Sao Chổi Ghé Thăm - Bắc Đồ Xuyên

Chương 38.




Beta: Lam Lam

Thân Hủy nhìn hai đứa qua gương chiếu hậu, rồi bất lực khẽ lắc đầu. Hai đứa này cứ hễ gặp nhau là trong mắt chẳng còn ai khác.

Thực ra hồi bé chúng cũng vậy, chỉ là lúc đó vẫn chưa nhận ra, chỉ nghĩ là trẻ con, thích bám lấy bạn cùng trang lứa mà thôi.

Chẳng ai hỏi thi cử thế nào, chỉ thấy thương hai đứa đã vất vả suốt năm qua, biết chúng đã cố gắng hết sức, kết quả thế nào cũng chấp nhận được.

Nhưng nhìn hai đứa thư thái như vậy, cũng có thể đoán được là làm bài khá tốt.

Lương Văn Sơn lái xe, hỏi hai đứa muốn đi đâu, hôm nay muốn làm gì cũng được, bố mẹ đều đi cùng.

“Con muốn ăn đồ nướng!” Bảo Ý giơ tay.

Cả học kỳ 2 lớp 12, nhà trường không cho phép phụ huynh mang cơm đến trường nữa, còn dặn dò cuối tuần cũng không được cho các con ăn linh tinh, để tránh vì những lý do không cần thiết mà ảnh hưởng sức khỏe, làm lỡ kỳ thi đại học.

Mọi thứ đều nhường chỗ cho việc thi đại học, đôi khi cảm thấy con người cũng không còn là con người nữa.

Suốt cả năm lớp 12, Bảo Ý và Chu Gia Thuật đều ăn uống quá đầy đủ dinh dưỡng và lành mạnh, đến một gói khoai tây chiên cũng chưa từng ăn.

Rất cần một ít đồ ăn vặt để an ủi tâm hồn.

Lương Văn Sơn “à” một tiếng, ý là yêu cầu của con chỉ có chừng đó thôi sao, rồi hỏi Chu Gia Thuật: “Tiểu Thuật thì sao con?”

Chu Gia Thuật ra hiệu: Con nghe em ấy ạ.

Bảo Ý dịch: “Cậu ấy nói nghe con tất.”

Rồi tự thêm thoại vào: “Cậu ấy thích con nhất, con vui thì cậu ấy vui.”

Lương Văn Sơn lại “chậc” một tiếng, chỉ dùng một từ cảm thán đã đủ để thể hiện sự cạn lời của ông đối với Lương Bảo Ý và sự khinh bỉ đối với mức độ tình cảm sến sẩm của hai đứa.

Thân Hủy hắng giọng, nhắc nhở Lương Bảo Ý đừng quá đáng.

Mặc dù bố mẹ không ngăn cản, nhưng hai đứa có hơi phô trương quá rồi đó.

Bảo Ý nói xong tự mình ngượng trước, nghiêng đầu vùi mặt vào vào vai Chu Gia Thuật.

Mà Chu Gia Thuật thì căn bản không dám nhúc nhích.

Nếu là bố mẹ cậu, có lẽ cậu sẽ không quá câu nệ như vậy, nhưng cho dù trông thái độ của bố mẹ hai bên có vẻ đều không phải đối, nhưng cậu vẫn sợ để lại ấn tượng không tốt cho chú Lương và dì Thân Hủy.

Từ nhỏ cậu đã không phải là một người lạc quan, Bảo Ý luôn cảm thấy mọi chuyện đều có cách giải quyết, nhưng cậu lại luôn cảm thấy nhiều chuyện đã được định sẵn, số phận có thể đã gieo những hạt mầm u ám vào một thời điểm nào đó, nên cậu luôn giữ tâm lý chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất và thái độ thận trọng nhất đối với những chuyện quan trọng.

Cậu không thể thiếu Lương Bảo Ý.

Cậu sợ mất cô.

Bảo Ý đương nhiên cũng không phải cố ý khiêu khích bố mẹ, cũng không phải cố ý trêu chọc cậu.

