Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 10.




Ngày 30 tháng 8 rơi đúng vào thứ Bảy, sáng Ôn Sơ Nịnh phải ra ngoài học tiết Taekwondo cuối cùng.

Diệp Hạo Đông giơ tấm đệm, nhỏ giọng hỏi cô, “Ôn Sơ Nịnh, cậu chọn Xã hội đúng không?”

“Ừm.”

Ôn Sơ Nịnh đang suy nghĩ chuyện khác trong đầu nên không có tâm trí đâu mà trả lời cậu ta.

Diệp Hạo Đông nói lải nhải gì đó, cô cũng chẳng nghe rõ.

Đại khái là nói lên lớp 11 sẽ chia ban, học Xã hội thì hai môn Toán với tiếng Anh sẽ khó hơn một chút.

Sao cô không biết chứ.

Sau khi tan học, Ôn Sơ Nịnh về nhà, trên đường lo nghĩ gì đó mà chẳng hề thấy Trần Nhất Lan cũng đang về sau buổi tập sáng.

Trần Nhất Lan thấy vẻ mặt thẫn thờ của cô, cuối cùng không nhịn nổi mà lên gõ cửa nhà cô vào trưa.

Cứ như hồn vía lên mây vậy, chẳng nhẽ bị sốc chuyện gì trước khi khai giảng rồi.

Lúc Trần Nhất Lan tới gõ cửa, Chu Tuyển Dương cũng chuẩn bị đi làm.

Vừa mở cửa ra, Chu Tuyển Dương nhướng mày.

Vẻ mặt Trần Nhất Lan vẫn bình thản, mở miệng “Chào cậu ạ”.

Nói thật thì chiều cao 1m93 này đúng là áp đảo thật.

Chu Tuyển Dương giơ tay vỗ vỗ vai Trần Nhất Lan, “Cậu đi làm đây.”

… Cao thật chứ.

Ôn Sơ Nịnh đang ngồi trong phòng.

Trên tường dán một tờ thời khóa biểu.

Mà Ôn Sơ Nịnh đã ngồi nhìn tờ thời khóa biểu ấy một lúc lâu rồi.

Theo lời Ôn Thiệu Huy, cô biết mình được phân vào lớp số 6, lớp chọn ban Xã hội.

Với cô, điều quan trọng không phải lớp chọn mà là trường đại học cô muốn thi vào.

Đại học Ngoại ngữ Hoài Xuyên — Một trường đại học về ngoại ngữ có tiếng trong nước, điểm chuẩn rất cao, cũng là mục tiêu mà Ôn Sơ Nịnh muốn cố gắng trong hai năm tới.

Nhưng nhìn thành tích hiện tại của mình, cô lại thấy quá xa vời.

Đại học Ngoại ngữ Hoài Xuyên tuyển rất ít chỉ tiêu ở tỉnh S, mỗi năm điểm chuẩn đều rất cao, muốn đậu phải lọt vào TOP 3 trong lớp hoặc TOP 100 thành phố thì mới có hy vọng.

Quá xa vời.

Chỉ cần nghĩ tới điểm Toán thôi là Ôn Sơ Nịnh lại thấy nặng nề — Cô học lệch tiếng Anh.

Năm nay kỳ thi đại học vẫn chưa cải cách, ba môn Toán – Văn – Anh mỗi môn tối đa 150 điểm, tổ hợp Xã hội Sử – Địa – Chính trị thì tổng 300 điểm. Điểm chuẩn hàng năm của Đại học Ngoại ngữ Hoài Xuyên luôn trên 600, mà điểm đậu thực tế lúc nào cũng hơn mức đấy mấy chục điểm.

Mà môn Toán của cô lại rất kéo chân.

“Đại học Ngoại ngữ Hoài Xuyên.”

Lúc đang sầu muộn, cô chợt nghe có một giọng nói êm tai vang lên sau lưng. Ôn Sơ Nịnh quay đầu lại, vì chênh lệch chiều cao nên thứ đầu tiên cô thấy là một chiếc cổ thon dài, chiếc áo thun đen đơn giản để lộ lờ mờ xương quai xanh, màu tối càng làm tôn thêm làn da trắng nõn của cậu.

Trần Nhất Lan cúi người đứng sau lưng cô, nhìn thời gian biểu cô dán trên tường, lười biếng hỏi, “Tính thi vào Đại học Hoài Xuyên à?”

“… Ừm.” Thi được hay không thì chưa biết.

Nghĩ vậy, Ôn Sơ Nịnh lại ỉu xìu, hỏi cậu, “Sao cậu lại tới đây?”

“Sáng nay chạy bộ thấy cậu như mất hồn, cứ tưởng cậu bị ai làm gì chứ,” Trần Nhất Lan xoay người, tiện tay cầm một con thú bông trên bàn cô mà bóp một cái, “Nên là tới đây quan tâm cậu tí.”

Nên là tới đây quan tâm cậu tí.

Giọng điệu nghe rất tự nhiên, nhẹ bẫng như không.

“Đi thôi, tớ dẫn cậu đi ăn.”

Trần Nhất Lan lại xoa đầu cô một cái.

“Sao cậu cứ rủ tớ đi ăn hoài vậy?”

“Đi xem phim cũng được.”

“Cậu đúng là phàm tục.”

Ôn Sơ Nịnh đứng dậy, đẩy cậu ra ngoài.

Trần Nhất Lan đầu hàng, để cho cô đẩy ra, “Vậy cậu nghĩ chỗ nào không phàm tục thì tớ dẫn cậu đi.”

Thật ra Ôn Sơ Nịnh chẳng muốn đi đâu, chỉ cảm thấy kỳ nghỉ hè sắp hết rồi, cuộc sống học hành bận rộn đang tới gần.

Áp lực cũng theo đó mà tăng lên — Cô từng nghe nói trường Trung học Lâm Giang 1 sẽ dạy hết nội dung của lớp 11 và lớp 12 trong năm lớp 11, lớp 12 chỉ để dành ôn thi năm cuối thôi.

Mà năm lớp 11 này còn có kỳ thi đánh giá năng lực toàn diện để kiểm tra trình độ.

Nghĩ tới đây, Ôn Sơ Nịnh lại thấy rầu hơn.

Cô lề mề mở tủ quần áo, bình thường đi học toàn mặc đồng phục, đồng phục của trường Trung học số 1 lại chia theo hai mùa xuân – hạ, mỗi mùa hai bộ.

Trong tủ treo toàn áo thun và quần short, đúng là học ở trường trọng điểm chẳng còn tâm tư và thời gian đâu mà ăn diện.

Chiếc váy duy nhất là món quà sinh nhật năm ngoái Chu Mộng mua tặng cô — Bình thường Chu Mộng không keo kiệt trong chuyện ăn mặc của cô nhưng lại hầu như không có thời gian đưa cô đi mua sắm, lần nào cũng chỉ cho tiền rồi để cô tự chọn.

Chiếc váy này là lần duy nhất Chu Mộng tự chọn cho cô.

Một chiếc váy ngắn màu trắng rất đơn giản.

Nhưng ký ức về chiếc váy này lại không mấy vui vẻ.

Chu Mộng dù bận như hôm ấy vẫn cố tình đặt nhà hàng, đưa Ôn Sơ Nịnh ra ngoài ăn cơm, thế mà lại tình cờ gặp Ôn Thiệu Huy và Hứa Yến dẫn con gái ra ngoài dạo phố.

Tối hôm ấy ngượng ngùng không tả xiết.

Cô từng gửi gắm hy vọng vào Chu Mộng, mong ăn xong sớm bữa cơm đầy lúng túng này, ai ngờ Chu Mộng lại nghe một cú điện thoại rồi đi mất.

Cô nghịch bát cơm trước mặt, câu chuyện sau đó cũng dần nguội lạnh, sau đó là Hứa Yến gọi điện thoại cho Ôn Thiệu Huy, cô và Ôn Thiệu Huy cũng ra ngoài.

Hứa Yến vừa dẫn Ôn Hứa đi mua quần áo xong, Ôn Hứa nhỏ hơn cô 6 tuổi nhưng rất thông minh, nghe nói mới tiểu học đã nhảy lớp rồi.

Hứa Yến mua cho Ôn Hứa một bộ quần áo mới, Ôn Thiệu Huy khen đẹp.

Ôn Hứa cũng lễ phép chào chị, rất tự nhiên.

Cô đứng đó, cười gượng gạo.

Dù trước giờ không ai so sánh hai chị em họ, nhưng chỉ cần đứng cạnh thôi cô cũng thấy mình thua kém rồi.

“Xong chưa vậy?” Trần Nhất Lan ở ngoài hỏi, giọng nói lười biếng.

Tay Ôn Sơ Nịnh hơi khựng lại, cuối cùng vẫn lấy chiếc váy đó xuống, nếu không mặc nữa thì chắc sau này không còn dịp nào nữa mất.

“Sắp xong rồi.”

Ôn Sơ Nịnh nhanh chóng thay váy, đứng trước gương soi một chút, vuốt nhẹ mái tóc vài cái rồi chợt dừng lại.

Trong đầu bỗng có hai người que đang tíu tít cãi nhau.

— Mặc đẹp làm gì, chẳng phải là bạn thân thôi à?

— Nhưng Trần Nhất Lan chỉ về có hai tháng thôi.

“Cậu xong chưa đó?”

Bị gọi ngược lại, Ôn Sơ Nịnh luống cuống chỉnh lại tóc rồi mở cửa bước ra.

Trước khi mở cửa, cô lại chạy tới cạnh bàn học, do dự một chút rồi xịt ít nước hoa, sau đó lại thấy hơi nồng quá nên vội xua tay cho tan bớt.

“Tớ mở cửa đấy nhé.”

Trần Nhất Lan đợi ở ngoài đã nửa tiếng, nghĩ chắc cô đã thay đồ xong nên bèn đẩy cửa vào, chỉ thấy Ôn Sơ Nịnh đang đứng cạnh cửa sổ, xua xua tay ở trước mặt.

Có lẽ đây là lần đầu thấy cô ăn mặc chỉn chu thế này, trong trí nhớ của Trần Nhất Lan, cô vẫn là con bé hay chạy lon ton đằng sau mình ngày nào.

Chẳng biết từ khi nào mà cô bé suốt ngày líu ríu chạy theo gọi cậu là “anh Trần Nhất Lan” đã cao thế rồi.

Mái tóc đen mềm mượt ánh lên màu hạt dẻ dưới nắng.

Trong không khí thoang thoảng mùi hoa nhài dịu nhẹ.

Cô giơ tay vuốt tóc, cánh tay trắng nõn, thấy cậu mở cửa thì cũng chỉ nhìn qua gương rồi nói, “Giục cái gì mà giục, sắp xong rồi đây.”

Trần Nhất Lan đóng cửa lại.

Trong phòng khách trống rỗng, chóp mũi vẫn còn thoảng mùi hoa nhài rất nhạt.

Cậu im lặng cười, bất giác nhớ tới hôm ở bể bơi, cậu đang bám vào phao nổi, Ôn Sơ Nịnh thì yên lặng ngồi một bên ôn bài Listening.

Lúc còn bé, mặt cô bầu bĩnh, thế mà giờ lớn lên cằm cũng nhọn hơn, mặt tròn biến thành mặt trái xoan, lúc cười hai má còn hiện lên lúm đồng tiền nhạt nữa.

Bất chợt, Trần Nhất Lan nhớ tới cái hôm ở phòng khám Trung y, chỗ ngã ba cũng có một thằng nhóc cười lúng túng với cô.

Ôn Sơ Nịnh chỉnh tóc một lúc, cứ buộc lên rồi lại thả xuống, cuối cùng vẫn chẳng buộc được — Sợi dây buộc tóc rơi mất trong phòng tắm rồi.

Từ tận đáy lòng nảy sinh một vài suy nghĩ nhỏ nhoi, cô thấy chỉ có hai tháng ngắn ngủi, thời gian gặp được nhau càng lúc càng ít, cứ muốn để lại thứ gì đó khác biệt trong lòng cậu.

Nhưng họ lại quá thân nhau, dường như chỉ một thay đổi nhỏ thôi cũng sẽ bị lộ ý đồ ngay.

Sau một hồi loay hoay, Ôn Sơ Nịnh chỉ đành buông xuôi, thôi để vậy vậy.

Vài suy nghĩ không nên có nhảy lên, Ôn Sơ Nịnh cũng chẳng dám nhìn vào mắt cậu nữa.

Trần Nhất Lan đang ngồi trên ghế sô pha xem điện thoại, căn hộ công vụ cũ đã được sửa chữa, ánh sáng rất đẹp, cậu ngồi đó, dáng người cao lớn làm cả căn phòng trở nên chật chội hơn.

“Đi ăn ở đâu vậy?”

“Dẫn cậu tới chỗ này hay lắm.”

“…”

Thành phố Lâm Giang rộng lớn như thế nhưng Ôn Sơ Nịnh hiếm khi đi dạo, một phần do bận học, một phần là vì giờ có tàu điện ngầm rồi, chỗ nào cũng đông đúc nên cô chẳng mong đợi gì về cái gọi là chỗ hay cả.

Kết quả là chuyển tàu vài lần, lúc đến trạm trung chuyển, Ôn Sơ Nịnh mới đơ người ra. Tuyến tiếp theo của trạm này là tuyến lạ, nhưng trạm cuối là trạm đường sắt cao tốc thành phố Lâm Giang.

“Cậu… Cậu dẫn tớ tới nhà ga à?”

“Đừng nghĩ linh tinh, mẹ của Tôn Gia Diệu dẫn cậu ta về trường nên đi thăm cậu ta tí thôi.”

“Có chuyện gì vậy?”

Nghĩ kỹ lại, hình như trường thể thao của họ ở Hoài Xuyên.

Dù trên danh nghĩa là trường thể thao tỉnh nhưng thực tế lại nằm ở gần Hoài Xuyên thôi.

“Không có gì, cậu ta cũng như tớ, thành tích trong đội không nổi bật.”

“À…”

Ôn Sơ Nịnh yên lặng đứng cạnh cậu đợi tàu điện ngầm.

Nghe cậu bình thản nói vậy, trong lòng cô lại có chút hụt hẫng thoáng qua. Cô định mở miệng an ủi nhưng chưa kịp nói thì Trần Nhất Lan đã kéo tay cô.

“Tàu đến rồi.”

“Ừ.”

Ôn Sơ Nịnh lùi về sau một bước, ngay khi cửa tàu vừa mở ra, một đám người kéo vali tràn ra ngay. Lúc này cô mới sực nhớ đã sắp tới tựu trường rồi, Đại học Lâm Giang cũng là trường hàng đầu của tỉnh.

Chờ người tan bớt, Ôn Sơ Nịnh mới đi theo sau lưng Trần Nhất Lan, ai ngờ mới định cất bước thì một cô gái đang vội vàng kéo chiếc vali 28 inch xuống lại va phải tay cô.

“Xin lỗi, xin lỗi ạ…”

Cô gái vội xin lỗi, mà tàu cũng bắt đầu phát tiếng đếm ngược đóng cửa.

Trần Nhất Lan phản ứng nhanh, một tay giúp đỡ lấy vali của cô gái kia.

“Cảm ơn nhé.”

“Không có gì.”

Thế là đành lỡ chuyến tàu này.

Trần Nhất Lan quay đầu lại, nâng cổ tay Ôn Sơ Nịnh lên trước mặt, cạnh chiếc vali có ổ khóa nên góc cạnh đã khiến ngón út cô trầy một vết.

Một vết thương nhỏ, rỉ chút máu.

“Có đau không?”

“… Cũng bình thường.”

Chuyện xảy ra bất ngờ, cả cánh tay cô đang tê rần.

Ôn Sơ Nịnh định rụt tay về nhưng Trần Nhất Lan lại không chịu buông ra, cậu kéo cô đi theo cầu thang, trạm tàu rất rộng, có cả cửa hàng tiện lợi và hiệu thuốc, Trần Nhất Lan mua một gói bông tiệt trùng và một hộp băng cá nhân.

Trong trạm tàu có băng ghế dài, Trần Nhất Lan bảo cô ngồi xuống, nắm lấy cổ tay cô. Bông tiệt trùng được gói riêng, c** nh* dung dịch sát trùng vào rồi lau vết thương cho cô, sau đó thổi nhẹ.

“Đỡ đau hơn chưa?”

Băng ghế nằm giữa hai hàng tàu điện ngầm, cửa xe mở ra, dòng người lại tấp nập, âm thanh hỗn loạn.

Từ góc của Ôn Sơ Nịnh có thể nhìn thấy hàng mi đang rủ xuống như cánh quạt khẽ rung, đổ bóng mờ mờ lên sống mũi cao thẳng của cậu.

Cậu thổi nhè nhẹ, ngón tay mát lạnh, mùi chanh thanh mát rất gần.

Thấy cô mãi không trả lời, Trần Nhất Lan giơ một tay gõ trán cô, “Đau thì nói, sao lại ngẩn ra vậy?”

 “Không sao mà…”

Cậu “Ừm” một tiếng, lấy một miếng băng cá nhân ra. Đó là loại băng có in hình hoạt hình, cậu vừa dán vừa cố tình trêu cô, “Trên kệ chỉ có một loại màu hồng thôi, tớ lấy cho cậu đấy.”

Ôn Sơ Nịnh cúi đầu, lúng túng mãi mới nói được chữ cảm ơn.

“Đi thôi.”

Trần Nhất Lan đi đằng trước cô.

Ôn Sơ Nịnh lại lẽo đẽo theo sau.

Ngay trong khoảnh khắc vừa rồi, đầu óc cô hơi trống rỗng. Cậu ở rất gần, gần tới mức cô không còn để ý tới cơn đau trên tay nữa, mà thực ra chuyện thế này cũng chẳng phải lần đầu tiên.

Cô còn nhớ hồi bé chơi pháo hoa, cô bị bật lửa làm bỏng ngón tay, Trần Nhất Lan cũng là người đầu tiên phát hiện, trên tay cô vẫn còn để lại một vết sẹo nhỏ.

Lúc đó Trần Nhất Lan cũng chỉ là một đứa trẻ, cậu kéo tay cô thổi thôi, “Tớ thổi một lát là hết đau ngay thôi.”

Hai đứa vô tư, nói năng ngây ngô.

Sự ân cần của cậu đối với cô chẳng biết có dừng lại ở cái lứa không buồn không lo ấy không nữa.

Chỉ là trong lòng cô đã nảy sinh những cảm xúc rất khác.

Cô muốn mình tốt đẹp hơn trước mặt cậu, nhưng hai người lại quá quen thuộc với nhau, bất cứ thay đổi nào cũng rất dễ bị nhận ra.

Tàu đến, lại có một đợt người từ trên đó xuống. Lần này thì khác, Trần Nhất Lan đi phía trước Ôn Sơ Nịnh, như sợ cô bị lạc nên còn nắm tay cô dẫn đi nữa.

Trên tàu điện ngầm có rất nhiều người, mấy trạm gần đây đều là trường học, các học sinh đang quay lại trường.

Trần Nhất Lan kéo cô tới một góc vắng hơn.

Cậu quá cao, một tay nắm lấy thanh vịn phía bên phải cô, Ôn Sơ Nịnh đứng sát bên, người căng cứng. Cứ vài phút tàu lại dừng, người ra vào đông đúc, đa phần đều là học sinh sinh vật kéo vali.

Ôn Sơ Nịnh ngước mặt lên, thực ra tầm mắt cũng chỉ tới được ngực cậu. Từ góc này vừa hay có thể nhìn thấy cái cổ thon dài, cả yết hầu rõ ràng mà gợi cảm của cậu nữa.

Chỉ một chiếc áo thun tay ngắn đơn giản thôi mà cậu mặc cứ như người mẫu vậy.

Tay cậu nắm chặt tay vịn cạnh cô, chắn bớt âm thanh ồn ào bên ngoài cho cô, như tạo ra một không gian nhỏ chỉ có hai người vậy.

Trong không gian ấy, cô rất gần cậu.

Cẩn thận, mà lại cố gắng.

Chẳng biết bị ai đẩy một cái, Ôn Sơ Nịnh bất ngờ đâm vào lòng Trần Nhất Lan. Mới đầu không cảm thấy gì, chỉ là ngay trong khoảnh khắc ấy, cô nghe rất rõ tiếng tim cậu đang đập, cả hơi ấm từ chiếc áo thun chạm vào má cô nữa, vừa mềm mại mà vừa vững chãi.

Lúc này, tàu mở cửa sau lưng cô, Trần Nhất Lan vô thức ôm eo Ôn Sơ Nịnh kéo vào trong, giờ đã có nhiều người xuống tàu nên cuối cùng cũng có chỗ ngồi trống.

Trần Nhất Lan bảo cô ngồi xuống.

Chỗ trống rất nhanh đã có người ngồi.

Hai người họ ngồi sát cạnh nhau, váy cô trải trên đầu gối, chạm vào chân cậu.

Một chiếc vali từ đối diện trượt tới, sắp vào vào cô thì bị cậu giơ tay chặn lại.

Người đàn ông đối diện rối rít xin lỗi.

Chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy bàn tay cậu thiếu niên sạch sẽ, xương khớp rõ ràng, mạnh mẽ. Lúc nãy khi cậu khẽ ôm eo mình, cô cũng cảm giác được nhiệt độ từ lòng bàn tay cậu.

Hơi ấm ấy dừng ở eo nhưng lại như dán thẳng vào tim cô, nhịp tim đập rộn lên cả, cô không kìm được mà mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn. Trong ô kính đối diện của toa tàu phản chiếu rõ ràng hình ảnh hai người họ ngồi cạnh nhau.

Cô không dám cười quá lộ liễu, chỉ mím mím môi rồi lại cụp mắt, trên ngón út bàn tay phải đang dán một miếng băng cá nhân màu hồng nhạt.

Có trái tim nhỏ màu hồng.

— Thứ cô muốn có lẽ chẳng dừng ở đây, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng quá đủ rồi. Thứ tình cảm này như đứng giữa ranh giới nhập nhằng, một bên là cảm xúc đang lớn dần trong đáy lòng, một bên là lý trí dè dặt muốn giữ lại tình bạn.

Lúc tới nơi đã là buổi chiều, đây là lần đầu tiên Ôn Sơ Nịnh tới Hoài Xuyên.

Từ Lâm Giang tới Hoài Xuyên chỉ đi cần tàu cao tốc khoảng một tiếng rưỡi, hai thành phố rất gần nhau, cũng đều là đô thị loại I, người ra người vào đông đúc.

“Tôn Gia Diệu giờ đang ở đâu vậy?”

Ôn Sơ Nịnh đi theo cậu hỏi.

“Kệ cậu ta đi, tụi mình kiếm chỗ ăn cơm trước đã.”

“Hôm nay mấy giờ tụi mình về vậy? Tàu điện ngầm Lâm Giang 10 giờ là ngưng phục vụ rồi đấy.”

“Chắc là không mất nhiều thời gian lắm đâu.”

Lưu lượng người ra vào trạm tàu rất đông, Trần Nhất Lan cố gắng đi chậm lại để đợi cô bắt kịp.

Có thể xem Ôn Sơ Nịnh là người hơi mù đường, may mà giờ giao thông thuận tiện. Trạm tàu rất rộng, nhiều người qua lại, mỗi lần chen vào thang máy là Trần Nhất Lan lại kéo cô theo như thể sợ cô lạc mất vậy.

Hoài Xuyên cũng vậy, rất nhiều trường học tập trung ở đây.

Họ đến để tìm Tôn Gia Diệu, trên đường đi Trần Nhất Lan kể với cô rằng lúc sáng huấn luyện viên Cảnh Ái Quốc của họ có liên hệ với Tôn Gia Diệu, thấy có gì đó không ổn lắm nhưng chẳng ai chịu kể cả.

Gần đây không có giải đấu lớn, Cảnh Ái Quốc cũng là huấn luyện viên đội tuyển tỉnh, dạo gần đây thầy đang dẫn đội ở Hoài Xuyên để chuẩn bị cho một Đại hội thể dục thể thao cuối năm.

Trường thể thao rất rộng, Trần Nhất Lan dẫn cô vào.

Đây là lần đầu tiên Ôn Sơ Nịnh tới trường thể thao tỉnh, ở đây có trung tâm huấn luyện thể thao dưới nước chuyên nghiệp, cũng có bãi tập chuyên nghiệp nữa.

Trên đường chạy bằng cao su đỏ có rất nhiều thanh niên chuyên nghiệp đang chạy bộ, tiếng còi của huấn luyện viên vang lên, các vận động viên lao đi như tên bắn, mồ hôi thấm ướt làn da trẻ trung, áo phông cũng bị mồ hôi thấm đẫm.

Dưới ánh nắng rực rỡ, trên cơ thể các vận động viên lấp lánh giọt mồ hôi.

Ôn Sơ Nịnh bắt chuyện, “Các cậu cũng phải chạy bộ hả?”

“Chạy chứ,” Trần Nhất Lan nhàn nhã dẫn cô đi, kéo cô vào chỗ bóng râm bên cạnh, “Chứ cậu nghĩ tụi tớ chỉ ngâm mình trong bể bơi thôi à?”

“Ừm.” Cô mím môi.

“Tụi tớ phải chạy bộ 3000m, chạy nước rút 30m, phải tập bài tập cơ core* và sức bền nữa.”

(*) Cơ core là nhóm cơ bao gồm cơ bụng, cơ ổn định dọc cột sống, xương chậu phía sau và các nhóm cơ xiên dọc bụng phía trước.

“Sao lại phải chạy bộ thế?”

“Giờ huấn luyện kết hợp cả trên cạn và dưới nước mà, để tăng sức bền và sức bật, như thế xuống nước sẽ cân bằng hơn.”

“Cậu cũng vậy hả?”

“Hỏi xàm quá.”

Ôn Sơ Nịnh lại yên lặng.

Cậu cứ thế đi cạnh cô, tự dưng trong lòng Ôn Sơ Nịnh lại chùng xuống. Hình như chưa bao giờ thấy cậu than vãn điều gì nhưng cô lại có thể tưởng tượng được dáng vẻ khi cậu dốc sức chạy trên đường chạy.

Cô quay đầu lại nhìn các vận động viên trên sân đang chạy hết vòng này tới vòng khác, cuối cùng gục ngã ở điểm đích.

Huấn luyện viên thổi còi hô, “Chạy xong không được ngồi ngay, đi vài vòng đi!”

“Huấn luyện viên à, đã chạy 5000 rồi đấy ạ…”

“Tiếp tục đi!”

Mấy thanh niên mệt mỏi lại lồm cồm bò dậy, làm nóng người rồi tiếp tục chạy dọc theo con đường.

Ôn Sơ Nịnh không nhìn nữa.

“Đó là chạy đường dài.”

“Cực ghê.”

“Ừm.”

Cực nhọc là trạng thái bình thường.

“Cậu… Cậu nhớ chú ý nghỉ ngơi nhé.”

 Trần Nhất Lan khẽ nhướng mắt nhìn sang phía cô, ánh mắt chạm nhau, dưới ánh nắng chói lóa, nụ cười trong đáy mắt cậu không còn bị che giấu nữa, “Sao thế cô tiên họ Ôn, xót à?”

Chẳng nghiêm túc tí nào, cợt nhả mà hút hồn.

Ôn Sơ Nịnh vội nhìn đi chỗ khác.

Điện thoại của Trần Nhất Lan vang lên, là Tôn Gia Diệu gọi.

Cậu bắt máy, giọng Tôn Gia Diệu hơi sa sút, đang ở bể bơi luyện tập.

Trần Nhất Lan rẽ vào hướng khác, dẫn Ôn Sơ Nịnh qua đó.

Trung tâm huấn luyện bơi lội có ba tầng, tầng 1 là bể bơi, tầng 2 là khu huấn luyện core, tầng 3 là khu nghỉ ngơi.

Bể bơi rộng lớn chia thành tám làn, mỗi làn đều có vận động viên đang bơi hết vòng này tới vòng khác.

Tôn Gia Diệu ngồi một bên, vẻ mặt có hơi thất vọng.

Cậu ta không ngờ Ôn Sơ Nịnh cũng tới nên đánh tiếng chào, Ôn Sơ Nịnh thì ngoan ngoãn đứng sau lưng Trần Nhất Lan.

“Bị mắng rồi à?” Trần Nhất Lan hỏi.

“Không có,” Tôn Gia Diệu nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm về phía sau, “Huấn luyện viên Cảnh bảo, trong tám người tập thử chỉ có bốn người được vào đội chính thức thôi.”

“…”

“Chỉ cần trong giải cuối năm An Đông giữ được 4 giây 11 thì nó sẽ chắc suất.”

“…”

“An Đông —”

Có người gọi to.

“Gọi gì đấy?”

Ôn Sơ Nịnh nhìn qua, ở làn số 1 có một bóng người trồi lên khỏi mặt nước.

Bóng người ấy bơi tới sát bờ, gọn gàng leo lên, da thịt trắng tới kì lạ, cao ít nhất cũng phải hơn 2m, mà vốn dĩ dân bơi lội đã có dáng người đẹp lắm rồi nên An Đông lại càng nổi bật hơn.

Ôn Sơ Nịnh chẳng biết nên miêu tả thế nào — Những người sinh ra để làm quán quân đều sẽ có một khí chất khiến người ta không cảm thấy bị đe dọa, An Đông là kiểu đó.

Y trắng tới ngỡ ngàng, hơi thở dồn dập.

Trong đầu Ôn Sơ Nịnh nảy ra chữ “Thằng chó trắng”, “người mới trong đội” mà Tôn Gia Diệu nói lúc trước.

“Ừm, 4 phút 11 đúng không?”

“Ừ, chắc tao hạng chót mất rồi, tao còn chậm hơn mày hai giây cơ mà.” Tôn Gia Diệu cười khổ.

“Thôi đừng nghĩ nữa, đi ăn cơm đi.”

“Tao…”

Chưa kịp nói xong, cánh cửa bên cạnh họ đã mở ra.

Dì Tôn cùng một người đàn ông dáng người thấp đậm đi từ trong ra, dì Tôn có vẻ buồn rầu, “Huấn luyện viên Cảnh à, vậy chuyện của Gia Diệu phải tính sao đây? Nó đã bơi nhiều năm thế rồi, cũng do một tay thầy dìu dắt…”

“Tôi sẽ nghĩ cách cải thiện thêm cho nó, nó cứ chậm hơn hai giây mãi, vừa hay có kỳ nghỉ hai tháng này thì ráng mà tìm cách khắc phục thôi. Tôi cũng sẽ cố gắng lo liệu bên huấn luyện viên trưởng hết mức có thể.”

Cảnh Ái Quốc cầm vài tờ bảng biểu trong tay.

“Vâng, thế thì phiền thầy quá.”

“Có gì đâu, việc của tôi mà.”

Đến đó thì câu chuyện cắt ngang, hình như dì Tôn đã khóc, vừa nhìn thấy ba người họ, dì Tôn lại cố gượng cười để chào lại.

Cảnh Ái Quốc nhìn thoáng qua bên này, có lẽ vì còn chuyện khác nữa nên bèn đi sang phía bên kia bể bơi.

“Hai người tới đây có kế hoạch gì chưa?” Tôn Gia Diệu nhỏ giọng hỏi, “Chắc lát nữa mẹ tao lại mắng, tao không đi với hai người đâu.”

“Ừ, không có kế hoạch gì hết, dẫn Ôn Sơ Nịnh đi dạo một vòng thôi.”

“Ừ.”

“Đừng nghĩ quẩn đấy.”

Lúc Tôn Gia Diệu sắp đi, Trần Nhất Lan thấp giọng nói.

“Nghĩ quẩn cái gì, đã bơi bao nhiêu năm rồi.”

“Ừm.”

Tôn Gia Diệu vẫn như thế, buồn nhưng không để lộ ra ngoài, vẻ mặt u sầu vừa rồi nhanh chóng tan biến, cậu ta còn vẫy tay với Ôn Sơ Nịnh, “Khi nào tớ về sẽ mời cậu ăn một bữa nhé Tiểu Nịnh.”

“Ừ.”

Ôn Sơ Nịnh cũng tạm biệt cậu ta.

Trong bể bơi chỉ còn tiếng nước và tiếng răn dạy của những huấn luyện viên khác.

Ôn Sơ Nịnh đi theo Trần Nhất Lan ra ngoài, cô không nói gì, cứ cảm giác lúc này nên an ủi hay cổ vũ gì đó cho cậu nhưng lời cứ kẹt nơi cổ họng, mãi chẳng thốt ra được.

Thể thao thi đấu thực ra rất tàn khốc, thậm chí còn dữ dội hơn cả kỳ thi đại học.

Chỉ một câu bơi lâu lắm rồi thôi mà đằng sau là vô số nỗ lực và mồ hôi, là những buổi luyện tập khắc nghiệt lặp đi lặp lại, trong khi họ chỉ ngồi trong phòng học, gió không thổi tới nắng không cần phơi.

Cô nghĩ tới những vận động viên chạy tới mức ngã quỵ trên sân ban nãy.

Nghĩ tới những tiếng quát tháo của huấn luyện viên.

“Bốn giây khó lắm hả?” Ôn Sơ Nịnh nhỏ giọng hỏi.

“Đừng quan tâm làm gì, nhanh già đấy.” Giọng cậu nhàn nhạt như đang nói đùa, nhưng Ôn Sơ Nịnh lại không cười nổi.

Trong lòng cô hiểu rõ, bốn giây là rất khó.

Trần Nhất Lan dẫn cô dạo một vòng quanh Hoài Xuyên, trên mạng có một quán mì gạch cua nổi tiếng nằm trong khu thương mại gần các trường đại học.

Lúc họ ăn xong đã là hơn 6 giờ tối, chủ yếu do mất thời gian đổi tàu thôi.

Trần Nhất Lan đi chung với cô, Ôn Sơ Nịnh là người mù đường, chỉ biết theo sau cậu, thi thoảng thì ngắm nhìn hai bên đường phố trong lúc chờ đèn đỏ.

Hoàng hôn buông xuống, thành phố rộng lớn này có những tòa nhà mang phong cách châu Âu cổ điển, cũng có những con hẻm và ngõ nhỏ ẩm thấp sặc hơi thở Thượng Hải xưa.

Trần Nhất Lan dừng bước.

Hình như họ đi càng lúc càng xa, Ôn Sơ Nịnh tính hỏi cậu có phải đi nhầm đường rồi không.

Ai ngờ, Trần Nhất Lan lại nghiêng người tựa vào lan can bên đường, khẽ hất cằm về phía trước.

Ôn Sơ Nịnh ngơ ngác nhìn theo.

Chỉ thấy một cánh cổng trường làm bằng đá cẩm thạch rất lớn, phía giao lộ là dòng người tấp nập.

Trên cổng có khắc một dòng chữ.

Đại học Ngoại ngữ Hoài Xuyên.

“Cậu muốn thi vào đây phải không? Muốn thì cứ thi đi, còn những hai năm nữa mà.”

Trần Nhất Lan cao ráo, dù chỉ tùy ý dựa vào lan can nhưng vẫn cao hơn cô rất nhiều.

Ôn Sơ Nịnh ngẩn ngơ nhìn cậu, mãi không phản ứng lại được.

“Thế này nhé, hai chúng ta hứa với nhau được không?”

“Hứa… gì cơ?”

“Cậu thi vào Đại học Ngoại ngữ Hoài Xuyên, tớ thì giành huy chương Vàng,” Trần Nhất Lan nói, “Công bằng chưa? Tớ với cậu cùng nhau cố gắng.”

“…”

“Cô tiên phải thi đại học, tớ thì thi đấu, có gì ghê gớm đâu,” Trần Nhất Lan đột nhiên ghé tới gần, mùi chanh thanh mát hòa lẫn vào mùi ẩm của không khí ở Hoài Xuyên, tựa như một sợi dây leo từ từ siết chặt trong trái tim.

Cậu nói, “Cậu nghĩ mà xem, nhiều năm thế rồi, những gì tớ hứa với cậu tớ đều làm được. mỗi lần đi thi là mang về cho cậu một phần quà, tớ đã kiên trì hơn mười năm rồi, chuyện này mà tớ cũng làm được đấy thôi. Hai chúng ta cùng cố gắng đi, cậu thi vào Ngoại ngữ Hoài Xuyên, tớ thì giành huy chương Vàng, được không?”

Ôn Sơ Nịnh ngơ ngác nhìn cậu, sợi dây leo ấy siết chặt như muốn rút cạn không khí trong lồng ngực đi. Trên con phố đầy người qua lại, Trần Nhất Lan mang theo ánh mắt đầy ý cười, cứ thế cúi người nhìn cô, chẳng biết là đang nghiêm túc hay là ẩn chứa tâm trạng gì khác nữa.

Cô chỉ nghe thấy tiếng nhịp tim mình đập loạn xạ, không thể khống chế được.

Cô chợt có chút ảo giác rằng việc tới Hoài Xuyên tìm Tôn Gia Diệu chỉ là một cái cớ.

Hình như vốn dĩ… người cần được an ủi là cậu, sao giờ lại thành ra cậu đang cổ vũ cô rồi?


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận