Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 11.




Lúc quay về thì không được thuận lợi cho lắm, hai người kịp chuyến tàu cao tốc nhưng lại lỡ mất chuyến tàu điện ngầm cuối cùng.

Nhất là vào mùa hè, thời tiết thành phố Lâm Giang cứ thất thường, ban ngày trời quang mây tạnh nhưng ban đêm là lại bắt đầu lác đác mưa bay.

Hai người không mang ô theo, trạm xe lửa cũng đóng, họ chỉ có thể tạm trú dưới mái hiên trước cổng trạm để tránh mưa.

Mười giờ rưỡi tối, trạm tàu thưa thớt người.

Hai người họ cứ đứng đó đợi mưa tạnh.

Ôn Sơ Nịnh hỏi, “Cậu về muộn thế này có sao không vậy?”

“Tháng này mẹ tớ trực ca đêm.”

“À.”

“Hay cậu gọi về báo cho cậu biết một tiếng đi?”

“Cũng được.”

Ôn Sơ Nịnh bấm gọi Chu Tuyển Dương.

Gọi thì gọi nhưng trong lòng chỉ mong Chu Tuyển Dương đừng tới đón.

Quả nhiên một lúc sau Chu Tuyển Dương mới bắt máy, qua điện thoại còn nghe thấy tiếng nước rào rào.

“Chưa về à? Trời mưa đấy, con có mang ô không?”

“Không ạ.” Ánh mắt cô lén liếc sang bên cạnh, Trần Nhất Lan đang đứng gần đó, ánh đèn đường phía xa hắt vào khuôn mặt cậu, đường nét rõ ràng, hàng mi dài đang cụp xuống.

“Cậu mới tắm xong, con đang ở đâu? Cậu đến đón con nhé?”

“Ừm… Chắc sắp tạnh mưa rồi ạ…”

“…” Hỏi một đằng mà trả lời một nẻo, Chu Tuyển Dương khựng lại một giây mới hiểu ra, anh ta không vạch trần, “Ừ, vậy con tranh thủ về sớm đấy, nếu một tiếng nữa mà mưa chưa tạnh thì gọi cho cậu, cậu tới đón con.”

“Mai cậu không đi làm à?” Ôn Sơ Nịnh do dự, “Cậu ơi, hay là cậu nghỉ ngơi sớm đi.”

“Không được, cậu phải đợi con về, sáng mai cậu không tới quán.”

“Vâng.”

Ôn Sơ Nịnh cúp điện thoại, Trần Nhất Lan cũng chẳng hỏi gì. Trận mưa đêm mùa hè khiến không khí trở nên mát mẻ hơn, cả hai đợi mãi, mưa không những không tạnh mà còn nặng hạt hơn, nước bên ngoài trạm tàu đã bắt đầu dâng lên, gần như tràn qua một bậc thềm.

Mưa càng lúc càng to.

Điểm đón xe gần nhất lại nằm ở bên kia đường.

Trần Nhất Lan nhìn giờ trên điện thoại, có vẻ cũng chẳng còn kiên nhẫn để đợi nữa. Cậu quay lại, trong sảnh vào trạm có hai máy bán hàng tự động, còn một chiếc ô cuối cùng đang vắt vẻo bên trong.

Trần Nhất Lan quét mã trả tiền, chiếc ô rơi xuống, cậu đưa ô cho cô.

Ôn Sơ Nịnh nhận lấy chiếc ô, vội hỏi, “Thế còn cậu?”

Trần Nhất Lan bước ra ngoài quan sát mưa rồi lại nhìn dòng nước đang tràn lên bậc tam cấp.

Cậu quay lại nhìn cô, nửa gương mặt khuất trong bóng tối, Ôn Sơ Nịnh lại vô cớ không dám nhìn thẳng vào mắt cậu… Cứ như sợ cậu nghe được nội dung cuộc điện thoại vừa rồi với Chu Tuyển Dương vậy.

Vừa mong mưa tạnh mà lại vừa quý trọng mái hiên trú mưa cùng cậu.

“Gì mà còn tớ, chẳng nhẽ tớ lại mặc kệ cậu,” Trần Nhất Lan nhìn cô, giọng nói không tập trung bị tiếng mưa đánh tan rất nhiều. Cậu khom người xuống trước mặt cô, giọng nói rõ ràng truyền vào tai cô, “Cô che ô cho đàng hoàng vào, về nhà thôi.”

“Tớ… Hình như nước cũng không sâu lắm đâu…”

Tim Ôn Sơ Nịnh đập mạnh, cô lúng túng nhìn ra ngoài, ở thành phố Lâm Giang là thế, hệ thống thoát nước không được tốt lắm, mưa mùa hè lại bất chợt và dữ dội nên chỗ nào trũng sẽ rất dễ bị ngập.

“Chẳng phải tớ đang ở cạnh cậu hay sao, sao lại cho cô tiên phải lội nước được. Lên nào, đừng có lề mề nữa.” Như thể sợ cô không chịu, Trần Nhất Lan còn ngáp một cái, “Nhanh lên, về nhà ngủ thôi.”

Lúc này Ôn Sơ Nịnh mới chậm rãi tiến lại, trong đầu tự nhiên hiện lên đủ thứ lộn xộn chẳng mấy quan trọng, càng nghĩ càng rối, cuối cùng cô vẫn từ từ bước tới.

Có lẽ là vì tập luyện lâu năm nên lưng cậu rất vững chãi và kiên cố, lúc cõng cô còn tốt bụng giúp cô chỉnh lại tà váy để không bị gió đêm ẩm thấp thổi luồng vào.

Ôn Sơ Nịnh chẳng biết để tay ở đâu nên đành dùng cả hai tay cầm ô, nhưng lại thấy vậy thì hơi gượng gạo. Trần Nhất Lan cõng cô nhảy qua vũng nước cạn, cô cúi đầu nhìn lại, nước đã ngập gần tới mắt cá chân của cậu rồi.

Một cơn gió ướt lạnh thổi tới, Ôn Sơ Nịnh vô thức hơi tựa vào lưng cậu.

Không ai nói gì nhưng khóe môi cô lại bất giác cong lên.

“Cậu xem quanh đây có chiếc taxi nào không.”

“Ừ,” Ôn Sơ Nịnh một tay cầm ô, một tay lấy điện thoại ra xem thử, “Đằng trước còn 87 số chờ nữa.”

“Thế thì đi xe buýt về thôi.”

“Ừ, trạm xe buýt ở bên kia đường ấy.”

“Thấy rồi.”

Trần Nhất Lan bảo cô nâng ô cao hơn một chút.

Ôn Sơ Nịnh tìm chủ đề để nói, “Thế còn cậu, cậu có thi đại học không?”

“Ừm, phải thi chuyên ngành, nhưng mà trường sẽ hạn chế hơn.”

“Cũng đúng, hình như ít trường đặc cách môn bơi lắm,” Ôn Sơ Nịnh dè dặt thăm dò, “Gần thành phố chúng ta có không nhỉ?”

Hỏi xong, cô tự mong ý đồ của mình không quá rõ ràng, thế mà lại nghe Trần Nhất Lan cười một tiếng, chẳng hiểu cậu cười gì nhưng giọng nói rõ ràng đã cao hơn hẳn.

“Sao, sợ tớ đi xa quá hả?”

“Ai nói, chỉ tiện miệng hỏi tí thôi mà.”

“Ừ, xem như cậu tiện nên hỏi vậy,” Trần Nhất Lan nhàn nhã nói, “Nhưng tớ vẫn chưa suy nghĩ tới.”

“Vậy thì cậu phải nghĩ cho kỹ vào.”

“Ừm, phải nghĩ thật kỹ chứ.”

Nghe xong câu đó, Ôn Sơ Nịnh lại chẳng biết nói gì tiếp, may mà qua đường là tới trạm xe buýt. Ở trạm dừng chẳng có ai, trông rất tịch mịch.

Cô nhảy khỏi lưng Trần Nhất Lan, cúi đầu nhìn, giày của cậu đã ướt đẫm rồi, gió sau mưa lại cực kỳ lạnh mà xe buýt phải một lúc nữa mới tới. Ôn Sơ Nịnh nhìn lướt qua một vòng, thấy đằng sau có một cửa hàng tiện lợi 24/24.

Lúc này mưa đã nhỏ hơn, Ôn Sơ Nịnh dúi ô cho cậu, “Cậu đợi tớ tí nhé.”

“Nhanh lên nhé, xe buýt sắp tới rồi.”

“Ừ, đi nhanh thôi.”

Ôn Sơ Nịnh tránh vũng nước đọng, chạy về phía cửa hàng tiện lợi rồi mua một ly đồ uống nóng, chạy quay về.

Vừa kịp lúc cô đưa cho cậu, chưa kịp nói gì thì xe buýt đã tới.

Trên xe không có nhiều người, cực kỳ yên tĩnh, hai người ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau.

Ôn Sơ Nịnh cúi đầu xem điện thoại, Trần Nhất Lan cầm cốc nước cam nóng, yên lặng một lát rồi áp đầu ngón tay lạnh buốt vào thân cốc, hơi ấm liên tục truyền vào lòng bàn tay cậu.

Cậu bỗng nhớ lại những đêm dài ngâm mình trong bể bơi, nhất là vào mùa đông. Nước trong bể luôn được giữ ấm, trong phòng tập cũng có điều hòa nhưng lúc vừa ra khỏi mặt nước vẫn thấy lạnh.

Lúc ấy, trong phòng tập chẳng còn ai nữa.

Kết thúc buổi tập đã là rất khuya rồi, thường lúc đi trên đường về ký túc xá mới thấy mình hơi cô quạnh.

Bạn cùng phòng Đường Tử Chân là người địa phương, hay bị trêu là “mama boy”, tuy thế nhưng cha mẹ Đường Tử Chân thật sự rất chiều chuộng cậu ta, sợ Đường Tử Chân ở trong đội ăn không ngon nên hay mang đồ tới.

Những người quê xa như họ thực ra đều âm thầm ngưỡng mộ.

Một cốc nước cam nóng thế này đã khiến Trần Nhất Lan bỗng chốc ấm áp tới lạ thường.

Cậu nghiêng đầu nhìn Ôn Sơ Nịnh, ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt vào mặt cô, gương mặt trái xoan to bằng bàn tay, đôi mắt long lanh, khóe môi khẽ cong lên. Cậu nhìn thoáng qua màn hình, vốn là không cố tình nhưng kết quả lại thấy Ôn Sơ Nịnh đang tra trên Baidu các trường đại học tuyển đặc cách môn bơi.

Trần Nhất Lan trêu cô, “Tới trạm ở nhà rồi kìa.”

“Ủa, nhanh thế.”

Ôn Sơ Nịnh lập tức tắt màn hình điện thoại.

Lại thấy Trần Nhất Lan không hề nhúc nhích mà vẫn ngồi yên trên ghế, ánh sáng lấp lóe chiếu lên gương mặt cậu, xe buýt báo tới trạm không phải trạm họ cần xuống.

Lúc này Ôn Sơ Nịnh mới hiểu mình bị lừa, Trần Nhất Lan ngồi đó chắn lối đi, đôi chân dài trong hàng ghế hẹp của xe buýt càng khiến nó trông chật chội hơn.

Ôn Sơ Nịnh lại ngồi xuống, chợt nhớ tới thứ mình mới tra trên Baidu, nghĩ tới khả năng đã bị cậu nhìn thấy, mặt cũng đỏ bừng theo, nhưng cô không dám chắc có phải là vì chuyện này hay không.

Nói thì dở, mà không nói thì cũng dở.

Đang tính mở miệng, Trần Nhất Lan lại vừa hay quay đầu nhìn cô.

Ngũ quan Trần Nhất Lan rất đẹp, đường nét cứng cáp, tuy nhiên dù sao cũng chỉ mới 17 tuổi nên vẫn còn nét trong trẻo của thiếu niên. Mắt cậu rất đẹp, hai mí mỏng, khi cười có chút tinh nghịch nhưng lại đặc biệt cuốn hút, khiến người ta chẳng thể rời mắt được.

Ôn Sơ Nịnh đặt tay trên đầu gối, vô tình chạm phải miếng băng cá nhân trên ngón út nên lập tức nhớ lại cảnh Trần Nhất Lan nắm tay mình, hơi cúi đầu thổi nhẹ, hương chanh thanh mát xen lẫn mùi thơm nhàn nhạt từ người cậu.

Cậu ấy nói gì nhỉ, giọng nói cứ như đang dỗ trẻ con vậy, vừa thong thả mà lại vừa chân thành: Thổi tí là hết đau ngay thôi.

Thôi rồi, lời giải thích tính thốt ra giờ lại nghẹn cứng, thôi không nói nữa, nhỡ đâu càng nói càng xấu hổ thì sao.

Ôn Sơ Nịnh vội quay đầu đi không nhìn cậu nữa, chỉ nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Trần Nhất Lan.

Cuối cùng cũng tới trạm, Ôn Sơ Nịnh đi trước cậu nhưng lại sợ như đang tỏ vẻ quá, cô lại đi chậm một chút để đợi cậu.

“Ôn Sơ Nịnh.” Lúc gần tới khu nhà công vụ, Trần Nhất Lan gọi cô lại.

“Nói.”

“Lạnh lùng ghê.”

“…”

Mưa đã tạnh, bầu không khí vẫn cực kỳ ẩm ướt.

Ôn Sơ Nịnh dừng lại, quay đầu nhìn cậu.

Trần Nhất Lan vừa bước qua một vũng nước đọng, đứng lại trước mặt cô.

Cậu cao hơn cô cả một cái đầu, bóng phủ xuống đầu cô, che khuất ánh đèn bên đường. Ôn Sơ Nịnh hơi ngẩng đầu nhìn cậu, thấy đường nét khuôn mặt cậu càng như được khắc sâu hơn, ánh mắt lấp lánh, trông có vẻ hờ hững nhưng lại như đang thật lòng muốn nói gì đó.

Chẳng hiểu sao cô thấy hơi căng thẳng.

“Cậu không cần phải an ủi tớ đâu.”

Cậu nhìn cô chằm chằm, chậm rãi nói từng chữ, ánh mắt trong trẻo mà kiên định.

“Cái tuổi này gặp chút áp lực hay thất bại cũng là thường mà, cậu chỉ cần giữ lời hứa với tớ là được.”

“Giữ lời hứa gì cơ?” Ôn Sơ Nịnh nhất thời không phản ứng lại kịp.

“Cậu đậu Đại học Ngoại ngữ Hoài Xuyên, tớ giành được huy chương Vàng đấy, tớ nói nghiêm túc mà.”

“Hai năm nữa là tớ thi tốt nghiệp trung học rồi, hai năm sau cậu có giải đấu à?”

“Cũng chưa chắc, thế này nhé, tụi mình chia nhỏ lại. Cậu thi được vào TOP 10 lớp 11, tớ tiến bộ bốn giây, được không?”

“Sao… cậu cứ phải kèm theo tớ vậy.”

Cậu đứng gần thế này, câu hỏi của Ôn Sơ Nịnh có phần ngượng ngùng. Cô cố kìm chút vui sướng đang nở rộ trong lòng, giả vờ bình tĩnh hỏi.

“Ừ thì thế chẳng phải là,” Trần Nhất Lan thong thả bước đi, “Ở bên cậu sao.”

“Tớ có phải trẻ con đâu, không cần cậu đi cùng.”

“Không được, mối quan hệ của tụi mình như câu gì ấy nhỉ — Tình cảm quý hơn vàng.”

“Cũng văn hoa quá nhỉ.”

“Nói thừa, tớ ở trường thể thao chứ đâu phải mù chữ.”

Cậu tùy tiện đáp lại.

Ôn Sơ Nịnh im lặng mở cửa khu nhà ra, cho cậu theo vào.

Kết quả là Trần Nhất Lan dừng ngay ngưỡng cửa như thể còn gì muốn nói với cô.

“Cậu có vào không đấy?”

“Ôn Sơ Nịnh.”

“Nói đi.”

“Haizz… Sao cậu thiếu kiên nhẫn thế.”

Trong màn đêm, giọng Trần Nhất Lan hơi trầm xuống, tầng 1 chỉ có một ông cụ đang sống, cậu sợ đánh thức cụ.

Trần Nhất Lan cúi đầu nhìn cô, môi mấp máy như đang do dự.

“Nói đi chứ.” Ôn Sơ Nịnh giục cậu.

Trần Nhất Lan kéo cửa ra, chen vào bên cạnh cô. Cánh cửa sắt khép lại, hành lang chật hẹp của tầng 1 trở nên chật chội hơn vì chiều cao của cậu. Phía trên có một ô cửa sổ nhỏ, ánh trăng lấm tấm hắt xuống, chỉ thấy trong mắt Trần Nhất Lan như có ánh sáng nhàn nhạt, cậu đang nhìn cô rất chăm chú nhưng cũng như ánh mắt bình thường mọi khi.

“Cậu đừng nghĩ gì nhiều, cậu chẳng thua kém gì Ôn Hứa đâu mà,” Giọng điệu Trần Nhất Lan có hơi lém lỉnh, “Dù Ôn Hứa có Ôn Thiệu Huy, nhưng cậu cũng đâu có kém, Ôn Sơ Nịnh có Trần Nhất Lan mà.”

Nói xong, Trần Nhất Lan bước lên mấy bậc, ho khan một tiếng, đèn cảm ứng của tầng 1 lại chẳng thấy sáng lên.

Đèn cảm ứng tầng 1 cũng hỏng rồi.

Ánh trăng không biết mình thanh khiết tới nhường nào, cũng chẳng hay rằng mình rất đặc biệt.

Giống như cô cũng không biết rằng trong mắt cậu, Ôn Hứa chẳng hề có giá trị gì để so sánh, cô cũng là Ôn Sơ Nịnh duy nhất trên đời.

“Đi thôi.”

“… Ừ.”

Ôn Sơ Nịnh nhấc chân bước lên trước nhưng lại thấy bước chân bồng bềnh như đi trên mây, khoảng trống trong tim cô đã có người lặng lẽ chắn hết gió, che cho cô một cơn mưa lớn giữa tháng 8.

Lên tới tầng 4, như một ngã tư đường, Ôn Sơ Nịnh quay lại chào tạm biệt và chúc cậu ngủ ngon.

Trần Nhất Lan hắt hơi một cái, ừ một tiếng.

Ôn Sơ Nịnh chạy lên lầu, vừa mới lục túi tìm chìa khóa thì cửa đã mở ra từ bên trong.

Chu Tuyển Dương mở cửa cho cô, “Ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi ạ.”

Ôn Sơ Nịnh đặt ô ở trước cửa cho ráo nước.

Chu Tuyển Dương nghĩ mình nên nói gì đó — Nhưng mấy cô bé ở tuổi này thường nhạy cảm, anh ta suy nghĩ mấy phút rồi vẫn quyết định không nói gì.

Ôn Sơ Nịnh vào phòng tắm rửa mặt, Chu Tuyển Dương là kiểu người cổ lỗ sĩ, vẫn ngồi ngoài phòng khách xem phim thời xưa.

Ôn Sơ Nịnh mang dép đi ra, chúc anh ta ngủ ngon. Chu Tuyển Dương “Ừm” một tiếng, lại nhắc cô, “Hôm nay con ngủ sớm đi, kỳ nghỉ chỉ còn mai nữa thôi, mốt khai giảng rồi đấy.”

“Biết rồi ạ.” Ôn Sơ Nịnh đi vào phòng, “Ngủ ngon nha ông cậu già của con.”

“…”

Chu Tuyển Dương không thèm chấp cô.

Ôn Sơ Nịnh về phòng, tóc đã khô được một nửa.

Trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi hoa nhài của nước hoa, cô cẩn thận mở hé cửa sổ rồi ngồi xuống ghế theo thói quen. Cô sắp xếp lại đống bài tập hè, kiểm tra lại lần cuối rồi mới cẩn thận cất vào cặp sách.

Sau đó lại nhìn thời khóa biểu dán trên tường.

Đại học Ngoại ngữ Hoài Xuyên.

Điện thoại đang đặt trên bàn của Ôn Sơ Nịnh khẽ rung lên.

Là tin nhắn từ Trần Nhất Lan, nhắc cô đừng quên thay băng cá nhân.

Ôn Sơ Nịnh cúi đầu, trong phòng chỉ còn chiếc đèn bàn đang sáng, ánh sáng dịu nhẹ. Cô nhìn chiếc băng cá nhân màu hồng nhạt trên ngón út, vô thức nghĩ tới lúc chiều khi ở trạm tàu, cậu cúi đầu tới gần, trên ngón tay vẫn như còn lưu lại chút hơi ấm và mùi chanh xanh của cậu.

Khóe miệng Ôn Sơ Nịnh bất giác nhếch lên.

Chuyến đi chơi “tùy hứng” tới Hoài Xuyên một ngày này khiến cô chỉ cần nhớ lại thôi là thấy buồn cười rồi.

Dù chỉ là bạn bè nhưng cô lại muốn nhiều hơn thế nữa, thế nhưng nghĩ lại, dường như cũng chỉ thế thôi cũng đủ để hài lòng rồi.

Từ “bạn bè” này nghe thì ngọt ngào, nhưng cũng khiến đáy lòng cô hơi cay.

Cô giấu tình cảm ở đáy lòng, cô biết thời gian hoàng kim sự nghiệp của cậu sẽ chẳng kéo dài lâu, cô không muốn cậu phân tâm hay sầu lo gì, chỉ cần âm thầm thích cậu như thế cũng đã rất ổn rồi.

Ban ngày kết thúc, cảm xúc rung động đậu lại trong màn đêm, cô cứ nhớ đi nhớ lại những cái chạm vô tình nơi đầu ngón tay, nụ cười nhàn nhạt trong đáy mắt và hương chanh xanh dịu mát trên người cậu. Ôn Sơ Nịnh trở mình, thậm chí còn thấy như cơn mưa đêm nay trở nên ngọt ngào một cách lạ thường.

Ôn Sơ Nịnh cầm điện thoại lên, gõ rồi xóa, xóa rồi viết lại, cuối cùng gửi một tin nhắn.

[Chúng ta cùng nhau cố gắng nhé.]

[Nói được làm được đấy.]

Người cá: Tớ đã bao giờ nuốt lời đâu.

Ôn Sơ Nịnh cong môi cười, ném điện thoại đi rồi nằm ngửa trên giường, ôm lấy con chim cánh cụt kia.

“Đại học Ngoại ngữ Hoài Xuyên.”

Ở bên này, Trần Nhất Lan hắt hơi mấy cái liên tục, sau khi tắm nước nóng xong thì vội đi tìm thuốc cảm trong nhà, cẩn thận đọc hết thành phần, xác nhận an toàn mới dám uống.

Không phải do cậu nhạy cảm mà là vận động viên phải cực kỳ cẩn thận, có rất nhiều thuốc chứa chất bị cấm đối với vận động viên chuyên nghiệp.

Lúc chuẩn bị lên giường, lần đầu tiên cậu lại không thấy buồn ngủ.

Khó hiểu thay, đây là lần đầu cậu mất ngủ vì hai chữ “Sau này”.

Trước đây, cậu cứ nghĩ mình là chỉ là một vận động viên bơi lội chuyên nghiệp, nhưng lúc này cậu lại nhận ra rằng sự nghiệp vận động viên thật sự rất ngắn.

Cậu có biết một số trường Đại học có chương trình tuyển đặc cách vận động viên cấp cao, trước đây chưa từng để tâm tới, nhưng lúc này, suy nghĩ ấy lại bất chợt hiện lên khiến cậu trằn trọc.

Gõ vào điện thoại, màn hình sáng lên, 11:30.

Chắc huấn luyện viên Cảnh vẫn chưa ngủ.

Trần Nhất Lan là người hành động nhanh gọn, cậu bấm gọi luôn.

Quả nhiên Cảnh Ái Quốc vẫn chưa ngủ mà đang ngồi trong ký túc xá giáo viên soạn giáo án.

“Sao đấy?”

“Huấn luyện viên Cảnh, em có một câu hỏi.”

“Nói đi.” Bên kia đang lật giấy sột soạt.

Trần Nhất Lan suy nghĩ một lúc, “Thầy nghĩ nếu sau này em đi học Đại học thì sẽ thế nào?”

“Thế nào là sao, đặc cách hoặc tuyển riêng thôi.”

“Ý em là,” Trần Nhất Lan ngừng một lát, “Em không muốn xa nhà quá.”

“Cạch.” Cảnh Ái Quốc thả bút xuống, giọng nói có chút mệt mỏi, thầy ho vài tiếng, “Mấy huấn luyện viên bọn thầy có bàn rồi, nếu em tới Đại học Yên Kinh thì có thể vào thẳng với thành tích và thân phận vận động viên cấp cao của mình.”

Trần Nhất Lan “À” một tiếng, im lặng trong chốc lát, “Đại học Yên Kinh ở phía Bắc mà.”

“Ừ, tới đó sẽ chuyển đội cho em.”

“Còn Hoài Xuyên thì sao ạ?” Trần Nhất Lan hỏi thẳng, “Đại học Hoài Xuyên ấy, có đặc cách bơi lội không thầy?”

“Có thì có, nhưng Đại học Hoài Xuyên bắt buộc phải thi đại học, điểm sẽ thấp hơn nhưng cũng phải đạt khoảng 65% điểm chuẩn bình thường, vào thì chỉ được học Thương mại Quốc tế thôi. Đại học Hoài Xuyên chỉ nhận bơi lội, điền kinh với bóng bàn, tổng cộng chiếm chưa tới 1% chỉ tiêu, chắc cũng chỉ khoảng hai, ba mươi người thôi, mà bơi lội cũng chỉ nhận hai, ba người.” Cảnh Ái Quốc nói, “Em còn dám nghĩ tới chuyện thi đại học cơ à?”

“Nếu không thi đại học thì sao ạ?”

“Thì phải là vận động viên cấp cao có thành tích phá kỷ lục mới được tham gia kỳ thi văn hoa do Tổng cục Thể thao tổ chức. Đậu rồi sẽ được tuyển thẳng. Cả nước mỗi năm chỉ có vài người đậu thôi.”

Trần Nhất Lan lại im lặng lần nữa, “Kỷ lục đội mình hiện tại là 4 phút 11 của An Đông hả thầy?”

“Nếu em muốn phá kỷ lục để vào Đại học Hoài Xuyên thì thành tích của An Đông cũng chưa đủ đâu.”

“…”

Trong đầu Trần Nhất Lan chợt lóe lên ba chữ thi đại học.

“Trần Nhất Lan,” Cảnh Ái Quốc bỗng nghiêm lại, trong đầu thầy hiện ra cô bé đứng cạnh cậu chiều nay, thầy đã dạy đám trẻ này lâu thế rồi, trong lòng biết rõ chúng đang nghĩ gì. Cảnh Ái Quốc nói, “Em còn nhớ quy tắc trong đội đúng không.”

Đây là một câu khẳng định.

Trần Nhất Lan cười xòa, “Trong đội lắm quy tắc quá thầy ạ.”

“Lúc đang thi đấu không được yêu đương, thời kỳ hoàng kim của môn bơi chỉ có mấy năm thôi, thầy không muốn tụi em phân tâm, trẻ tuổi có chút cảm xúc thì cũng bình thường thôi đúng không? Nhưng mà đợi vài năm nữa rồi hẵng tính cho thầy!” Cảnh Ái Quốc lạnh lùng nói.

“Biết rồi ạ.” Trần Nhất Lan định cãi lại vài câu nhưng lại thấy hơi vô nghĩa.

“Giờ trên danh nghĩa tụi em chỉ là huấn luyện dự bị thôi, nếu không đạt chuẩn trong giải đấu mùa xuân năm sau thì em cũng hiểu đúng không? Chỉ có bốn suất được chuyển lên chính thức của Đội tuyển quốc gia thôi, nếu An Đông giữ vững thì chắc suất rồi, em, Tôn Gia Diệu và Trương Văn Bác hơi nguy hiểm, bên huấn luyện viên Uông bên cạnh cũng còn những sáu người đang giành bốn suất đó đấy…”

Áp lực nặng như núi đang đè xuống.

Trần Nhất Lan ủ rũ đáp lại một tiếng.

“Trần Nhất Lan, thầy đã dạy em bao nhiêu năm rồi, thầy là người mong các em có thành tích nhất đấy,” Cảnh Ái Quốc nói, “Dẹp hết những suy nghĩ không nên có cho thầy đi nhé!”

“Biết rồi ạ.”

“Em chuẩn bị thật tốt cho giải bơi học sinh trung học ở thành phố Lâm Giang giữa tháng 9 đi, lúc đó huấn luyện viên trưởng sẽ về Lâm Giang, thầy mất bao nhiêu công sức mới mời thầy ấy đi chung được đấy, thầy đã bảo em chắc chắn sẽ bơi được 4 phút 15 rồi.”

Điện thoại rung lên.

Trần Nhất Lan nhìn điện thoại, trên màn hình nhảy ra một tin nhắn WeChat.

[Ôn Sơ Nịnh: Chúng ta cùng nhau cố gắng nhé.]

[Ôn Sơ Nịnh: Nói được làm được đấy.]

Trái tim của lứa thiếu niên vẫn còn rất đơn thuần, gió thổi tan sương mờ, mặt trời ló rạng.

Cậu khẽ bật cười.

“Trần Nhất Lan, em có nghe không đấy?!”

“Không ạ,” Trần Nhất Lan thu lại nụ cười, “Thế này nhé thầy, cố gắng bớt hai giây thì chẳng có gì thú vị cả, em sẽ thử rút ngắn bốn giây.”

Từ 4 phút 17 thành 4 phút 13.

Thành tích cao nhất của An Đông là 4 phút 11, thấp nhất là 4 phút 13.

Cảnh Ái Quốc cầm điện thoại, không biết đang bị choáng hay sao.

“4 phút 13 ạ.” Trần Nhất Lan lặp lại, “Em sẽ cố gắng xem sao.”

Có lẽ Cảnh Ái Quốc đã bị cậu dọa sợ, Trần Nhất Lan chúc ngủ ngon rồi cúp máy luôn.

Cậu nằm trên giường, gối hai tay sau đầu.

Cứ như tự đào hố cho mình vậy, nhưng lại như cam tâm tình nguyện.

Đại học Hoài Xuyên nhận vận động viên cấp cao, nhưng phá kỷ lục trong hai năm là điều không tưởng, chuyện này nghĩa là cậu phải thi đại học, sau này còn phải học cái ngành Thương mại Quốc tế gì đó nữa.

Chậc.

Cậu với tay lấy điện thoại, gõ một dòng chữ —

Rồi lại xóa đi.

Thôi, không nói.

Gió xuân thổi tan làn sương sầu muộn, mặt trời khiến hy vọng lại đâm chồi nảy lộc lần nữa.

Đâm chồi thì cứ đâm đi, còn làm gì khác được nữa đâu —

Ôn Sơ Nịnh phải thi vào Ngoại ngữ Hoài Xuyên, cậu thì phải thi từng giải một, ngoài huy chương Vàng ra còn phải kiêm thêm việc làm một “thằng mù chữ 50%” chuyên thể thao đi thi đại học nữa.

— Can đảm thật chứ.

Chỉ vì được ở lại Hoài Xuyên mà phải đánh đổi dữ vậy sao?

Trần Nhất Lan nghiến răng gõ từng chữ, [Ôn Sơ Nịnh, cậu phải thi đậu Đại học Ngoại ngữ Hoài Xuyên cho tớ đấy.]

Bên kia rep nhanh như tên lửa, [???]

Trần Nhất Lan: Không đậu thì cậu biết mặt.

Ôn Sơ Nịnh gửi tin nhắn thoại, Trần Nhất Lan ấn mở, giọng cô đầy hoang mang, “Thi không đậu thì bị gì?”

Cô thật sự không hiểu, sao chỉ mới mười mấy phút mà đã chuyển thành uy h**p rồi?

“Cậu mà không đậu Ngoại ngữ Hoài Xuyên thì nửa đời sau của tớ không còn ý nghĩa gì nữa.”

Thi đại học và Thương mại Quốc tế, cậu chết mất thôi.

Người ta vì yêu mà quên mình, cậu thì vì yêu mà học Thương mại Quốc tế hử?

— Đỉnh thật chứ.

Ôn Sơ Nịnh nằm trên giường, lăn qua lăn lại, cứ nghĩ rằng cậu nói như vậy là vì tối nay phải cõng cô lội nước, lúc lên lầu còn thấy cậu hắt xì, đừng nói là bị cảm rồi đấy nhé, sức khỏe quý giá với vận động viên lắm mà.

Ôn Sơ Nịnh thở dài, “Biết rồi, tớ sẽ thi đậu mà.”

Trần Nhất Lan lại hắt hơi một cái, pha thêm gói thuốc cảm cúm nữa để uống, nằm trên giường nghe đi nghe lại tin nhắn thoại của cô.

Nghe một lần, rồi lại lần nữa.

Được rồi.

Phải đậu Ngoại ngữ Hoài Xuyên.

Xung quanh cậu có rất nhiều người, ai cũng chỉ quan tâm cậu bơi nhanh hơn được bao nhiêu giây, bỏ ra bao nhiêu cố gắng thôi.

Nhưng cô lại khác.

Câu đầu tiên cô hỏi sẽ luôn là: Cậu có mệt không?

Giữa cõi đời đầy những người yêu thương tớ, ai cũng tìm cách ghìm chặt tớ, thế mà cậu lại khác. Cậu vĩ đại hơn họ nhiều. Cậu cho tớ tự do.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận