ làm gì?” Hơn nữa, làm gì có ai sinh nhật mà lại tặng quà cho người khác như vậy.
Cậu tiếp tục viết: Bà tặng thêm cho tớ làm sính lễ.
Tai Bảo Ý nóng ran, cô mím môi, nhỏ giọng nói: “Vậy sao cậu không để sau này mới đưa cho tớ, nhỡ bị phát hiện thì sao, cậu đưa cho tớ đồ quý giá thế này tớ cũng không biết để đâu cả.”
Chu Gia Thuật cười, lại viết: Không quý giá đâu. Hơn nữa cũng muộn rồi, vốn dĩ mẹ tớ giữ giúp tớ, tớ nói muốn tặng cho người khác. Mẹ hỏi tớ tặng ai, tớ nói tặng cho Bảo Ý. Mẹ hỏi tại sao lại tặng cho Bảo Ý, tớ nói đặt cọc một phần sính lễ, để tránh cậu thi đại học rồi đi chỗ khác không cần tớ nữa.
Bảo Ý cũng không còn bận tâm đang trong giờ học, lập tức véo cánh tay cậu: “Cậu nói vậy thật à?”
Chu Gia Thuật nghiêng đầu, cười rất lâu mới nói: Giả đấy.
Bảo Ý vỗ vào ngực, cảm thấy thật sự sợ chết khiếp.
Thực ra là thật, lúc Chu Gia Thuật nói với mẹ, trên mặt không có biểu cảm gì, Đồ Tĩnh mỉm cười, tưởng cậu đùa. Nhưng thấy cậu tuy không có biểu cảm gì nhưng ánh mắt lại nghiêm túc, dần dần bà không còn cười nữa.
Thực ra Đồ Tĩnh đã nhận ra từ lâu.
So với Thân Hủy, bà ấy nhạy cảm với những chuyện này hơn rất nhiều, có lẽ vì Chu Gia Thuật là một người trầm tính, dù ở nhà cũng hiếm khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng khi đối mặt với Bảo Ý lại luôn không giấu được, tình cảm mãnh liệt trong ánh mắt kia gần như tràn ra ngoài.
Bà ấy là mẹ của cậu, làm sao có thể không nhìn ra chứ.
Đồ Tĩnh im lặng rất lâu, trong khoảnh khắc đó bà ấy đã nghĩ rất nhiều, nghĩ Tiểu Thuật như vậy, Thân Hủy và Lương Văn Sơn có để ý không, sợ hai đứa trẻ chỉ quen thuộc với nhau mà lầm tưởng là tình yêu, sau này thật sự hiểu ra rồi, liệu có bị tổn thương không…
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu bà ấy toàn là nụ cười ngây thơ rạng rỡ của Bảo Ý, đến cả bà ấy cũng khó mà không thích cô bé.
Từ khi còn được bế trên tay hai đứa trẻ đã ở bên nhau rồi, sau khi Chu Gia Thuật gặp chuyện, người ở bên cậu nhiều nhất là Bảo Ý, người có thể khiến cậu vui vẻ cũng là Bảo Ý. Trong một thời gian dài, Chu Gia Thuật dành sự quan tâm và chăm sóc cho Bảo Ý nhiều hơn bất kỳ ai khác.
Nếu… nếu tham lam một chút, có lẽ cũng sẽ có kết quả tốt.
“Vậy con phải học hành chăm chỉ, đừng lơ là mới có thể cho người ta một cuộc sống tốt đẹp.” Đồ Tĩnh cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Chu Gia Thuật cười: Con biết rồi.
Đồ Tĩnh không nói nhiều, bởi về mặt này, Chu Gia Thuật và Bảo Ý đều không có gì để chê, thành tích gần đây của hai đứa đều vô cùng ổn định, hai đứa vừa về nhà là làm bài tập, nội dung thảo luận nhiều nhất cũng là các bài toán khó.
“Phải đối xử tốt với Bảo Ý.”
Chu Gia Thuật: Con biết rồi.
Đồ Tĩnh vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra điều gì để dặn dò nữa, hai đứa trẻ đều vô cùng hiểu chuyện, đặc biệt là Chu Gia Thuật. Từ khi gặp chuyện, để kiếm nhiều tiền hơn, bà ấy và Chu Uẩn Ninh đã làm việc không ngừng nghỉ, nghĩ mọi cách để tăng thu nhập, thời gian ở nhà cũng rất ít, cậu tự mình gánh vác rất nhiều, dù là cuộc sống hay học tập đều rất ít khi khiến bố mẹ phải lo lắng.
Đương nhiên, gia đình Thân Hủy cũng đã giúp đỡ bà ấy rất nhiều, phần lớn thời gian Chu Gia Thuật đều ăn cơm ở nhà họ Lương.
Vì vậy Đồ Tĩnh càng sợ không có kết quả tốt, điều đó chẳng khác nào lấy oán báo ơn.
Có lẽ nên dặn dò cậu đừng làm những chuyện không nên làm ở độ tuổi này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng bà ấy vẫn giữ im lặng.
Bà ấy tin tưởng con mình.
Cuối cùng Đồ Tĩnh đưa viên ngọc trai cho cậu, cậu lại đưa cho Bảo Ý.
Bảo Ý sợ làm mất nên đưa cho mẹ giữ. Thân Hủy hỏi cô lấy ở đâu ra, cô thật thà nói là Chu Gia Thuật tặng.
“Sao lại tặng con thứ quý giá như vậy?” Thân Hủy cố giả vờ bình tĩnh hỏi, vì bà biết viên ngọc trai này. Đồ Tĩnh từng kể với bà rằng bà ngoại của bà ấy có để lại một viên ngọc trai, một viên ngọc trai nước biển hình cầu rất đẹp, vì quá lớn nên không biết làm gì, vẫn không khoan lỗ cũng không nạm, vốn dĩ định để lại cho Đồ Tĩnh. Đồ Tĩnh không thích trang sức nên không lấy, bà cụ liền nói để lại cho Tiểu Thuật, sau này lớn lên tặng cho cô gái cậu thích.
Không thể nói là quá quý giá, nhưng đó là đồ gia truyền, ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Bảo Ý thầm nghĩ có thể mẹ cảm thấy không nên nhận món quà quý giá như vậy, thế là điềm tĩnh trả lời: “Lễ trưởng thành mà, chẳng phải sắp tới sinh nhật con rồi sao.”
Cô đã tặng Chu Gia Thuật một hộp sáu đôi tất, một tai nghe, một dao cạo râu và một album ảnh trưởng thành. Chu Gia Thuật đã mọc râu rồi, lần đầu tiên Bảo Ý thấy dáng vẻ cậu không cạo râu thì vô cùng chấn động, như thể lần đầu tiên thật sự ý thức được cậu là một người đàn ông.
Tất là màu hồng, tai nghe có khắc tên Bảo Ý, cô cũng nghĩ cậu sẽ dùng dao cạo râu mãi, mỗi lần dùng đều nhớ ra là quà cô tặng. Album ảnh trưởng thành là về hai người, Bảo Ý đã tốn rất nhiều công sức mới có thể ghép lại được quá trình trưởng thành của hai người.
Thân Hủy đều biết những món quà Lễ trưởng thành mà Bảo Ý đã chuẩn bị, hồi đó bà còn mắng cô, tại sao lại tặng quà khắc tên mình, nhưng chỉ coi là trẻ con đùa nghịch nên không nghĩ nhiều.
Lúc này Thân Hủy chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, rồi tim đập nhanh hơn, sợ Đồ Tĩnh biết chuyện sẽ đến tìm bà tính sổ.
Đương nhiên không phải là bà thấy Bảo Ý không tốt, mà là từ nhỏ đến lớn cô đều không ra thể thống gì trước mặt Chu Gia Thuật, Tiểu Thuật như một bà mẹ già chăm sóc mọi mặt cuộc sống cho cô.
Về mặt tinh thần, cô chăm sóc cậu nhiều hơn, nhưng dù sao điều đó cũng không thể nhìn thấy hay chạm vào được, còn những gì Chu Gia Thuật làm cho cô đều là những điều thực tế có thể nhìn thấy.
Có lần Đồ Tĩnh đến nhà, Chu Gia Thuật và Bảo Ý đang làm bài tập trong phòng. Khi bà ấy vào tìm con trai, đúng lúc nhìn thấy Chu Gia Thuật đang gấp quần áo cho Bảo Ý, ngay cả tất cũng giúp cô cất gọn gàng.
Hai đứa trẻ thanh mai trúc mã, tình cảm thật cảm động biết bao! Nhưng nếu thật sự ở bên nhau, đó lại là một chuyện khác.
Thân Hủy không dám lên tiếng, vì không biết phải giáo dục như thế nào.
Trong lòng bà cảm thấy chuyện tình cảm không có đúng sai, nhưng dường như lại nên phê bình.
Khi bà kể chuyện này với chồng, Lương Văn Sơn cười cả buổi mới đáp: “Không phải rất xứng đôi sao?”
“Nói thì nói vậy, nhưng hai đứa sắp thi đại học rồi…”
“Chẳng phải thành tích của hai đứa rất tốt sao?”
“Tốt thì tốt thật, nhỡ đâu yêu đương rồi ảnh hưởng thì sao!”
“Em nói vậy chẳng phải là đang bắt bẻ à? Từ nhỏ hai đứa đã sống và học cùng nhau, nếu thật sự kéo chân nhau thì đã sớm dắt nhau đi chơi rồi. Nhiều năm nay hai đứa đều giúp đỡ lẫn nhau, không có lý do gì mà tự nhiên lại kéo nhau tụt lùi cả. Con cái của mình thì mình hiểu rõ tính nết, hãy tin tưởng con hơn một chút, hơn nữa cái tuổi này… cấm đoán không bằng chỉ bảo. Đừng lên tiếng, nếu không vạch trần thì em còn có thể âm thầm quan sát, dù sao cũng thường xuyên gặp mặt, biết rõ gốc rễ. Nếu em vạch trần rồi, chẳng phải bắt buộc phải thể hiện thái độ sao?”
Thế là hai vợ chồng cũng chọn giữ thái độ im lặng.
Sinh nhật 18 tuổi của Bảo Ý, cô vẫn nhận được lời chúc phúc trong giờ thể dục giữa giờ, rồi có người nói: “Giờ thì học sinh giỏi và học sinh giỏi đều đã trưởng thành rồi.”
Những người khác phụ họa: “Vậy hôm nay hôn một cái đi!”
Bảo Ý lập tức đứng dậy lần nữa, ra hiệu đè xuống: “Tỉnh táo, tỉnh táo, các bạn thân mến, sao mọi người đột nhiên điên hết vậy.”
Cho đến rất lâu sau đó, bố mẹ hai nhà đối chiếu lời khai mới đột nhiên phát hiện ai cũng biết chuyện này. Mọi người trêu chọc nhau, vì thực ra họ chọn cách im lặng đều là vì không biết phải xử lý chuyện này như thế nào.
Nếu hai đứa ảnh hưởng đến việc học, khuyên chúng tỉnh táo là hợp tình hợp lý. Nếu cảm xúc hai đứa dao động quá lớn, khuyên chúng chia tay cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng trớ trêu thay, đứa nào đứa nấy đều chăm chỉ học hành, lại đều rất hiểu chuyện, điều này khiến họ căn bản không biết phải phê bình như thế nào, nhưng có ngọn núi lớn là kỳ thi đại học đè nặng, muốn họ khuyến khích và ủng hộ thì cũng không ai dám.
Đều là lần đầu làm bố mẹ, không có nhiều kinh nghiệm.
Cuối cùng, mọi chuyện cứ thế tiếp diễn, ai nấy đều hiểu rõ trong lòng nhưng lại giả vờ không biết.
Phần lớn học sinh lớp 12 đều chọn ở nội trú, như vậy hiệu quả học tập sẽ cao hơn, cũng có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian để đảm bảo việc học.
Chu Gia Thuật và Lương Bảo Ý cũng ở nội trú, canteen trường học bình thường, ăn mãi cũng chán chết, Bảo Ý lại kén ăn, bố mẹ bèn thường xuyên tranh thủ thời gian đến đưa bữa trưa, mỗi lần đều đưa suất ăn cho cả hai đứa.
Lần nào cũng là Bảo Ý ra cổng lấy đồ, đôi khi là Thân Hủy và Lương Văn Sơn, đôi khi là Đồ Tĩnh và Chu Uẩn Ninh. Bốn bố mẹ, ai rảnh thì đến, mỗi ngày có rất nhiều phụ huynh đưa cơm, học sinh ra lấy hộp giữ nhiệt cũng vô cùng nhiều. Điều này dẫn đến việc bố mẹ của Bảo Ý biến thành bốn người, cũng chẳng ai để ý rốt cuộc cô có mấy bố mẹ, chỉ thấy quen mặt, tưởng đều là bố mẹ cô.
Có lần trường học tổ chức hội nghị động viên, mời tất cả phụ huynh đến. Bố của hai nhà đều đến.
Kết quả hai người lại ngồi nhầm vị trí, rồi lại nghĩ dù sao cũng giống nhau, nên không đổi chỗ.
Vì vấn đề giọng nói của Chu Gia Thuật nên Đồ Tĩnh thường xuyên đến trường, Thân Hủy cũng hay đi cùng, các giáo viên đều quen mặt mẹ, rất ít người biết mặt bố, nên đều nhìn vị trí để nhận biết.
Giáo viên vừa xúc động khen ngợi Bảo Ý trước mặt Chu Uẩn Ninh, Chu Uẩn Ninh cảm thấy cô cũng được coi là nửa con gái của mình, thế là cũng tích cực gật đầu, chắp tay nói cảm ơn giáo viên.
Sau đó lúc giải lao giữa giờ, Bảo Ý muốn bố đưa cốc nước của mình ra, bèn gọi: “Bố ơi.”
Rồi Lương Văn Sơn quay đầu lại.
Các phụ huynh đều ngồi vào vị trí của học sinh, học sinh thì đứng phía sau. Một tiếng gọi của Bảo Ý đã khiến bố của “Chu Gia Thuật” quay đầu lại, tất cả học sinh trong lớp đều ngạc nhiên nhìn cô và Chu Gia Thuật, ý là hai người đã đổi cách gọi rồi sao?
Bảo Ý nhìn thấy ánh mắt của mọi người mới nhận ra là đã có hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Ông ấy, ông ấy, hai người họ ngồi nhầm vị trí rồi, đây là bố của tớ, còn kia là bố của Chu Gia Thuật.”
Nhưng thế càng kỳ lạ hơn, vì vừa nãy giáo viên khen ngợi Bảo Ý nhiệt tình như vậy, bố ruột cô thì lại bình thản, còn bố giả của cô lại khá phấn khích.
Bảo Ý: “…”
Nhìn Bảo Ý hết đường chối cãi, Chu Gia Thuật đứng bên cạnh không ngừng cười.
Ra hiệu nói: Không sao, dù sao thì sớm muộn gì cũng là thế mà.
Bảo Ý rất muốn đánh cậu.
Sau này cuối cùng các bạn cùng lớp cũng phân biệt được bố mẹ của hai học sinh giỏi, nhưng để tiện xưng hô, họ còn phân biệt bố mẹ của hai người. Có lần Đồ Tĩnh đến trường, đứng ở hành lang, nhờ người gọi Chu Gia Thuật ra.
Một bạn nữ ở cửa lớn tiếng nói: “Bảo Ý, mẹ kia của cậu đến rồi!”
Nếu là Thân Hủy, thì sẽ nói: “Bảo Ý, mẹ này của cậu đến rồi.”
Thế nên đến lúc thi đại học, tất cả mọi người đều đã mặc định hai người này là một cặp đôi được bố mẹ chấp thuận rồi.
Nhưng không ai ngờ rằng, sau môn thi cuối cùng, phóng viên đang tìm học sinh để phỏng vấn cảm nhận sau khi thi xong, Chu Gia Thuật và Lương Bảo Ý thong thả đi ngang qua ống kính.
Bảo Ý khẽ hít mũi, đột nhiên cảm thán nói: “Thuật, cậu có cảm thấy ở cổng trường có một đường ranh giới không? Bước qua đường ranh giới này, mọi cấm đoán đều biến mất, nhưng giống như nhà tù vậy, đột nhiên được tự do, ngược lại sẽ không thích nghi được.”
Chu Gia Thuật hỏi cô: Không thích nghi chỗ nào?
Bảo Ý trầm ngâm: “Không nói rõ được, mọi người đều đang la hét định tối nay đi uống rượu, đi bar, hát hò thâu đêm suốt sáng đó, họ dám nói tớ còn không dám nghe. Nhưng nghĩ lại thì thấy rất hợp lý, nhưng tớ vẫn cảm thấy mọi thứ diễn ra quá nhanh, không có chút chuyển tiếp nào cả.”
Chu Gia Thuật cười, đột nhiên xoay người chắn đường cô, đứng đối diện nhìn cô, ra hiệu một câu: Làm nhiều chuyện quá giới hạn một chút là sẽ quen thôi. Ví dụ như —
Cậu đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ điềm tĩnh, nhưng đột nhiên cúi người, hôn lên môi cô. Cảnh tượng đó diễn ra quá tự nhiên và quá nhanh, đến mức Bảo Ý hoàn toàn không kịp phản ứng gì, chỉ ngây người nhìn cậu, trong đầu pháo hoa nổ đì đùng, không nhịn được nghĩ, toi rồi, lần này toi rồi.
Xung quanh bỗng vang lên một tràng reo hò náo nhiệt, có lẽ là đang ca ngợi “sự tự do” của họ. Kỳ thi đại học đã kìm hãm chặt chẽ linh hồn của mọi người, mỗi người đều buộc phải thu mình vào trong một cái vỏ khuôn phép, ai cũng biết làm vậy là không đúng, nhưng không ai dám phá vỡ cái vỏ đó.
Vì thế, bất kỳ hành động nào mang tinh thần phản kháng đều sẽ khiến mọi người phấn khích.
Tai Bảo Ý lập tức đỏ bừng, cô đột nhiên kéo Chu Gia Thuật bắt đầu chạy. Làn gió ẩm ướt lướt qua người, trong không khí có mùi hương hoa nồng nàn, là do có những người tốt bụng đang chuẩn bị hoa tặng, phát cho các bạn học sinh vừa thi xong.
Bảo Ý chạy nhanh, nhưng vẫn bị nhét một bông hồng vào tay. Cô đột nhiên cười, không chạy nổi nữa, chống tay lên đầu gối, há miệng thở hổn hển, nói với Chu Gia Thuật: “Cầm bông hồng này lại càng không giải thích nổi, nhìn hai đứa mình cứ như muốn bỏ trốn vậy!”
Chu Gia Thuật ra hiệu: Ừm, vậy chứng tỏ ông trời đã định trước rằng chúng ta phải ở bên nhau.
Bảo Ý đã thản nhiên hơn, giơ tay đưa bông hồng ra trước mặt cậu: “Bạn học Chu Gia Thuật của lớp 13 khối 12, tớ thích cậu, cậu có đồng ý gả cho tớ không? Tớ sẽ nhặt rác nuôi cậu.”
Chu Gia Thuật nghiêng đầu cười, lắc đầu.
“Cậu dám từ chối tớ!” Bảo Ý lập tức quên đi sự ngượng ngùng, kéo cậu: “Không được, cậu không đồng ý cũng phải đồng ý!”
Chu Gia Thuật: Cậu nhặt rác thì lấy gì mà nuôi tớ.
Bảo Ý: “Tớ nhặt rác cũng cam tâm nuôi cậu, cậu phải cảm động rớt nước mắt chứ.”
Chu Gia Thuật trầm ngâm một lát: Vậy là không đồng ý cũng phải đồng ý à?
Bảo Ý gật đầu: “Ừm, cưỡng ép chiếm đoạt.”
Chu Gia Thuật cười: Được, vậy tớ không đồng ý, cậu cứ cưỡng ép một cái đi.
Khi bố mẹ hai nhà mãi mới tìm được hai đứa thì nhìn thấy Lương Bảo Ý đang ở góc khuất, đứng đối diện nắm chặt hai cổ tay Chu Gia Thuật, rồi nhón chân hôn lên má cậu, còn không quên thêm tình tiết: “Cậu phải giãy giụa chứ, tớ nhất định phải hôn cậu, cậu nhất định phải giãy giụa, cậu chủ động thế này tớ còn cưỡng ép gì nữa.”
Chu Gia Thuật bị nắm chặt cổ tay không thể dùng thủ ngữ, nhưng biểu cảm rõ ràng là không nói nên lời. Thấy cậu như vậy, Bảo Ý lại rất vui vẻ, thấy cậu hơi nghiêng đầu, thế là lại hôn một cái bên này. Cậu quay sang bên kia, cô lại hôn bên đó, cứ thế hôn mấy cái, cô vô cùng vui vẻ: “Trông tớ cứ như đang trêu ghẹo trai nhà lành vậy.”
Thân Hủy thật sự không nghe nổi nữa, ho mạnh một tiếng.
Sau đó mãi cho đến khi lên xe, Bảo Ý đều dùng áo đồng phục che đầu, để Chu Gia Thuật dắt cô đi.
Cô lẩm bẩm nói: “Cứ để tớ chết quách đi cho rồi.”
Mất mặt quá trời quá đất rồi, cô vừa làm gì vậy chứ, bây giờ đến hành tinh khác còn kịp không.
Đồ Tĩnh không nhịn được cười, an ủi cô: “Không sao đâu, Bảo Bảo, dì hiểu hết mà.”
Tuổi trẻ mà!
Nhưng con không thể hiểu được chính mình đâu dì Tĩnh. Bảo Ý thầm kêu gào trong lòng.
Chu Gia Thuật v**t v* tay cô, lặng lẽ cười một tiếng, đợi đến khi lên xe, cậu nhẹ nhàng vén áo che đầu cô lên, để lộ khuôn mặt cô, cậu ra hiệu một câu: Ngại quá, vén khăn voan của em mất rồi. Nhưng anh sẽ chịu trách nhiệm với em.
Bảo Ý: “…”
Ừm, anh hài hước thật đấy.
—
Thuật: (Cao thủ tự tay đẩy nhanh tiến độ, mối quan hệ bị phát hiện sớm được ngày nào thì có thể kết thúc sự giấu giếm sớm ngày đó, quang minh chính đại yêu đương.)