Chỉ là Bảo Ý chợt nhận ra rằng, thực ra từ trước đến nay vẫn luôn là như vậy. Chu Gia Thuật là một người rất điềm tĩnh, cậu không đặc biệt yêu thích thứ gì, làm gì cũng không quá vội vàng. Đồ ăn Bảo Ý thích, cậu sẽ thử. Việc Bảo Ý muốn làm, cậu sẽ làm cùng. Nếu có bất kỳ mâu thuẫn nào, thì cứ lấy ý kiến của Bảo Ý làm chuẩn chỉnh.

Bảo Ý cảm thấy mình sẽ ngại ngùng, mà bố mẹ thì sẽ ngạc nhiên, có lẽ vì họ cảm thấy lạ lẫm và mới mẻ với mối quan hệ đang được hình thành giữa hai đứa.

Nhưng đây có được coi là đang yêu không?

Bảo Ý thực sự cảm thấy vẫn còn hơi bỡ ngỡ

Túi của cô và Chu Gia Thuật đặt ở ghế sau, trong xe quá yên tĩnh, cô không ngừng hồi tưởng lại nụ hôn ngắn ngủi vừa rồi, càng nghĩ càng ngượng, đột nhiên nhớ ra liền mò điện thoại bật nguồn.

Tin nhắn ding dong ding dong nhảy ra liên tục một lúc lâu, phần lớn đều là về kỳ thi đại học.

Các nhóm chat vốn im ắng đều trở nên sôi nổi trở lại.

Vì để ăn mừng kỳ thi đại học thành phố cũng đang tổ chức các hoạt động chúc mừng khác nhau, ví dụ như tối nay quán bar giảm giá 50% khi xuất trình thẻ học sinh…

Vòng bạn bè trên Wechat cũng rất náo nhiệt. Từ Hành Tri vừa ra khỏi trường đã phi thẳng đến tiệm cắt tóc, cuối cùng cũng được bung xõa, định nhuộm hẳn một mái tóc tím ngựa bà.

Bảo Ý đưa cho Chu Gia Thuật xem, bình luận một câu: “Chân cậu ấy gắn tên lửa à? Mới có mấy phút đâu mà cậu ấy đã đến tiệm rồi.”

Chụp ảnh đăng Vòng bạn bè, ghi lại hình ảnh cuối cùng của mình thời cấp ba.

Chu Gia Thuật cũng cười, ra hiệu một câu: Về nhà kiểu gì cũng bị đánh một trận cho coi.

“Cậu ấy không thoát khỏi trận đòn này được đâu.” Bảo Ý cũng cười, mẹ Từ là một người có gu thẩm mỹ rất truyền thống và nóng tính: “Chắc cậu ấy sợ có điểm thi rồi mới nhuộm sẽ bị đánh ác hơn.”

Thư Niệm cập nhật trạng thái trên Douyin, là ảnh chụp trong xe. Có người tinh ý phát hiện xe nhà cậu ấy là Bentley, liền thi nhau đặt câu hỏi, vì hình tượng của cậu ấy trên mạng là một cô gái hài hước thích đọc tiểu thuyết ngôn tình, mọi chi tiết đều cho thấy cậu ấy là một cô gái nhỏ được bố mẹ cưng chiều, nhưng không được điểm xuyến thêm bất kỳ món đồ đắt đỏ nào.

Mà bản thân cậu ấy cũng thường xuyên soạn ra những câu chuyện Mary Sue ngắn kiểu mỗi ngày thức dậy trên chiếc giường dài năm trăm mét, được mười tám người hầu hạ mặc quần áo.

Có lẽ vì sự tương phản quá lớn nên mọi người mới ngạc nhiên.

Lúc này bèn không nhịn được hỏi cậu ấy: “Lẽ nào đại tiểu thư ngày nào cũng thức dậy trên chiếc giường dài năm trăm mét thật ư.”

Ngay cả Bảo Ý cũng không nhịn được trợn tròn mắt, hoàn toàn không nhìn ra được chút nào.

Anh trai của Liêu Đình Đình hôm nay cũng theo bố mẹ đến đón cậu ấy, cả gia đình bốn người chụp ảnh trước cổng trường. Nghi Ninh có mấy điểm thi, Bảo Ý và Chu Gia Thuật thi ở trường số 19, Liêu Đình Đình ở ngay điểm trường. Có lẽ cậu ấy muốn lưu lại kỷ niệm thời trung học của mình chăng.

Đây là lần đầu tiên Bảo Ý nhìn thấy dung nhan của anh trai cậu ấy, cô không nhịn được trầm mặc mất một lát: “Đẹp trai quá nhỉ, ngày nào em cũng nghe Liêu Đình Đình than phiền về anh trai cậu ấy, cậu ấy nói anh trai cậu ấy xấu kinh thiên động địa, lo anh ấy xấu tính xấu nết, sau này không tìm được bạn gái. Cậu ấy nói chân thành đến mức em còn tưởng là thật, hoá ra là lừa em.”

Nói xong, cô đưa cho Chu Gia Thuật xem.

Liêu Đình Đình và anh trai trông không giống nhau lắm. Liêu Đình Đình mặt tròn mắt tròn, trông cả người đều rất nhẹ nhàng, dễ mến. Còn anh trai cậu ấy thì lại có khuôn mặt kiểu dữ dằn với lông mày sắc, mắt sáng, ngũ quan sắc nét và ánh mắt hung dữ, nên rất thu hút ánh nhìn, khiến người ta chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Lông mày của Chu Gia Thuật hơi nhíu lại, đột nhiên cậu cầm lấy điện thoại, tắt màn hình rồi đặt sang một bên, dùng thủ ngữ nói một câu: Thi cả ngày rồi, đừng có xem điện thoại mãi thế.

Bảo Ý ngây người, trong tay trống không, tay cô vẫn giữ nguyên tư thế đó. Đột nhiên, cô không nhịn được mà bật cười, lòng bàn tay cô úp xuống, đặt lên tay cậu, khẽ nắm một cái, nhân lúc bố mẹ đang nói chuyện, ghé tai thì thầm: “Anh đẹp trai nhất!”

Còn ghen cả chuyện này nữa chứ.

Chu Gia Thuật hơi nghiêng đầu, chân dịch qua đá vào chân cô, ý là bố mẹ em vẫn còn đó, em bớt bớt chút đi.

Không bớt bớt lại được ấy chứ, Bảo Ý thậm chí còn cố ý dịch về phía cậu, ép cậu ngồi sát vào cửa xe, rồi dùng gối ôm che lại, lén lút nắm tay cậu. Nhìn thấy cả người cậu căng như dây đàn, giận mà không dám nói, cô cảm thấy đặc biệt thích thú như thể đang bắt nạt người đàng hoàng vậy.

Nhưng đáng tiếc Chu Gia Thuật không phải là người đàng hoàng. Xe của hai gia đình cùng lái về khu chung cư. Vì còn khá lâu mới đến tối, bây giờ ăn cơm thì sớm quá, nên hai đứa trẻ được cho về nhà nghỉ ngơi trước.

Bố mẹ hai nhà không lên lầu, nói là muốn đi siêu thị, hôm nay họ đều xin nghỉ, vừa hay có thể đi cùng nhau, nền bèn bảo Chu Gia Thuật và Bảo Ý về nhà ngủ một lát.

Lúc này ai mà ngủ được chứ, Bảo Ý kéo Chu Gia Thuật về phòng mình, khóa trái cửa lại, đẩy cậu vào.

Chu Gia Thuật: “…”

Cô lúc nào cũng dồi dào tinh thần, như con quay vậy, chỉ cần không buồn ngủ là có thể vận động cả ngày. Vừa thi xong, chắc là cô đang hưng phấn, dù có mệt đến mấy cũng khó mà ngủ được.

Chu Gia Thuật bị đẩy lên giường, cậu cuối cùng cũng hơi hoảng, vội vàng quay người lại, giữ chặt cô, rồi nghiêm túc ra hiệu: Đừng quậy, em bình tĩnh lại đi.

Chỉ hận mình không thể nói chuyện, sợ mình giao tiếp được đã là quá muộn.

Bảo Ý “Á?” một tiếng, chậm rãi lấy miếng dán dạ quang trong ngăn kéo tủ đầu giường ra, đưa cho cậu xem: “Em định nói là… tối nay chúng ta có thể dán cái này đi chạy đêm. Còn có cái dán viền giày nữa, em muốn thử cho anh xem.”

Khu chung cư của họ nằm cạnh Bệnh viện Phụ sản số Một của trường Đại học Y. Bệnh viện Phụ sản số Một vốn là khu vực mở rộng của khuôn viên trường Đại học Y, mà khuôn viên vẫn được giữ lại. Năm nào cũng sẽ có sinh viên của vài học viện sẽ qua khu này học. Họ thường xuyên chạy đêm cùng nhau, rồi chạy qua khu chung cư của họ. Đôi khi các bậc phụ huynh cũng đưa con cái đi chạy cùng các anh chị lớn.

Chu Gia Thuật: “…”

Ồ.

Biểu cảm của cậu quá cạn lời, Bảo Ý không nhịn được cười, ngồi xuống bên cạnh cậu: “Anh đang nghĩ gì vậy? Anh sợ gì chứ, còn sợ em cưỡng ép  anh à? Cũng phải, anh cũng không thể kêu la lên được.”

Cô nghiêng đầu nhìn cậu: “Anh thật sự rất hợp với kiểu tình yêu cưỡng ép đó.”

Đôi mắt cô cười rất sống động, nhưng ánh nhìn lại quá trong trẻo, dường như không chút tạp niệm, thậm chí cậu còn nghi ngờ nếu họ nằm chung một giường, cô cũng sẽ tin họ có thể đắp chăn trò chuyện không thôi ấy.

Cảm giác an toàn tuyệt đối từ thói quen ăn sâu bén rễ này khiến họ có thể rất tự nhiên ở chung một không gian, dù cửa đã khóa trái, dù ngoài phòng không một bóng người, thậm chí cô còn chẳng mang điện thoại vào

Chu Gia Thuật cảm thấy hơi hơi khó chịu đến lạ, có lẽ là không thích lắm việc cô tin tưởng nhân cách cậu đến vậy.

Hay nói cách khác, nguyên nhân sâu xa là vì… cậu luôn cảm thấy họ chỉ có cái mác là một cặp đôi, mà về mặt bản chất vẫn chỉ là những người bạn thân đã phá vỡ một chút giới hạn.

Cậu nhìn cô không nói gì, Bảo Ý lại gần cậu, cố gắng tiếp tục trêu chọc cậu, nhưng ngay lập tức bị cậu giữ lại. Chu Gia Thuật không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm cô, ghé sát môi cô muốn hôn nhưng lại không hôn, đôi mắt yên lặng nhìn cô.

Hơi thở của họ chạm vào nhau.

Cậu hiểu cô nhất, cũng hiểu chính mình, nên cậu biết cách chọc tức cô, nhưng đồng thời… cũng biết cách trêu ghẹo cô.

Bảo Ý là một người thẳng thắn, quen muốn gì làm nấy, thích thì hôn, muốn ôm thì ôm, không do dự nhiều. Vì vậy, khi theo đuổi cô, hành động phải nhanh, chỉ cần cô không bài xích thì chuyện này đã thành công tám phần rồi.

Nhưng hai người tiến triển quá nhanh, nên cũng thiếu đi quá trình mập mờ.

Cái cảnh tượng ánh mắt giằng co muốn từ chối nhưng lại ra vẻ mời chào, đôi khi cũng là vũ khí lợi hại để tình cảm thăng hoa.

Bảo Ý ban đầu còn thẳng thắn nhìn lại cậu, nhưng không lâu sau lại bắt đầu cảm thấy mất tự nhiên, thêm vài giây nữa, cô bắt đầu không nhịn được nuốt nước bọt, thế là cô chủ động chạm vào môi cậu, coi như hòa giải.

Cậu vẫn không nhúc nhích, chỉ đưa tay ôm eo cô, ánh mắt không chút kiêng dè phác họa đường nét cơ thể cô.

Chỗ bị cánh tay cậu giữ chặt như bị lửa đốt, Bảo Ý khẽ vặn vẹo cơ thể, nhỏ giọng nói: “Anh giận rồi à? Không đến mức nhỏ mọn vậy chứ.”

Cô muốn làm dịu không khí ngượng ngùng kỳ lạ đó, kéo trạng thái của hai người trở lại trạng thái bình thường, trạng thái mà cô thấy thoải mái. Chu Gia Thuật cũng biết chỉ cần mình gật đầu hoặc lắc đầu là có thể phá vỡ mọi sự khó xử, nhưng cậu vẫn không nhúc nhích, chỉ mổ nhẹ vào khóe môi cô, dùng ánh mắt sâu thẳm và phức tạp nhìn cô chằm chằm.

“Rốt cuộc là sao vậy? Anh…” Bảo Ý lại nuốt nước bọt một lần nữa, không nhận được phản hồi từ cậu, liền muốn trốn tránh, nhưng eo lại bị cậu giữ chặt, không thể nào thoát ra được. Lần đầu tiên cô ý thức được cậu khỏe đến vậy.

Chu Gia Thuật đẩy cô ngã xuống giường, nghiêng người đè lên người cô, ngón cái ấn nhẹ vào môi dưới của cô kéo xuống một chút, khiến cô khẽ hé miệng.

Bảo Ý cảm thấy hơi khó thở, bắt đầu có chút mê man lại căng thẳng nhìn chằm chằm vào cậu. Cô nhận ra có lẽ Chu Gia Thuật muốn hôn mình, thế là im lặng không nói gì, những ngón tay khẽ nắm chặt ga trải giường, lặng lẽ điều chỉnh hơi thở.

Chu Gia Thuật lại nhẹ nhàng ấn ngón tay cái vào sâu hơn một chút, chạm vào hàm răng của cô.

Hơi thở của Bảo Ý có chút gấp gáp, rồi tự nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, muốn mắng cậu, nhưng lại không còn chút sức lực nào, không hiểu sao cả người cô lại mềm nhũn, thậm chí có chút muốn khóc, nhưng lại không biết tại sao. Cảm giác mơ hồ và mờ mịt khiến cô không nhịn được giơ tay túm lấy cậu, hy vọng cậu có thể cho mình một chút câu trả lời.

Bảo Ý không biết cậu muốn làm gì, chỉ cảm thấy căng thẳng một cách kỳ lạ, Chu Gia Thuật như vậy có chút lạ lẫm.

Cuối cùng, Bảo Ý không chịu nổi nữa, cô kéo tay cậu ra, chủ động vòng tay ôm cổ cậu, hơi ngẩng đầu hôn cậu, vừa hôn vừa thì thầm: “Tiểu Thuật, anh đừng như vậy, em sợ.”

Chu Gia Thuật thấy cô đáng thương như thế, lại không đành lòng, cúi đầu, an ủi hôn lại cô.

Tim Bảo Ý đập vừa mạnh vừa nhanh, cả người cô níu chặt lấy cậu như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng.

“Em nóng quá…” Cô thì thầm một câu.

Chu Gia Thuật định mò tìm điều khiển điều hòa, nhưng cô níu chặt cậu, cậu hoàn toàn không thể động đậy. Trong lúc giằng co, quần áo cô bị xê dịch, tay cậu luồn vào chạm vào da thịt cô.

Cô co rúm một chút, vặn vẹo dữ dội một cái, muốn thoát ra, nhưng giây tiếp theo lại quay người ngã nhào vào người cậu. Cô luống cuống, co gối lại quỳ rạp bên giường, thở hổn hển.

Cô nhìn thấy biểu cảm hơi sững sờ của cậu là biết mình đã hiểu lầm, cô cúi đầu rầu rĩ nói một tiếng: “Ngứa, anh sờ em như vậy em không chịu nổi. Với lại… em sai rồi, em không quậy anh nữa, anh đừng như vậy, em không thở nổi.”

Vì căng thẳng, vì tim đập quá nhanh…

Chu Gia Thuật im lặng thở dài, ngay cả khi hôn, cậu cũng không dám dùng sức quá mạnh, cô thật sự không chịu được sự trêu chọc đó.

Cậu ngồi khoanh chân ngồi đó, và cô cũng ngồi đối diện với cậu, hai người nhìn nhau.

Cậu ra hiệu: Nóng thì bật điều hòa, sợ cái gì, anh ăn thịt em được chắc. Không phải muốn cưỡng ép anh à, em như vậy chỉ có bị cưỡng ép thôi.

Bảo Ý mới nghĩ có lẽ vừa nãy cậu cũng không cố ý.

Lúc này cô hơi nghiêng đầu, có chút dỗi hờn nói: “Em khó chịu quá… Em muốn đi vệ sinh.”

Chu Gia Thuật: Vậy em đi đi. Không lẽ muốn anh đi cùng?

Bảo Ý khóc không ra nước mắt: “Ý là… ý là muốn đi vệ sinh, nhưng lại không phải.”

Chu Gia Thuật: “…”

Có phản ứng rồi.

Lúc này cậu mới thấy mình hơi quá đáng.

Cô nào chỉ là không chịu được trêu chọc, cô còn non nớt lại nhạy cảm, chỉ cần một chút k*ch th*ch thôi cũng thấy sợ hãi, hoảng loạn. Khi con người căng thẳng dễ gây ra hưng phấn thần kinh giao cảm, và phản ứng t*nh d*c là một loại phản ứng.

Cậu cúi người xuống, ôm cô.

Rồi nói: “Xin lỗi, anh không có ý định dọa em đâu.”

Bảo Ý bỗng nhiên có chút ủ rũ, có lẽ là cảm giác đó quá lạ, hoặc chẳng qua là cảm thấy khoảnh khắc ấy Chu Gia Thuật quá đỗi lạ lẫm.

Thậm chí khoảnh khắc đó còn khiến cô có cảm giác như sắp chết đuối.

Bỗng nhiên, Bảo Ý ôm lại cậu, hai người ôm nhau, cùng đặt cằm lên vai đối phương.

Bảo Ý mất một lúc lâu mới nói: “Anh có thể… sờ em lại một cái nữa không?”

Chu Gia Thuật: “…”

Cô bé này rốt cuộc bị làm sao vậy?

Nhưng nếu bạn gái có yêu cầu, Chu Gia Thuật đương nhiên rất sẵn lòng, nhưng lần này cậu rất cẩn thận, động tác gần như dịu dàng luồn tay vào vạt áo cô, rồi bàn tay lớn ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô.

Chu Gia Thuật cảm nhận rõ ràng cô run rẩy một cái, nhưng lần này cô lại không vùng ra, chỉ là cả khuôn mặt vẫn không thể kiềm chế được mà đỏ bừng lên chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Cô lại bắt đầu th* d*c, khẽ ngẩng đầu lên, hít thở một chút oxy, nóng đến mức cảm thấy lưng cũng đổ mồ hôi.

Chu Gia Thuật cũng cảm nhận được, lưng cô hơi ẩm ướt, thế là cậu giơ tay lên định xoa nhẹ xem có phải đổ mồ hôi không, không ngờ lần này phản ứng của Bảo Ý đặc biệt dữ dội, cô đột nhiên thẳng người dậy. Cô đang quỳ bên giường, đứng dậy như vậy, Chu Gia Thuật sợ cô ngã xuống, liền đưa tay ra đỡ, hai người ngã nằm trên giường, cả người Bảo Ý đổ nhào lên trên người cậu.

Hơi thở gần như ngừng lại, tim đập sao mà nhanh thế.

Khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá… Mỗi tế bào dường như đều đang la hét chạy mau, chạy mau.

Nhưng càng cố gắng bỏ chạy thì lại càng mềm nhũn, cuối cùng Bảo Ý chỉ có thể nhìn cậu bằng ánh mắt ướt át.

Chu Gia Thuật biết mình đã gây họa rồi, nhưng vẫn nhân cơ hội ngẩng đầu hôn cô, nhưng không giống với bất kỳ nụ hôn nào trước đây, mang theo ý trêu chọc nồng nàn, hôn từ môi đến sau tai, lại hôn đến xương quai xanh, khẽ c*n v** c* cô, rồi vỗ vỗ lưng cô, ý là: Không đứng dậy nữa là có chuyện đấy.

Bảo Ý vẫn th* d*c, ngực cô phập phồng, hơi thở hỗn loạn không thể kiểm soát, bị cậu vỗ hai cái liền tỉnh táo, cô nhanh chóng đứng dậy, nhanh chóng lùi về phía đầu giường, kéo chăn của mình lên che kín người, co chân ôm gối. Cô ngồi cách cậu hơn nửa cái giường, oán trách nhìn cậu.

Chu Gia Thuật không nhịn được bật cười, cậu nhún vai cười mấy cái rồi giơ tay ra hiệu: Em vô lý vừa vừa thôi, là em bảo anh sờ em, là em trêu chọc anh trước. Sao cuối cùng lại như anh bắt nạt em vậy, em đừng trốn nữa, anh có c** q**n áo em ra đâu.

Mãi một lúc sau, Bảo Ý cuối cùng cũng lấy lại được giọng nói, cô kéo chăn xuống, tranh luận: “Trong lòng anh đã cởi rồi, anh cởi bằng ánh mắt rồi, nếu anh nói được, có khi anh còn dùng giọng nói để cởi nữa. Dù sao thì quần áo linh hồn của em đã bị anh cởi rồi, em còn không được tiếc thương sự trong trắng của mình một chút sao?”

Chu Gia Thuật im lặng rất lâu, rồi giơ ngón cái lên với cô.

Được.

Hai người im lặng rất lâu. Chu Gia Thuật ra ngoài rót cho cô một cốc nước, khi quay lại Bảo Ý đã thay một chiếc áo phông ngắn tay rộng rãi. Cô nhận lấy cốc nước cậu đưa, nhưng không uống, cô nhìn chằm chằm vào cậu một lúc, thực ra cô vẫn đang suy nghĩ về cảm giác rất kỳ lạ vừa rồi. Cô là một người rất không thích những thứ mơ hồ không rõ ràng, chuyện gì cô cũng muốn có một kết luận rõ ràng, muốn biết tại sao, là gì, phải làm thế nào.

Lần thứ hai cô bảo cậu sờ mình một cái, cũng chỉ là vì cô muốn biết cái cảm xúc mãnh liệt lần đầu tiên đó rốt cuộc là gì, nhưng không ngờ lần thứ hai dù đã chuẩn bị tâm lý rồi mà vẫn phản ứng kịch liệt như vậy.

Đến giờ cô vẫn chưa nghĩ thông suốt, thế nên đang mơ màng.

Chu Gia Thuật nhìn cô một lúc, hỏi: Làm gì vậy, muốn anh đút cho em à?

Bảo Ý hít một hơi thật sâu, rồi lại hộc hằn thở ra bằng mũi, cô tức giận liếc nhìn cậu một cái, thầm nghĩ anh lại trêu chọc em rồi, anh còn chưa chịu dừng lại nữa.

Cô chợt nổi máu liều, đột nhiên ngẩng đầu uống nửa cốc nước ấm, cuối cùng cô ngậm một ngụm, rồi ôm cổ Chu Gia Thuật, truyền ngụm nước đó qua cho cậu.

Yết hầu Chu Gia Thuật nhấp nhô lên xuống, sau khi tự dưng được uống một ngụm nước, cậu có hơi bị sặc, nghiêng đầu ho khụ khụ hai tiếng.

Bảo Ý lau khóe môi: “Trên mạng nói, lúc đàn ông muốn cho thì là muốn, nên em đút cho anh.”

Chu Gia Thuật: “…”

Mạng mẽo của em kiểu gì vậy chời.

Cậu ghìm chặt lấy cổ cô, tức đến mức muốn đánh cô, yêu đương gì nữa, hay là đánh nhau đi! Bảo Ý cũng theo bản năng phản công, hai người như mọi lần, vật lộn với nhau, ai nấy đều cực kỳ háo thắng, cuối cùng cả hai xoắn lấy nhau như hai dây bánh quẩy xoắn, khó phân thắng bại.

Cuối cùng Bảo Ý giả vờ chuột rút để giành chiến thắng trong trận chiến này. Cô đè cậu xuống mép giường, cả người quỳ đè lên đùi cậu, nhướng mày nhìn cậu, dáng vẻ nữ vương, nhưng cuối cùng lại cảm thấy hình như không hợp với hình tượng cặp đôi của hai người, thế là cô cúi đầu, hôn lên má trái, má phải, trán, mũi, miệng… của cậu, mỗi chỗ hôn một cái rồi nói: “Hòa rồi nha, chúng ta đình chiến được không, anh trai~”

Cô nhẹ giọng nũng nịu.

Chu Gia Thuật nắm chặt nắm đấm, một lúc lâu sau mới ra hiệu một câu: Em xuống khỏi người anh đã.

Bảo Ý vội vàng dịch ra: “Ồ.”

Chu Gia Thuật cảm thấy cần phải dạy cô một chút, rốt cuộc thế nào mới là yêu đương.

Bảo Ý: Chẳng lẽ em yêu đương tệ lắm sao? Em hôn nát hết mặt mũi anh rồi mà…


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận