Chu Tuyển Dương đưa Ôn Sơ Nịnh tới công viên nước, ở ngoài có một phố ẩm thực mới xây dựng chưa bao lâu.
Chu Tuyển Dương dừng xe, chỉ vào chỗ gần đó, “Cậu ở bên đó nha, khi nào sắp về con gọi điện thoại cho cậu, nếu tiện cậu sẽ đưa con về.”
“Vâng ạ.”
Ôn Sơ Nịnh đẩy cửa xe ra bước xuống, từ xa đã thấy Thư Khả Bội.
Chu Tuyển Dương tìm chỗ đậu xe, thấy hai cô bé vừa tới đã đi mua kem cũng không kìm được mà cảm thán rằng tuổi trẻ thật đẹp.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, anh ta lại thấy một chiếc xe quen thuộc chạy qua, lúc đầu Chu Tuyển Dương còn tưởng mình nhìn nhầm, mãi cho tới khi nhìn rõ biển số xe qua gương chiếu hậu.
–
Công viên nước là một dự án do chính quyền thành phố Lâm Giang khai thác, bên trong có rất nhiều khu chủ đề, đa phần là các hoạt động dưới nước, cũng có hồ suối nước nóng tự nhiên và một hồ nhân tạo, phong cảnh rất đẹp.
“Ôn Ôn, cậu có biết bơi không?”
Hôm nay Thư Khả Bội cũng ăn diện rất xinh đẹp, váy liền kẻ caro thoải mái, tóc dài buộc gọn, khuôn mặt trắng trẻo, nụ cười tươi tắn.
“Chắc là biết một tí,” Ôn Sơ Nịnh thành thật, “Nhưng mà tớ chỉ biết… Bơi chó thôi.”
“Ha ha tớ cũng vậy.”
Thư Khả Bội kéo Ôn Sơ Nịnh đi quẹt vé vào cửa rồi dẫn cô đi chơi thuyền mái trước, ai ngờ anh chàng lái thuyền lại rõ ràng là lính mới.
Thuyền vừa “vù” một phát lao đi, Ôn Sơ Nịnh và Thư Khả Bội đều chưa kịp chuẩn bị, sóng nước bắn lên làm cả hai ướt nhẹp, anh chàng điều khiển cuống tới sắp khóc, cứ liên tục xin lỗi.
Thư Khả Bội ngồi giữa bọt nước đang bắn tung tóe, “Rẽ phải đi…”
Tay anh chàng run run, lực quán tính quá lớn khiến cả hai suýt chút không ngồi vững được.
“Hai bạn đợi một chút nhé, tôi sẽ chỉnh lại ngay…” Anh ta run rẩy, “Xin lỗi nhé, tôi được đào tạo bài bản đấy! Hôm nay mới khai trương nên hơi hồi hộp xíu thôi…”
Có lẽ anh ta cũng sợ hai người không vui, vừa điều khiển chiếc thuyền lảo đảo đi vừa lớn tiếng giới thiệu các đặc điểm của khu phong cảnh.
Cả hai tuy ướt nhẹp nhưng vẫn nhìn nhau cười, tự nhiên thấy cũng không tới nỗi chật vật như tưởng tượng.
Vé của Thư Khả Bội là vé trọn gói, vào được hầu hết các khu. Cả hai xuống thuyền, anh chàng kia vẫn liên tục xin lỗi.
“Yên tâm đi, chúng tôi không khiếu nại anh đâu.”
“Thế thì, lát nữa hai người đi thay đồ rồi tôi sẽ mang đồ tới khu dịch vụ sấy khô cho.” Nói xong, anh chàng có hơi ngượng ngùng, gãi gãi đầu nói, “Hoặc tôi nhờ nhân viên nữ giúp cũng được.”
“Không sao, chúng tôi tự tìm được, anh cứ làm việc đi.”
Ôn Sơ Nịnh quay đầu lại nhìn, ngực áo Thư Khả Bội bị ướt khá nhiều, sợ bị người khác nhìn thấy nên cô bèn đưa túi mình cho cô ấy để cô ấy ôm trước ngực.
Hôm nay cô mặc váy bò ngắn và áo phông sẫm màu, ướt tí cũng chẳng sao.
“Lát nữa tụi mình tới khu suối nước nóng đi, tớ thấy có rừng nguyên sinh nữa, nghe bảo 10 giờ sẽ có sương mù đẹp lắm.”
Thư Khả Bội và Ôn Sơ Nịnh đứng trước bảng chỉ đường để xem lộ trình.
“Ừ, quần áo cậu vẫn ổn đấy chứ?”
“Vẫn ổn, tụi mình đi xem rừng sương mù trước đi rồi ghé khu dịch vụ thay đồ.”
Ôn Sơ Nịnh không có ý kiến, cô toàn chiều theo Thư Khả Bội. Tính cách Thư Khả Bội trái ngược hoàn toàn với cô, sự tự tin rạng rỡ của cô ấy là thứ mà Ôn Sơ Nịnh không có.
Ôn Sơ Nịnh luôn ngưỡng mộ những cô gái như thế.
Thư Khả Bội kéo Ôn Sơ Nịnh đi xem rừng sương mù, trong công viên có một khu khá rộng được bao phủ bởi bụi cây được tỉa tót gọn gàng, có cả cổ thụ cao chọc trời, cầu gỗ uốn lượn, bên dưới là dòng suối nhỏ róc rách chảy, sương mù nhân tạo lượn lờ khắp nơi, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, khúc xạ thành những dải màu nhàn nhạt.
Thư Khả Bội kéo Ôn Sơ Nịnh tới cạnh bụi cây, nhờ một nhân viên chụp ảnh giúp.
“A…”
Ôn Sơ Nịnh hơi ngượng ngùng, Thư Khả Bội khoác tay cô, thấp giọng nói, “Cười lên nào.”
Có thể nói rừng sương mù là điểm check-in nổi tiếng ở đây, rất nhiều người tới chụp ảnh, thậm chí còn có cả người tới chụp ảnh cưới.
Thư Khả Bội và Ôn Sơ Nịnh chen ra khỏi đám đông, cả hai ngồi nghỉ trong một mái đình, mua kem tươi ăn.
Thư Khả Bội chỉnh ảnh xong đưa cho Ôn Sơ Nịnh xem thử, định đăng lên trang cá nhân.
Ôn Sơ Nịnh tới gần, vừa bật cười thì nụ cười đã cứng đờ ra.
Chẳng biết do thế giới nhỏ hay là vì trùng hợp, mái đình này ở trên cao, phía dưới là lối ra khỏi rừng sương mù. Cô thấy Ôn Thiệu Huy đang dắt tay Ôn Hứa bước ra, Hứa Yến đeo túi lệch vai đi phía sau.
Ôn Sơ Nịnh lập tức quay đi, nét mặt trở nên u sầu.
Ôn Hứa quen được chiều từ nhỏ, đi một lát là mệt ngay, cứ đời nghỉ ngơi.
“Mẹ ơi, bên kia có mái đình kìa.” Ôn Hứa ngẩng đầu nhìn, “Cha ơi, kia có phải chị Sơ Nịnh không?”
Ôn Hứa vừa thốt ra câu này, cả Hứa Yến và Ôn Thiệu Huy đều ngẩn người.
“Ôn Hứa, chẳng phải con kêu khát sao? Đi mua nước trước nhé.”
“Vâng.”
Ôn Thiệu Huy đứng yên tại chỗ, không ngờ lại gặp Ôn Sơ Nịnh ở đây.
Hứa Yến cũng thấy, chẳng biết vô tình hay cố ý mà nói, “Thiệu Huy, vừa hay em có chuyện này muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?”
“Có khi nào Tiểu Nịnh đang yêu sớm không? Sáng nay em đi xem tự học, có người nói với em như vậy. Chu Mộng không ở bên cạnh nó, chẳng ai trông coi, hay là anh thử nói với nó vài câu xem sao?” Hứa Yến nói, “Anh đừng nghĩ là em lo chuyện bao đồng nhé, em chỉ đang nghĩ cho con bé thôi.”
“Từ khi nào vậy?”
Ôn Thiệu Huy có hơi bất ngờ nhưng cũng lập tức thấy áy náy —
Lúc ly hôn với Chu Mộng, Chu Mộng chỉ có một yêu cầu rằng Ôn Sơ Nịnh sẽ ở với bà, cho phép Ôn Sơ Nịnh gặp ông hai lần một năm.
Khiến con bé thiếu thốn tình cảm của người cha, thiếu vắng gia đình, Ôn Thiệu Huy cũng áy náy.
“Không rõ nữa,” Hứa Yến nói, “Anh đi nói chuyện tí đi, em dẫn Ôn Hứa qua khu khác chơi.”
“Ừ.”
Ôn Thiệu Huy đồng ý, trong lòng suy nghĩ làm sao nói chuyện với đứa con gái mình chẳng gặp được bao lần về chủ đề nhạy cảm này.
Thư Khả Bội là người đầu tiên phát hiện ra sắc mặt Ôn Sơ Nịnh thay đổi.
“Ôn Ôn, cậu sao vậy?”
“Không có gì, thấy cha tớ thôi.”
Ôn Sơ Nịnh cụp mắt, nhìn xuống dưới một cái, chỉ thấy bóng lưng Hứa Yến đang dắt Ôn Hứa đi khỏi.
Thư Khả Bội cũng nhìn theo, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đứng bên dưới, dù đã trung niên nhưng dáng người vẫn cao ráo, không phát tướng, đường nét khuôn mặt hao hao Ôn Sơ Nịnh.
“Ồ, đó chẳng phải là cô Hứa chủ nhiệm khối tụi mình sao? Còn dẫn con gái theo nữa.”
“Ừm, đó cũng là vợ hiện tại của cha tớ đấy.”
“… À.”
Thư Khả Bội kinh ngạc đáp, ánh mắt rất đồng cảm, vô thức nắm tay Ôn Sơ Nịnh.
Người đàn ông trung niên men theo bậc đá mà bước lên.
“Hình như cha cậu đi lên kìa, tớ đi mua chai nước nhé.”
Ôn Sơ Nịnh gật đầu nhưng thực ra trong lòng lại thoáng lóe lên một suy nghĩ muốn trốn tránh.
Ôn Thiệu Huy lúng túng cười với con gái một cái, ngồi xuống băng ghế đá cạnh cô.
“Bé Nịnh à, con đi chơi với bạn học hả, cha mua cho con một chai nước trái cây đây.”
“Chào cha.” Ôn Sơ Nịnh nhìn thoáng qua nhưng không nhận.
“Bình thường cha không gặp con nhiều, dạo này thành tích của con thế nào rồi? Dì Hứa con bảo thành tích đi xuống…” Ôn Thiệu Huy cân nhắc, muốn chọn một cách nói thật nhẹ nhàng nhưng thốt ra rồi lại thấy không ổn lắm.
“Có phải vì mẹ con ra nước ngoài, không có thời gian…”
“Cha à.” Ôn Sơ Nịnh đột nhiên ngắt lời ông.
Ngẩng đầu lên, Ôn Sơ Nịnh cảm giác như thứ cảm xúc chua chát trong lòng sắp vỡ tan.
Ôn Sơ Nịnh từng muốn học mẹ cách trốn tránh, dùng sự im lặng để đối diện với những vấn đề này, nhưng nội tâm cô quá nhạy cảm, cô sợ mình nói thẳng quá lại làm cha thất vọng.
Gia đình tan vỡ quá sớm khiến Ôn Sơ Nịnh rất nhạy cảm, trong lòng lúc nào cũng mặc cảm tự ti.
Từ tiểu học đã ghen tị với bạn học khác có cha mẹ đưa đón.
Tới giờ cô vẫn không có bạn thân cũng là vì không dám mời bạn học về nhà, sợ họ phát hiện ra hoàn cảnh khó xử của mình.
Cô mong Chu Mộng sẽ dành thời gian ở bên mình, cũng mong Tết sẽ được tới nhà cha.
Ôn Thiệu Huy cũng nhìn cô.
Dũng khí lại vỡ vụn.
Thực ra cô biết rõ Hứa Yến dè chừng và chẳng ưa gì mình.
Nhưng cô vẫn giả ngơ như không biết — Vì chỉ cần bằng mặt thì cô vẫn còn cha.
“Cha à, con sẽ học thật chăm.” Ôn Sơ Nịnh cúi đầu, giấu đi tâm trạng chua xót, “Chai nước đào này cha để dành cho Ôn Hứa đi.”
“Bé Nịnh… Con không thích nước đào à?” Ôn Thiệu Huy càng lúng túng hơn.
“Cha ơi, con bị dị ứng với đào.” Ôn Sơ Nịnh đứng dậy, cảm giác nếu ở lại đây thêm một giây chắc cô sẽ bật khóc mất, “Con đi tìm bạn con đây ạ.”
Ôn Thiệu Huy sửng sốt, nhìn chai nước trái cây trên bàn, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Ông biết mình thật sự không phải một người cha đúng chuẩn.
Đối với hai gia đình đều có chỗ khiếm khuyết.
Sợ gia đình hiện tại nảy sinh mâu thuẫn mà đã thẹn với Ôn Sơ Nịnh.
–
Hứa Yến dắt Ôn Hứa đi ra, không ngờ lại chạm mặt một người mà dì ta chẳng muốn gặp tí nào.
Dì ta vô thức kéo Ôn Hứa tránh sang một bên.
Nhưng vẫn bị Chu Tuyển Dương nhìn thấy.
Người đàn ông hơn 30 tuổi, gia thế giàu có, khí chất nổi bật, bình thường trông điềm đạm dễ gần nhưng Hứa Yến biết Chu Tuyển Dương cũng chẳng phải dạng vừa.
Năm ấy chuyện Chu Mộng và Ôn Thiệu Huy ly hôn cũng do người em trai này một tay lo liệu.
Chu Tuyển Dương thuê luật sư, ép buộc từng bước, không chừa chút đường lui nào.
Dì ta biết tính cách Chu Mộng yếu đuối nhưng không ngờ lại có một đứa em trai hoàn toàn trái ngược như vậy.
“Bà Hứa.”
Chu Tuyển Dương tựa vào chiếc G-Class đen, lạnh nhạt gọi dì ta lại.
“Ôn Hứa, lên xe trước đi con.”
“Vâng, mẹ.”
Ôn Hứa nghi hoặc nhìn sang bên này nhưng vẫn ngoan ngoãn đi vào xe.
Chu Tuyển Dương cười mỉa, “Không xem con người ta là con đúng không?”
“Tôi không hiểu cậu nói gì cả.” Hứa Yến bình tĩnh nói.
“Không hiểu à? Vậy tôi nói thẳng nhé,” Chu Tuyển Dương mỉm cười, “Ôn Hứa có biết những chuyện tồi tệ bà làm không? Chà, một cô giáo gương mẫu mà lại đi cướp chồng người khác, chị tôi là con rùa rụt đầu nhưng chuyện này không có nghĩa là người nhà họ Chu chúng tôi đều là kẻ yếu đuối đâu. Tôi mong bà nhớ cho kỹ lí do tại sao chị tôi bị vướng vào kiện tụng rồi phải nghỉ ở bệnh viện nhé… Thưa bà Hứa, trên đời này chẳng có bức tường nào là gió không lọt đâu.”
Cơ thể Hứa Yến cứng đờ, dì ta lạnh lùng nhìn người đàn ông đang tựa bên xe, “Chu Tuyển Dương, cậu tính làm gì?”
“Tôi chẳng tính làm gì cả, bé Nịnh còn học ở trường Trung học số 1 mà, tốt nhất bà đừng để tôi biết bà khiến bé Nịnh không vui,” Chu Tuyển Dương lắc lắc chìa khóa xe, cười nói, “Nếu không tôi sẽ trả lại bà gấp đôi cách mà bà đối xử với chị tôi năm đó.”
“…”
Chu Tuyển Dương cười xã giao, mở cửa xe nhưng rồi lại dừng lại, “À bà Hứa, quên nói cho bà biết, tôi tìm được bằng chứng rồi đấy. Bà đừng hòng làm khó dễ bé Nịnh trong trường, nếu để tôi biết thì hậu quả…”
Chu Tuyển Dương cố tình dừng lại, mỉm cười với dì ta rồi mở cửa lên xe.
Xe lùi ra, từ gương chiếu hậu có thể thấy được gương mặt Hứa Yến đang từ từ tái đi.