Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 26.




Ôn Sơ Nịnh do dự một lát, điện thoại rung lên, cứ tưởng Trần Nhất Lan nhắn tin nhưng hóa ra chỉ là một tin nhắn rác.

Trên màn hình hiện thời gian là 6 giờ rưỡi.

Ôn Sơ Nịnh thay đại một bộ đồ, may mà bể bơi ở ngay đối diện, đi bộ cũng chẳng xa.

Ôn Sơ Nịnh cầm chìa khóa xuống lầu, lúc khóa cửa, ánh mắt chợt dừng lại chỗ móc khóa.

Một mặt gấu trúc lấp lánh kim cương, dĩ nhiên không phải kim cương thật. Đèn cảm ứng hơi tối, mỗi hạt đá đều lấp lánh ánh sáng lộng lẫy.

Ôn Sơ Nịnh dừng lại ở tầng 4, cửa nhà không đóng, dì Uông đang ở trong.

Ôn Sơ Nịnh thò đầu vào nhìn, đúng lúc thấy Uông Như đang dọn rác, thấy cô ở ngoài bèn mở cửa cho cô.

“Bé Nịnh đấy à? Vào đi con.”

Uông Như đang dọn dẹp nhà cửa, trông có vẻ đã khá hơn chứ không còn vẻ tuyệt vọng như lúc nãy nghe trên lầu nữa.

Chỉ là sắc mặt rất mệt mỏi, rõ ràng tâm trạng chẳng tốt là bao.

Ôn Sơ Nịnh rất muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết nên mở lời từ đâu.

Uông Như lấy cho cô một trái bưởi, rót một ly nước rồi vuốt tóc ngồi xuống ghế sô pha đối diện.

“Bé Nịnh nghe hết rồi đúng không?”

Uông Như bóc bưởi cho cô, bình thản nói, “Lúc đầu dì cho nó đi bơi cũng chỉ là một sở thích thôi, sau này thấy nó giành được hạng Nhất, dì rất tự hào. Cứ thế mà bơi tới tận bây giờ, dì cũng chẳng biết sao nữa. Cái nghề vận động viên bơi này giải nghệ sớm, mà lúc đó lại vừa đúng tuổi thanh xuân, nếu không làm thì nó còn làm gì được nữa đây? Nếu nó không giành được huy chương Vàng thì nó làm gì được nữa?”

Ôn Sơ Nịnh biết những lúc thế này, chắc chắn Uông Như đang cần một người để trút bầu tâm sự. Cô nhớ tới lúc nhỏ, dì Uông cũng là người dõi theo quá trình trưởng thành của mình.

Uông Như nói xong, giơ tay lau khóe mắt, “Có những chuyện không thể nào nói với Nhất Lan được. Có lần dì tới trường thể thao xem tụi nó tập trước giải đấu, cả ngày ở dưới nước bơi 10km, còn phải chạy bộ, tập thể lực nữa. Dì đứng ngoài bể bơi nhìn nó ôm túi đá chườm tay, chợt nghĩ rằng cứ ngày nào cũng thế, đã nhiều năm như vậy rồi, người làm mẹ như dì sao nhìn nổi được?”

Ôn Sơ Nịnh im lặng nghe, cắn một múi bưởi, rất chua.

“Khiến con phải chê cười rồi.” Uông Như hít vào một hơi, kìm lại cảm xúc.

“Dì ơi, thật ra con tin ạ,” Ôn Sơ Nịnh nói, “Con tin Trần Nhất Lan có thể đoạt được huy chương Vàng.”

“…”

“Chặng đường này đã kéo dài hơn mười năm, cậu ấy đã kiên trì được tới đây thì giỏi hơn rất nhiều người rồi. Bao nhiêu năm qua, Trần Nhất Lan giành được biết bao nhiêu giải quán quân và hạng Nhất rồi,” Ôn Sơ Nịnh siết chặt múi bưởi, giọng nói bỗng chắc nịch, “Chắc chắn cậu ấy là người xuất sắc nhất.”

Đó cũng chính là cậu thiếu niên khiến cô rung động, chắc chắn cậu sẽ giành được vinh quang.

Cô từng thấy cậu mướt mồ hôi trên đường chạy, thấy cậu tràn đầy sức sống dưới ánh bình minh, từng thấy cậu tập trung cao độ dưới bể bơi.

Cậu như thế hoàn toàn không dính dáng gì tới hai chữ “bình thường”.

Cậu là Trần Nhất Lan, cũng là vầng trăng mà cô luôn nâng niu.

Uông Như phải tới bệnh viện trực, nói với cô vài câu thì đạp xe đi, Ôn Sơ Nịnh nhìn theo bóng lưng của dì Uông, bất giác cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cũng chẳng biết những gì mình nói có tác dụng không nữa.

Ôn Sơ Nịnh yên lặng đi tới bể bơi, đeo tai nghe, trên đường bật ngẫu nhiên một bài hát.

— “If we go down the we go down together,”

— “They’ll say you could do anything.”

Điện thoại rung lên, Ôn Sơ Nịnh lấy ra xem thấy là Trần Nhất Lan gửi tin nhắn.

Cậu gửi một emoji.

Ôn Sơ Nịnh gõ: Sắp tới rồi.

Ngoài bể bơi có một máy bán hàng tự động, Ôn Sơ Nịnh mua hai chai nước có ga rồi chạy vào trong.

Hơn 7 giờ, trong bể bơi chẳng còn mấy người nữa.

Trần Nhất Lan đang nổi trên nước, lúc này không mang nón và kính bơi, cậu vẫn miệt mài bơi từng vòng, động tác xoay người trong nước cực kỳ trôi chảy.

Ôn Sơ Nịnh ngồi xổm trên bờ nhìn cậu.

Thỉnh thoảng cậu lại ngoi lên thở, nước bắn tung tóe thành bọt trắng, gương mặt góc cạnh nổi bật ẩn hiện trong làn nước.

Dưới nước vẫn còn người khác nhưng Ôn Sơ Nịnh chẳng nhìn, ánh mắt cô chỉ dõi theo một bóng người.

— Ánh trăng sáng trong, ta xem cả vũ trụ như hư không, ngoài người ra, người là tất thảy của ta.

Hai người sóng vai nhau đi về, tới hành lang, bụng Ôn Sơ Nịnh lại réo.

Trần Nhất Lan không dừng lại mà chỉ hỏi, “Chưa ăn cơm à?”

“Chưa.”

Tới tầng 4, Trần Nhất Lan mở cửa, hơi hất cằm với cô, “Vào đi.”

Ôn Sơ Nịnh do dự vài giây, cậu đã đi vào trong, cô cũng đành phải nhắm mắt đi theo vào.

Lúc chiều có ghé qua rồi, Uông Như dọn dẹp nhà cửa rất sạch sẽ, Trần Nhất Lan thay giày ở ngoài rồi ném cho cô một đôi dép mới.

Ôn Sơ Nịnh xỏ vào, tự giác ngồi trong phòng khách. Trần Nhất Lan đi thẳng vào bếp lục tìm đồ, sáng Uông Như bận cãi nhau với Trần Kiến Bình nên chẳng nấu gì cả.

Trong tủ lạnh có rất nhiều đồ nhưng Trần Nhất Lan lại không rành nấu ăn, chỉ biết nấu mì thôi.

Cậu lục được hai hộp mì, hỏi cô, “Ăn cái này hay gọi đồ ăn ngoài đây?”

“Mì cũng được, nấu đi.”

“Cậu của cậu không ở nhà à?”

“Không, hôm nay cậu bận rồi.”

Ôn Sơ Nịnh đứng dậy, thấy cửa phòng cậu mở toang, đối diện là bàn học bày đầy sách vở lộn xộn, còn có vài khung ảnh nữa.

Trần Nhất Lan đang đun nước trong bếp, vừa nấu mì vừa ốp la trứng.

Ôn Sơ Nịnh vào phòng cậu, cuối cùng cũng thấy rõ mấy bức ảnh trên bàn.

Cô cầm lên, là ảnh hồi nhỏ.

Hồi đó hai đứa còn nhỏ xíu, Chu Mộng và Uông Như đều là bác sĩ cấp cứu, năm ấy bệnh viện tổ chức du xuân ở một công viên thác nước.

Ôn Sơ Nịnh và Trần Nhất Lan ngồi chung trên một tảng đá lớn, cô nghiêng đầu giơ tay chữ V, Trần Nhất Lan thì cầm hai cây kem ốc quế.

Tấm ảnh này được chụp từ rất lâu rồi, trước đây cô cũng có thấy trong album của Chu Mộng, nhưng sau này dọn nhà thì chẳng rõ album đó thất lạc đâu mất.

Ôn Sơ Nịnh thoáng nhìn ra ngoài, Trần Nhất Lan vẫn đang rửa trái cây trong bếp. Cô lặng lẽ lấy điện thoại trong túi ra, chụp lại tấm ảnh trong khung.

Vài phút sau, Trần Nhất Lan gọi cô ra ăn.

Hai người ngồi trên sô pha cạnh bàn trà, mỗi người ôm một bát mì. Trần Nhất Lan mở TV lên, nhưng vì không thường ở nhà nên TV cũng chỉ có vài kênh xem được.

Chỉ có CCTV và kênh thể thao thôi.

Lúc này TV đang chiếu một cuộc thi bơi lội.

Ôn Sơ Nịnh bưng bát mì, Trần Nhất Lan cũng nhìn lướt qua màn hình.

Ôn Sơ Nịnh phồng má, do dự một lát rồi trịnh trọng nói, “Bơi không đẹp bằng cậu.”

“…”

“Tốc độ xuống nước cũng không nhanh bằng cậu.”

“…”

“Cậu nhìn kìa, đoạn sau bơi chậm lại rồi.”

“…”

“Tư thế này có sai kỹ thuật gì không nhỉ?”

“…”

Trần Nhất Lan không tiếp lời, Ôn Sơ Nịnh bắt đầu nghi ngờ không biết lời nịnh nọt của mình có sai chỗ hay không nữa.

Trần Nhất Lan tựa vào ghế sô pha, một tay cầm bát, tay kia thoải mái vò đầu, mái tóc ngắn lập tức trở nên lộn xộn, thế mà chẳng hề ảnh hưởng tới “nhan sắc” của cậu.

“Cậu nhìn bên trái đi, đây là bơi tự do 1500m,” Trần Nhất Lan nhịn cười, nói, “Cái người cậu bảo bơi sai kỹ thuật là một trong những kiện tướng top đầu trong nước ở môn bơi tự do 1500m đấy.”

“…”

Múa rìu qua mắt thợ rồi.

Ôn Sơ Nịnh thầm nghĩ, chỉ cần mình không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác.

Trần Nhất Lan tiếp tục ăn vài miếng, không hiểu sao lại bảo, “Chắc cậu không để ý tới mấy giải đấu nhỉ, chứ tớ không phải người bơi giỏi nhất đâu.”

“…” Ôn Sơ Nịnh vừa gặm sợi mì vừa chậm rãi nói, “Nhưng đúng là tớ thấy cậu khác biệt thật mà.”

“Khác chỗ nào?”

Ôn Sơ Nịnh liếc sang, Trần Nhất Lan ngồi ngay cạnh, đôi mắt xinh đẹp đang nhìn cô.

Con ngươi màu trà trong veo, thẳng thắn, dường như đang buồn cười vì câu trả lời của cô, khóe mắt hơi cong lên trông quyến rũ đến lạ.

Ôn Sơ Nịnh vội quay đi lảng tránh ánh mắt đó, lí nhí nói, “Hai tụi mình quen nhau nhiều năm thế rồi, tớ thấy cậu đặc biệt hơn thì có làm sao?”

Trần Nhất Lan cười, “Vậy thì lớp filter của cậu cũng dày thật đấy.”

“Thế thì đã sao.” Cô đáp rất thản nhiên.

Trần Nhất Lan hỏi, “Lúc chiều cậu nghe thấy hết rồi à?”

“Ừ.” Ôn Sơ Nịnh không có ý định lừa cậu, chỉ do dự một lát như muốn hỏi gì đó.

Trần Nhất Lan đã ăn xong, đặt bát lên bàn rồi nói, “Lúc nhỏ tớ rất thích bơi, vì tớ bơi nhanh nhất. Lúc ấy làm gì có ai mà không háo thắng, nhưng sau này tớ mới phát hiện mỗi một tiến bộ trong dưới đều khiến tớ cực kỳ thỏa mãn. Sau này chuyển sang thi đấu chuyên nghiệp, lịch thi căng như dây đàn, tớ cũng từng hoài nghi chính mình.”

Lúc nói những lời này, cậu vẫn tựa vào sô pha, cuộc thi bơi tự do vẫn tiếp diễn trên TV, có MC đang hào hứng bình luận, MC kia thì tiếc nuối nó có một vận động viên được kỳ vọng đã để vuột mất chức vô địch vì chênh 0.82 giây.

Ôn Sơ Nịnh không thể tưởng tượng nổi họ phải chịu đựng áp lực luyện tập lớn tới mức nào, cũng không thể hình dung được cuộc sống khổ luyện thường ngày khiến người ta kiệt sức ra sau, càng không nghĩ ra được mỗi lần thi đấu là những lần dốc hết sức bình sinh thế nào, dù có tuột về sau 0.01 giây thì cũng là thua.

Hiếm khi Trần Nhất Lan lộ ra vẻ mặt mệt mỏi như hôm nay — Cậu đã ngâm mình trong bể bơi cả ngày rồi.

“Đôi khi tớ cũng không biết mục tiêu của mình là gì, là tiến bộ một giây hay chỉ đơn giản là đi hết con đường vận động viên chuyên nghiệp của mình thôi.” Trần Nhất Lan nói, “Tớ không phải người có thiên phú nhất đâu.”

“Nhưng cậu là người nỗ lực nhất mà,” Ôn Sơ Nịnh nhìn thẳng vào mắt cậu, “Chẳng ai là cậu cả, cậu đã giành được bao nhiêu chức quán quân thế rồi, tớ nhớ kỹ hết. Hồi trước mỗi lần về, Tôn Gia Diệu lại đi chơi với bạn, còn cậu thì vẫn ngâm dưới bể bơi, cậu có kỷ luật như thế, cậu làm được những gì đã hứa với tớ còn gì…”

Cô hơi sốt ruột, nói năng không theo logic gì cả, cứ thế mà tuôn ra hết, lúc tới chỗ xúc động còn đặt cái bát đang cầm xuống, nhích lại gần cậu hơn.

“Thật đấy, Trần Nhất Lan, cậu…”

Lúc này là 10 giờ tối.

Cửa sổ mở, phòng khách cực kỳ yên tĩnh, chẳng biết từ lúc nào mà âm lượng TV đã bị tắt, cả không gian bỗng chốc im phăng phắc.

Bên ngoài là bầu trời đen kịt, một vầng trăng khuyết treo lửng lơ như được phủ một lớp voan mỏng. Gió thổi qua, sương mù tản đi, ánh trăng sáng vằng vặc.

Ôn Sơ Nịnh ngồi cạnh cậu, hơi sốt ruột, đôi mắt hạnh nhìn thẳng vào câu, trong veo tới mức có thể phản chiếu lại khuôn mặt cậu.

Tất cả những cảm xúc giấu trong lòng đều như mầm non trồi lên khỏi mặt đất.

Trần Nhất Lan không lên tiếng.

Ôn Sơ Nịnh mới nhận ra mình xích tới cậu quá gần.

Cơ thể thiếu niên chỗ nào cũng rắn chắc, đường nét khỏe khoắn, áo thun đơn giản cũng giúp cậu toát lên vẻ sạch sẽ tới mức khác biệt.

Cậu cứ thế mà lười biếng tựa vào sô pha, cô thì hấp tấp ghé tới, cũng chẳng để ý tay mình đang chống ở cạnh cậu.

Đôi mắt ấy mang theo nụ cười nhàn nhạt, hình dáng xinh đẹp, ánh nhìn sâu thẳm như mặt nước tĩnh lặng, thế mà dưới lớp bình yên đấy lại là sóng ngầm mãnh liệt.

Ôn Sơ Nịnh thật sự có cảm giác hơi bất đắc dĩ.

Có những điều nói ra không được mà không nói cũng chẳng xong.

Cứ nghẹn ở cổ họng như bị mắc xương, xoay vòng hàng nghìn lần mà vẫn khó thốt lên thành tiếng. Cô chớp mắt mấy cái, gương mặt và đôi mắt đang cười của cậu cứ thế khắc sâu vào trí óc cô.

Nóng rực, như ập thẳng vào linh hồn vậy.

Trần Nhất Lan giơ tay xoa đầu cô một cái, “Thôi, đừng xúc động nữa, lát cậu khóc rồi lại đi mách tội tớ hả?”

“Mách á? Tớ nham hiểm thế cơ à?”

Ôn Sơ Nịnh lùi về, cầm bát đưa cho cậu đi rửa.

“Sao lại không? Hồi 6 tuổi một tuần cậu đi mách tội tớ những ba lần đấy. 8 tuổi thì mách tới mức không đếm nổi nữa…”

“Sao cậu thù dai thế?” Ôn Sơ Nịnh không phục, “Sao không nhớ mấy lần tớ đối xử tốt với cậu hả?”

Trần Nhất Lan vừa rửa bát vừa nghe giọng cô từ ngoài vọng vào, nghe xong thì bật cười.

Sao lại không nhớ.

Nhiều vậy cơ mà.

— Nhưng đúng là tớ thấy cậu khác biệt thật mà.

Trần Nhất Lan rửa hết bát rồi lau tay, bước ngang qua tờ lịch treo trong phòng khách có nhìn một chút như đang xác nhận gì đó.

Ôn Sơ Nịnh ngồi trên ghế sô pha xem thi bơi, thấy cậu ra vẫn rất nghiêm túc nói thêm, “Đúng là không bơi đẹp bằng cậu thật.”

Trần Nhất Lan cười, thấy mới 10 rưỡi tối nên bèn rủ cô ra ngoài.

Giờ này Ôn Sơ Nịnh cũng chẳng ngủ được nên cũng đi theo cậu luôn.

Trên đường, Trần Nhất Lan nghiêng đầu hỏi cô, “Quên hôm nay là ngày mấy rồi à?”

“Chủ nhật hả?”

“Đúng, Chủ nhật.”

“Thế sao cậu còn hỏi tớ?”

Ôn Sơ Nịnh ăn uống no nê, chẳng nghĩ gì nhiều.

Trần Nhất Lan dẫn cô đi một vòng, cả hai đi bộ ra tới bờ sông.

Thành phố Lâm Giang là thành phố lớn, giờ này đèn đuốc vẫn sáng trưng, du thuyền ngắm cánh bên sông hoạt động tới rạng sáng.

Khắp mười dặm đều là người nước ngoài, những con hẻm và kiến trúc châu Âu cổ kính.

Hai người đi qua một phố ẩm thực phồn hoa, cũng đi ngang qua bãi biển lung linh ánh đèn đêm.

Cả hai tựa vào lan can ngắm nhìn xung quanh.

Gió đêm dịu dàng, thành phố chưa ngủ, phố xá nhộn nhịp.

Lúc này mà đứng bên bãi biển ngắm cảnh đêm lại thấy phóng túng đến lạ.

Vừa cẩn trọng mà lại vừa buông thả.

Cô giả vờ nhìn ra xa, ở đó có một vòng đu quay đang chậm rãi xoay, cabin toàn là kính trong suốt.

“Đi không?” Trần Nhất Lan khẽ hất cằm.

“Đi được không?”

“Sao lại không, đi nào.”

Trần Nhất Lan đút tay vào túi đi đằng trước, Ôn Sơ Nịnh chạy bước nhỏ theo sau.

Vòng đu quay này cũng là một biểu tượng của thành phố Lâm Giang, có rất nhiều du khách tới check-in, nhất là loại vé kết hợp du thuyền và ngắm đêm trên đu quay.

Trần Nhất Lan bảo Ôn Sơ Nịnh đứng chờ, cậu đi mua hai vé.

Chờ thêm vài chuyến nữa cho bớt người.

Thời gian trôi qua, khách phía sau đã vơi đi nhiều.

Trần Nhất Lan và cô bước vào cabin quan sát, chuyến này chỉ có hai người họ thôi.

Ôn Sơ Nịnh lặng lẽ nhìn đồng hồ, sắp 12 giờ rồi.

Cô đứng cạnh lan can, ngắm cảnh bên dưới qua lớp kính.

Ánh đèn rực rỡ, dòng sông lấp lánh, du thuyền nhẹ nhàng trôi dọc theo dòng nước từng lượt từng lượt.

Phía xa xa là nhà cao tầng, đường phố tấp nập xe.

Lúc tới chỗ cao nhất, vòng đu quay sẽ dừng lại mười phút cho du khách chụp ảnh.

Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu lên nhìn trời, bầu trời thăm thẳm, vầng trăng khuyết ở ngoài cửa sổ như thể cứ vươn tay ra là có thể chạm tới được.

Trần Nhất Lan đứng bên cạnh cô.

Trong không gian chật hẹp này cực kỳ yên tĩnh.

Trần Nhất Lan gọi cô.

Ôn Sơ Nịnh quay đầu lại.

Cậu ném cho cô một chiếc hộp nhỏ.

Ôn Sơ Nịnh cực kỳ ngạc nhiên, chậm rãi mở hộp ra, nhịp tim hơi khựng lại rồi lập tức đập thình thịch.

Bên trong là một sợi dây chuyền, mặt dây là một vầng trăng khuyết nhỏ, chính giữa còn khảm một vì sao.

“Chúc mừng sinh nhật nhé,” Trần Nhất Lan nói xong lại bổ sung một câu, “Chúc mừng sinh nhật tuổi 17.”

Ôn Sơ Nịnh cầm hộp mà ngây người ra.

Đến cô còn chẳng nhớ sinh nhật mình.

Đã nhiều năm rồi, Chu Mộng cứ bộn bề công việc, Ôn Thiệu Huy lại càng không nhớ, ông cậu Chu Tuyển Dương cũng là người không tinh tế lắm.

Chỉ có mỗi Trần Nhất Lan là nhớ sinh nhật cô.

Ngày 26 tháng 9 là sinh nhật cô.

“Lúc đầu tính tặng cho cậu ban ngày nhưng ban ngày phải đi học, làm người đầu tiên chúc mừng sinh nhật cậu cũng có vẻ không tệ.”

Mắt Ôn Sơ Nịnh bỗng cay xè, Trần Nhất Lan vội giơ tay che mắt cô, giọng nói hơi pha chút ý cười, “Nhanh nhanh, còn vài phút nữa là phải xuống rồi, mau ước đi.”

Ôn Sơ Nịnh vội nuốt nước mắt về, một tay cầm chiếc hộp, một tay kéo cổ tay Trần Nhất Lan xuống một chút.

Cô ngẩng đầu nhìn cậu, “Cậu sẽ trở thành quán quân Olympic.”

“…”

“Tớ ước vậy đấy,” Ôn Sơ Nịnh nhìn thẳng vào mắt cậu, “Trần Nhất Lan, cậu nhớ giành huy chương vàng Olympic nhé.”

“…” Cậu nhìn cô, yết hầu hơi chuyển động, “Đây là điều ước sinh nhật của cậu hả?”

“Đúng vậy.” Điều ước của tớ là về cậu.

Mặt Ôn Sơ Nịnh hơi đỏ lên, Thế thì tớ thêm một điều nữa, tớ thi đậu Ngoại ngữ Hoài Xuyên, sau này tốt nghiệp sẽ làm phiên dịch. Cậu cứ yên tâm thi đấu rồi giành huy chương Vàng Olympic là được.”

— Và mong cậu bình an, thuận buồm xuôi gió.

Ôn Sơ Nịnh quay đi, nhìn vầng trăng ở ngoài.

Cô sẽ khắc ghi buổi tối sinh nhật 17 tuổi này.

Trong trẻo, dịu dàng.

Như Trần Nhất Lan, người vẫn nhớ sinh nhật cô, là độc nhất vô nhị.

Tiếng chuông đồng bên dưới ngân vang, 12 giờ đêm đã điểm.

Ôn Sơ Nịnh nhắm mắt lại, giả vờ ước.

Trần Nhất Lan đứng cạnh, tựa vào lan can, nghiêng đầu nhìn Ôn Sơ Nịnh.

Sườn mặt cô trắng như sứ, sống mũi thon cao, hàng mi dài như đan lên nhau.

Cậu cứ thế mà nhìn mãi.

Tương lai vốn mịt mờ tự dưng lại trở nên sáng tỏ.

Cô có lý tưởng, cô có điều muốn làm, cậu cũng phải có.

Cậu bỗng không muốn trở thành kẻ tầm thường trong vạn người nữa, cậu muốn trở thành người giỏi nhất.

Vì đó là điều ước đầu tiên mà cô nói ra không chút do dự.

Ôn Sơ Nịnh mở mắt ra, phát hiện Trần Nhất Lan đang nhìn mình.

Cô thản nhiên siết chặt chiếc hộp, tay kia vịn lan can nhìn ra cảnh đêm.

Trần Nhất Lan ngắm cô thêm chốc nữa.

“Ôn Sơ Nịnh.”

“Hả?”

“Nếu cậu hứa với tớ chuyện này chắc không quá đáng đâu nhỉ?”

“Thế thì phải xem là chuyện gì đã.”

“Trước 26 tuổi không được phép yêu đương.”

“…”

Mặt Ôn Sơ Nịnh đỏ bừng lên.

Trần Nhất Lan vẫn thảnh thơi tựa vào lan can nhìn ra ngoài.

Vòng đu quay bắt đầu từ từ hạ xuống.

“…”

“Quá đáng à?” Trần Nhất Lan quay sang nhìn cô, hiếm khi trong mắt lại có chút tinh quái.

“Quá đáng!” Mặt cô đỏ bừng.

Trần Nhất Lan bật cười, cậu xoay người lại tựa lưng vào lan can, nhìn cô rồi chậm rãi hỏi, “Thế cậu nói tớ nghe thử xem quá đáng chỗ nào đi?”

Ôn Sơ Nịnh cứng họng, đầu óc như sôi lên, bong bóng khí nổ lốp bốp, lý trí như sợi dây bị kéo căng ra.

“Hở?”

Một chữ trầm thấp mới thốt ra thì “Cạch” một tiếng, bị cắt ngang.

Đu quay dừng lại, nhân viên mở cửa cabin ra.

Ôn Sơ Nịnh chạy vụt ra ngoài, được vài bước lại dừng lại, quay đầu thấy Trần Nhất Lan đứng phía sau, đút hai tay vào túi như đang suy nghĩ gì đó mà cười rạng rỡ, chói lóa hơn cả mặt trăng.

Tim cô đập thình thịch, từng nhịp từng nhịp bơm máu nóng ra khắp tứ chi.

Gió đêm lướt qua cuốn theo vài sợi tóc vương trên má, lành lạnh, ngưa ngứa, lại như đang khuếch đại thêm sức nóng nơi gò má.

Cô hít vào một hơi không khí lành lạnh của đêm khuya mà vẫn không thể xua đi được cơn nóng trong lồng ngực.

Lằn ranh mơ hồ ấy dương như đã mỏng đến mức không thể mỏng hơn.

Quá đáng à?

Không quá đáng.

Chẳng quá đáng chút nào.

12:30.

Trần Nhất Lan đưa cô về.

Trước khi chia tay hai người chẳng nói câu nào.

Ôn Sơ Nịnh một mình chạy vụt lên lầu.

Trần Nhất Lan đứng dưới lầu mở cửa, nhìn Ôn Sơ Nịnh như một chú mèo con, cố sải bước chân thật dài để chạy về.

Cô gái này có thể kiên định đứng cạnh cậu, kiên định nói cho cậu biết rằng cậu rất giỏi.

Cũng có thể thẹn thùng tới mức chỉ cần trêu một tí thôi là mặt đã đỏ bừng lên, cả quãng đường chẳng thèm để ý tới cậu.

Cứ thế mà chạy ở phía trước, thi thoảng lại dừng lại đợi cậu.

Trần Nhất Lan cười, lúc này mới mở cửa vào trong.

Chu Tuyển Dương đã về, nghe tiếng, anh ta tính nói gì đó thì Ôn Sơ Nịnh đã lao vào trong phòng.

Chu Tuyển Dương ngáp một cái, “Con nhớ ngủ sớm đấy!”

“Biết rồi ạ!”

Ôn Sơ Nịnh nằm phịch xuống giường, ngửa mặt nhìn lên trần nhà.

Trái tim vẫn đập thình thịch.

Cô lôi chiếc hộp trên giường ra, nâng niu mở ra như vật báu.

Ở giữa vầng trăng khuyết là một ngôi sao lấp lánh.

Cô đóng lại, rồi lại mở ra.

Trăng sao lấp lánh.

Tâm tư của cô thiếu nữ lại cuộn trào.

— Ôn Sơ Nịnh, hứa với tớ chuyện này chắc không quá đáng đâu nhỉ?

— Thế thì phải xem là chuyện gì nữa.

— Trước 26 tuổi không được yêu đương.

Lòng đã rõ rồi! Đúng không!

Ôn Sơ Nịnh lăn một vòng trên giường, giơ con cá heo bông kia giữa không trung.

Nhìn một hồi lâu, cô lại ôm chặt nó trong lòng rồi lăn một vòng nữa.

Con nai nhỏ trong lòng sắp hét lên rồi!

“Ting —”

Điện thoại di động vang lên.

[Người cá: Ngủ ngon nhé, chúc mừng sinh nhật.]

Sau đó trên màn hình bật ra mấy cái bánh sinh nhật nhỏ.

Ôn Sơ Nịnh ôm con cá heo, hít sâu mấy lần để điều chỉnh lại cảm xúc.

Cô thận trọng gõ chữ.

[Miễn cưỡng hứa với cậu vậy.]

Rồi lại xóa đi, hình như hơi khiên cưỡng quá.

Cô lại gõ chữ —

[Tớ chẳng thiết tha gì.]

[Tớ chẳng thiết tha gì chuyện yêu đương hết.]

[Từ nhỏ đã chẳng thiết tha rồi.]

Ba tin nhắn gửi đi thành công.

Trần Nhất Lan vừa tắm xong, quay lại thấy mấy tin nhắn trả lời trong điện thoại thì bật cười.

Cậu vừa lau tóc vừa gõ chữ, thế sao cảm giác ánh mắt cậu nhìn tớ không phải ý này ấy nhỉ?

Nghĩ lại, cả tối nay cậu đã chọc cô đỏ bừng mặt.

Thế nên bèn đổi thành câu khác —

[Đi ngủ sớm đi nhóc con.]

Ôn Sơ Nịnh nằm trên giường, nhìn hai chữ cuối mà bĩu môi.

Nhóc con cái gì, cậu chỉ lớn hơn tớ sáu tháng thôi đấy.

Ôn Sơ Nịnh lăn qua lăn lại trên giường, tự dưng tâm trạng lại rất tốt.

Lát sau, điện thoại lại rung lên.

[Người cá: ???]


[Người cá: ? Nửa đêm không ngủ mà lăn qua lăn lại trên giường làm gì?]

Ôn Sơ Nịnh nhịn cười, [Sinh nhật vui quá nên không ngủ được.]

[Người cá: … Mau đi ngủ đi!]

Ôn Sơ Nịnh cười hì hì, ngủ ngon.

Ôn Sơ Nịnh cười hì hì, ngủ ngon.

Ngủ ngon nhé, Trần Nhất Lan.

Ngủ ngon nhé, giờ đầu tiên của sinh nhật 17 tuổi.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận