Ôn Sơ Nịnh hơi cụt hứng, Thư Khả Bội kéo cô dạo vài vòng lại cảm thấy nên nói gì đó.
Cả hai ghé khu dịch vụ, đưa quần áo cho nhân viên sấy khô.
Sau đó cả hai mặc áo choàng tắm tới nhà hàng trong khu này ăn trưa.
“Tớ có kể với cậu chưa nhỉ,” Thư Khả Bội bê khay thức ăn, gắp một ít bánh ngọt trên quầy buffet, “Cha mẹ tớ ly hôn từ lâu rồi, tớ ở với cha, mấy năm trước cha tái hôn, có một em trai với dì, mẹ tớ cũng tái hôn rồi.”
Ôn Sơ Nịnh đứng cạnh cô ấy, ngẩn ra mấy giây, tay cầm khay thức ăn nhìn Thư Khả Bội.
Bình thường Thư Khả Bội hay cười, lúc này nét mặt lại rất bình thản, thậm chí còn cười với Ôn Sơ Nịnh nữa.
“Thật ra không phải để than thở gì với cậu đâu, chỉ là…” Thư Khả Bội nói, “Đôi khi tụi mình không cần thiết phải tự trách hay buồn bã gì vì chuyện gia đình cả, càng không nên đổ lỗi lên đầu chính mình. Thực ra tình cảm cha mẹ tan vỡ, người bị tổn thương chỉ có chúng ta thôi.”
“Xin lỗi nhé Bối Bối… Tớ không nên…”
“Có gì đâu,” Thư Khả Bội đưa cho cô một ly nước trái cây, “Chuyện gia đình vốn dĩ chưa bao giờ là lỗi của tụi mình mà.”
Ôn Sơ Nịnh gật đầu.
Vì đoạn trò chuyện nhỏ này mà quan hệ giữa Ôn Sơ Nịnh với Thư Khả Bội lại tiến thêm được một bước.
Đây là lần đầu tiên cô có một người bạn như thế, không giấu gì với nhau, buông bỏ tâm lý đề phòng.
Hai người ăn trưa đơn giản xong, Thư Khả Bội kéo Ôn Sơ Nịnh đi chọn đồ bơi.
Chỗ bán đồ bơi nằm cạnh một bể bơi lớn, Ôn Sơ Nịnh chọn một bộ tương đối kín đáo.
Áo hai dây màu vàng nhạt, váy ngắn xanh sữa nhạt.
Vừa thay đồ ra, đứng ngoài chờ Thư Khả Bội cùng đi tắm suối nước nóng, ai ngờ lại đúng lúc —
“Trần Nhất Lan, tụi mình đi đâu đây —”
Giọng nói của Tôn Gia Diệu oang oang truyền tới.
Ôn Sơ Nịnh cầm mũ che nắng đang ngồi nghỉ bên cạnh bể bơi.
Từ xa đã thấy Trần Nhất Lan và Tôn Gia Diệu đi tới.
Cậu vẫn mặc chiếc quần đùi thể thao đen như lúc sáng nhưng đã thay sang một chiếc áo thun đen, dưới ánh nắng, dáng người cao gầy mà linh hoạt.
Mái tóc ngắn bị gió thổi tung, bóng nắng đổ loang lổ lên sống mũi cao thẳng của cậu.
Ôn Sơ Nịnh cúi đầu, vừa hay có một cô gái dáng người chữ S đi ngang qua trước mặt, bộ đồ bơi liền thân ôm sát khoe trọn từng đường cong.
Cô cúi đầu nhìn lại mình…
Chỉ có gầy thôi, dáng người thì bình thường.
Bình thường mặc đồng phục rộng rãi còn đỡ, chứ đồ bơi thì ôm sát quá.
Chẳng biết cảm xúc từ đâu trào dâng mà Ôn Sơ Nịnh lại muốn trốn đi.
Cô lặng lẽ ngẩng đầu lên, vốn chỉ tính nhìn xem Trần Nhất Lan đi tới đâu rồi, ai ngờ đúng lúc ấy Trần Nhất Lan lại như có linh cảm mà quay đầu lại nhìn sang phía cô.
Trong khoảnh khắc ấy, không khí xung quanh như bị rút sạch.
Tiếng nước bắn tung tóe, tiếng cười đùa ầm ĩ.
Hoàn toàn mất sạch.
Chỉ còn lại tiếng tim cô đập thình thịch vì sự xuất hiện của cậu.
Hơi thở nóng lên, tai đỏ bừng, trong đầu tự nhiên xuất hiện một suy nghĩ —
Có phải bộ đồ bơi này đã làm lộ hết khuyết điểm vóc dáng của mình rồi không?
Cô không trắng, dáng lại chẳng có đường cong, đùi còn hơi nhiều thịt nữa.
Chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn ấy, gió ngừng lại, rồi lại nổi lên.
“Ôn Ôn, bộ này đẹp không?”
Thư Khả Bội thay một bộ đồ bơi liền thân bước ra.
Sau đó trong nháy mắt, thời gian như ngưng lại.
Chắc não Ôn Sơ Nịnh hỏng mất rồi, cô vốn đang ngồi cạnh bể lại vô thức trượt xuống.
“Ùm —”
Bọt nước văng lên.
Làn nước mát lạnh tràn đến từ khắp hướng, hồ bơi tiêu chuẩn sâu 1m8.
Lúc bé Ôn Sơ Nịnh có học bơi vài ngày nhưng tư thế bơi không đúng chuẩn gì hết.
Cô nhắm mắt lại, nín thở.
Chỉ mong Trần Nhất Lan không thấy mình.
— Cũng chính trong khoảnh khắc ấy, cô bỗng cảm giác bản thân quá đỗi tầm thường, dáng người bình thường, đứng trước người mình thích là mọi sự cẩn trọng trong lòng đều đồng loạt thức tỉnh.
Ôn Sơ Nịnh nhắm mắt lại, chìm sâu trong bể bơi.
Rất yên tĩnh, nhiệt độ nước xung quanh vừa phải.
Cô miên man nghĩ, thì ra cảm giác dưới nước là thế này ư?
“Ùm —”
Bọt nước văng lên.
Dòng nước bên cạnh lay động, cô từ từ mở mắt ra.
Dường như mọi thứ như đang quay chậm.
Cô thấy Trần Nhất Lan bơi tới phía mình, vẫn mặc nguyên chiếc quần đùi màu đen, chỉ cởi mỗi phần thân trên.
Cậu trong nước cũng rất trắng, bờ vai và cổ dài, cơ bắp săn chắc, từng đường nét đẹp một cách hoàn hảo.
Cậu bơi tới phía cô.
Ôn Sơ Nịnh co người dưới đáy bể, ban đầu chỉ mong cậu đừng bao giờ nhìn thấy mình.
Cậu mở mắt trong nước, nhìn cô.
Rất yên tĩnh, rất tĩnh lặng, cậu cũng đang nín thở.
Ngay khi nhìn thấy cô, cậu bỗng cong môi cười.
Gương mặt cậu trong làn nước ánh lên một lớp ánh sáng mờ ảo, là ánh sáng bị khúc xạ qua mặt nước, rực rỡ tựa dát vàng, chàng trai khiến cô rung động đang ở ngay trước mắt, đôi mắt màu nâu trà tràn ngập ý cười.
Ôn Sơ Nịnh cảm thấy lồng ngực mình đã sắp hết oxy rồi.
Trần Nhất Lan bỗng thở ra một hơi tạo thành một quả bong bóng tròn, lay động trong nước rồi chậm rãi trôi về phía cô.
Giống như gì ấy nhỉ?
Như một người cá mê hoặc lòng người đang khẽ thổi hơi với cô vậy.
Như gió xuân lướt qua một khu rừng tĩnh mịch.
Trái tim cô lập tức bung nở rực rỡ như có muôn vàn đóa hoa.
Trần Nhất Lan nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ra khỏi mặt nước.
Cô như một con cá khát khô, há miệng thở lấy thở để.
Tóc ướt sũng, từng giọt nước lăn dài trên gương mặt trắng nõn.
Trần Nhất Lan nổi trên mặt nước, giơ tay vuốt mặt, trán trơn bóng, cằm thon gầy, đường nét rõ ràng, đây là bể bơi lộ thiên nên nước trong suốt thấy được tận đáy.
“Cậu thấy tớ mà trốn cái gì?” Trần Nhất Lan cũng hơi thở gấp, “Còn nhảy xuống nước nữa chứ, suýt chút tớ quên mất hồi nhỏ cậu từng…”
“…”
Ôn Sơ Nịnh sực nhớ ra —
Lúc bé từng có huấn luyện viên bơi lội tới tuyển người.
Mấy cậu con trai nằm sấp bên hồ, chống tay trên thành bể rồi úp mặt xuống nước thi xem ai nín thở lâu hơn.
Ôn Sơ Nịnh hồi 6 tuổi vẫn còn ham chơi, cô cũng đâm đầu xuống nước theo.
Kết quả là một đứa con gái lại nín thở lâu hơn cả mấy đứa con trai.
Tới mức suy nghĩ đầu tiên của Trần Nhất Lan là cô đã chết trong nước vì nín thở rồi.
Sau đó cậu lôi cô ra khỏi mặt nước, Ôn Sơ Nịnh ngu ngơ hỏi, “Tớ đứng nhất rồi đúng không!”
Tự nhiên nhớ lại chuyện này, Ôn Sơ Nịnh bất giác đỏ bừng mặt.
Trần Nhất Lan cười.
Rõ ràng là nhớ tới cùng một chuyện với cô.
Ôn Sơ Nịnh nổi trên mặt nước, vốc một vốc nước lên hất vào người cậu như để trút giận rồi định bơi vào bờ.
Ban đầu chỉ muốn để mình khỏi mất mặt, thế mà lại dính ngay định luật Murphy*.
(*) Một quy tắc bất thành văn trong cuộc sống, rằng bạn sẽ có xu hướng gặp những điều xui xẻo hơn khi làm một việc gì đó.
Nhưng ngay giây sau, cổ tay của cô đã bị nắm chặt rồi kéo ngược trở lại.
Mặt Ôn Sơ Nịnh vẫn chưa hết đỏ.
Da Trần Nhất Lan đúng là trắng mịn thật.
… Sao lại cứ nhìn cô mà cười thế chứ?
Nước trong bể bơi dao động, dập dềnh trước ngực, chỉ cách nhau vài tấc. Trái tim trong lồng ngực đang đập vang, từng nhịp từng nhịp đẩy máu nóng đi khắp cơ thể.
Tóc Ôn Sơ Nịnh ướt đẫm, lòa xòa phủ trước trán.
Từng giọt nước rơi tí tách xuống.
Ôn Sơ Nịnh dồn hết can đảm nhìn thẳng vào cậu, thế mà chưa tới một giây lý trí đã tan rã.
Rất nhiều người que đang chen chúc trong đầu cô —
Cậu ấy đang nhìn cậu kìa!
Cậu ấy đang cười với cậu đấy!
Đang đóng phim thần tượng đấy à?
OMG đã vậy trời!
Vòng eo này, cơ bụng này, đường nhân ngư này, xương quai xanh này…
Tim đập loạn xạ trong lồng ngực.
Mắt cô thoáng nhìn xuống, rơi vào nơi tay cậu đang nắm cổ tay mình.
Cánh tay thiếu niên rắn chắn, khớp xương rõ ràng, trắng mịn như ngọc.
“Cậu…”
Ba chữ “làm gì vậy” còn chưa kịp thốt ra.
Trần Nhất Lan thả tay cô ra, giọng nhẹ tênh, “Cậu sai hướng rồi, bên này không có lan can, cậu không leo lên nổi đâu.”
“…”
Má!
Mặt Ôn Sơ Nịnh càng đỏ hơn.
“Hai người làm gì đấy hả? Diễn Romeo và Juliet đấy à!”
Tôn Gia Diệu chạy tới, chẳng biết lấy đâu ra hai chiếc khăn lông to đùng, vừa đi vừa uốn éo múa may trên thành bể.
Thư Khả Bội bưng hai ly nước trái cây, trong mắt cô ấy hiện rõ ý cười trêu chọc.
Xong rồi xong rồi xong rồi.
Ôn Sơ Nịnh ngượng tới mức không biết giấu mặt vào đâu nữa.
Trần Nhất Lan lên bờ trước cô, Ôn Sơ Nịnh hơi lúng túng, chiếc quần đùi màu đen của Trần Nhất Lan đã ướt sũng, cậu giật lấy khăn tắm từ tay Tôn Gia Diệu, “Phắn.”
“Ê trời, mày được lắm, qua cầu rút ván.”
Tôn Gia Diệu che mắt lại, cảm giác như “con lừa” này đang mắng mình, cậu ta nghẹn họng, hùng hổ bỏ đi.
Ôn Sơ Nịnh dưới nước đang nghĩ xem mình dùng tư thế “nhã nhặn” thế nào để lên bờ.
Tâm tư thiếu nữ như dây thường xuân đang mọc, chỉ một cơn mưa xuân thôi cũng đủ lan tràn khắp nơi rồi.
Ai mà ngờ Trần Nhất Lan lại quay lại, cậu ngồi xổm trên thành bể, chìa tay về phía cô.
“Lên nào.”
“Tớ tự lên được.”
“Nào.”
Trần Nhất Lan vẫn đưa tay trước mặt cô, quần cậu vẫn đang nhỏ nước tí tách, trên bờ bể bơi đã có một vũng nước đọng.
Ôn Sơ Nịnh ngượng ngùng một hồi, cuối cùng vẫn đặt tay mình vào lòng bàn tay cậu.
Tay cậu vẫn dính nước, lòng bàn tay chạm nhau, cậu vững vàng nắm tay cô, cúi người đứng dậy để cô giẫm vào bậc thềm thấp dưới nước.
Ôn Sơ Nịnh lên bờ, ngay sau đó, chiếc khăn tắm to ụ đã phủ lên đầu cô.
“Tự lau đi.”
“À!”
Ôn Sơ Nịnh kéo khăn tắm xuống quấn quanh người.
Chỉ thấy được bóng lưng của Trần Nhất Lan.
Câu cầm một chiếc khăn tắm to, để trần nửa thân trên, chỉ riêng bóng lưng thôi cũng đủ khiến người ta phải đỏ mặt. Vai rộng eo thon, dáng tam giác ngược, rõ ràng là cơ thể được tập luyện nghiêm túc nhưng vẫn giữ được nét rắn rỏi mà trong trẻo của tuổi thiếu niên.
Cậu cúi người nhặt áo thun dưới đất lên, Tôn Gia Diệu che hai mắt, chẳng biết lại đang đùa cợt gì.
Trần Nhất Lan đá cậu ta một cú.
“Trần Nhất Lan, mày đỏ mặt đấy à — Á! Mày đá thật ấy hả! Ha ha ha ha đáng lắm! Tiểu Nịnh à, anh Trần Nhất Lan của cậu đỏ mặt rồi kìa!”
Giọng nói cậu chàng vang lên trong gió, truyền tới tai cô.
Ôn Sơ Nịnh quấn khăn tắm, môi vô thức hiện lên một nụ cười nhạt, thậm chí còn không dám cười to.
Lúc ấy trời thu trong xanh, ánh nắng rực rỡ.
Cậu thiếu niên khiến cô rung động đã thổi cho cô một quả bong bóng trong nước.
Hình dạng bong bóng lay động tựa như một trái tim nhỏ xíu.
Trần Nhất Lan bước tới chỗ ngoặt rồi chợt dừng lại, quay đầu nhìn.
Ôn Sơ Nịnh vẫn trùm khăn tắm đứng đó, cúi đầu chẳng biết đang cười ngây ngô chuyện gì.
Cậu lấy khăn lau mái tóc ướt sũng, những lọn tóc ướt lạnh chạm qua vành tai, một lạnh, một nóng.
Dường như bên cạnh vẫn còn vương chút hương hoa nhài nhàn nhạt.
Trần Nhất Lan cúi đầu nhìn tay mình.
Cũng tính là một lần… nắm tay không chính thức rồi nhỉ.
Tay cô mềm mại, nhỏ xíu.
Chỉ trong vỏn vẻn vài giây ngắn ngủi.
Cậu đã chìm vào một thứ cảm xúc rung động rộng lớn mà trống trải.
Không rõ lý do, không biết mô tả thế nào, rung động chính là khoảnh khắc mà thời gian ngừng trôi, thế giới như mất hết không khí, điều duy nhất có thể nhớ lúc này là cậu đã đường hoàng mà lại lén lút, nắm được tay cô.
Chỉ thế thôi cũng khiến cậu vui cả ngày.
— Ánh mắt tựa làn gió, nắng xanh biếc khiến tâm trạng tốt hơn.
Tâm sự như đàn cá vậy, cậu vừa xuất hiện, tớ đã muốn lao ra khơi, uốn mình thành vầng trăng để cậu thấy vui hơn.