Hôm sau, Ôn Sơ Nịnh dậy sớm nên xuống lầu sớm, như có linh cảm, cô đứng dưới lầu một lát, ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng 4, thầm đếm một, hai, ba.
Lúc đếm tới mười lăm, cửa khu nhà được đẩy ra đúng giờ.
Ôn Sơ Nịnh dựa người vào đoạn lan can bên cạnh, ngẩng đầu lên nhìn, khóe miệng bất giác cong lên, quả nhiên cô đã thấy Trần Nhất Lan bước ra từ bên trong.
Cậu cao ráo, thậm chí lúc đi ra còn phải hơi cúi xuống.
Áo sơ mi trắng của trường luôn được cậu mặc rất nổi bật.
Cô chợt nhớ tới một câu nói trên mạng rằng, đó là sự khác biệt giữa “oppa” và “thằng kia”.
Trần Nhất Lan cũng thấy cô, khẽ hất cằm, “Đi thôi.”
“Ừm!”
Ôn Sơ Nịnh đeo cặp chạy tới, vì tối qua, cả đêm cô ngủ không yên cho lắm.
Trong mơ cô thấy rất nhiều hình ảnh vụn vặt.
Mơ thấy hai người còn bé sóng vai nhau chạy qua mái nhà thấp, cả hai nằm ở trên đấy đợi mưa sao băng lúc nửa đêm.
Mơ thấy Trần Nhất Lan tặng dây chuyền cho cô trên đỉnh vòng đu quay.
Mơ thấy tương lai vô định, cô mải miết đuổi theo chính mình.
Âm thanh ấy như bị phù phép, liên tục vang vọng trong giấc mơ của cô —
— Ôn Sơ Nịnh, thế cậu hứa với tớ một chuyện nhé?
— Trước 26 tuổi không được yêu đương.
Độ tuổi hoàng kim của vận động viên bơi lội chắc cũng chỉ đến thế thôi.
Trái tim cô như bị rót vào rất nhiều mật ong ngọt ngào.
“Cậu đi nhanh lên đi, sắp trễ giờ rồi.”
Trần Nhất Lan đứng ở phía trước gọi cô.
Đó là một giao lộ, Trần Nhất Lan đeo cặp sách, vóc dáng cao gầy, đường cong chỗ cổ rõ ràng. Trong ánh nắng mỏng manh, thậm chí cô còn thấy rõ bên yết hầu của cậu có một nốt ruồi màu trà rất nhạt.
“Hối cái gì.”
Tâm trạng Ôn Sơ Nịnh phơi phới, chạy về phía cậu.
Trời quang mây tạnh, thành phố thức giấc.
Cô cẩn thận đi bên cạnh cậu, duy trì khoảng cách vừa đủ — Muốn gần hơn một chút nhưng lại sợ cậu nhạy bén phát hiện ra.
Trần Nhất Lan thấy những hành động nhỏ của cô nhưng vờ như không biết.
Ôn Sơ Nịnh lại dịch tới gần hơn chút nữa.
Dường như thích là những áng mây đang tan, xuôi theo gió trôi về phía cậu, đáp xuống bên tai thì thầm khe khẽ như máy đánh chữ lặng lẽ, mang đầy xúc cảm nồng nàn.
Vì món quà tối qua, tâm trạng cả ngày hôm ấy của Ôn Sơ Nịnh rất tốt. Thư Khả Bội tặc lưỡi mấy tiếng, trước giờ tự học còn kéo cô ra hỏi sao cả ngày nay cứ ngẩn người ra cười như thế. Ôn Sơ Nịnh nhìn thoáng qua phía sau, không thấy Trần Nhất Lan và Tôn Gia Diệu.
Sau đó liền kéo Thư Khả Bội ra hành lang ngoài lớp học.
Trong hành lang người qua kẻ lại, gió đầu thu hoang dã thổi lất phất.
Ôn Sơ Nịnh và Thư Khả Bội đứng bên lan can, ríu rít tâm sự với nhau.
Thư Khả Bội nghe mà cứ xuýt xoa liên tục.
Ôn Sơ Nịnh mím môi cười, “Nhắc mới nhớ, hôm đó cậu với Tôn Gia Diệu về chung hả?”
Nhắc tới chuyện này, Thư Khả Bội lại bực mình.
“Mấy người chơi thể thao như họ đều EQ thấp thế hả?” Thư Khả Bội tức tối, “Rõ ràng chỉ lệch có một ngã tư thôi mà cậu ấy cứ khăng khăng là không chung đường, bảo tớ đi xe buýt vì xe đó chạy thẳng tới nhà tớ.”
Ôn Sơ Nịnh bật cười ha hả.
Trần Kiến Bình tức tới mức phàn nàn một tràng.
Cả hai cười vô tư, chợt nghe có người hét dưới lầu xa xa —
“Ôn Sơ Nịnh, cười gì đấy!”
Cả hai cúi đầu xuống nhìn, thấy mấy đứa con trai trong lớp đang quay về sau khi chơi bóng rổ xong.
Tôn Gia Diệu cầm quả bóng trong tay, ngẩng đầu gọi cô.
Thư Khả Bội ho vài tiếng, cất nụ cười đi, chỉnh lại dung nhan ngay.
Ôn Sơ Nịnh vịn lan can, cúi đầu xuống, “Liên quan gì tới cậu!”
“Ê, Trần Nhất Lan, nhìn cậu ấy kìa!”
“…”
Trần Nhất Lan liếc cậu ta một cái, cười vặn chai nước ra uống.
Ôn Sơ Nịnh vẫn đứng chỗ lan can.
Đã sắp tới hoàng hôn, chân trời phủ một lớp cam cháy rực rỡ, gió chiều nhẹ nhàng, mấy cậu trai trẻ bên dưới đi qua, khí thế bừng bừng, sức trẻ vô tận, mà người khiến cô rung động, Trần Nhất Lan, là rực rỡ nhất.
Ánh mắt cô dừng lại trên người cậu. Cậu đang vặn nắp chai nước, cánh tay săn chắc nổi lên những đường gân nhàn nhạt rất đẹp.
Từng cử chỉ đều toát lên thứ hormone chỉ thuộc về cậu.
Khóe môi Ôn Sơ Nịnh bất giác cong lên, cô tựa vào lan can, cúi đầu dõi theo họ đang bước lên cầu thang.
Tốt quá.
Có lẽ vì có Trần Nhất Lan nên cô thấy đi học chẳng buồn chán tí nào.
Trong lúc mải mê suy nghĩ, đuôi ngựa tự dưng bị ai đó kéo nhẹ.
Trần Nhất Lan đi ngang qua cô, “Ăn cơm chưa?”
“Không đói.”
“Đi, đi ăn cơm.”
“Không đói! Phải làm bài tập nữa.”
“Hôm nay muốn ăn gì?”
Nước đổ đầu vịt.
Nước đổ đầu vịt!!
Ôn Sơ Nịnh bực mình, kết quả là Trần Nhất Lan vào lớp từ cửa sau, tùy ý ngồi xuống ghế rồi quay đầu nhìn cô, lại còn nhướng mày nữa.
Ôn Sơ Nịnh: “…”
Thư Khả Bội nhịn cười, “Cậu mau trả lời người ta đi kìa, có thực mới vực được đạo chứ.”
Ôn Sơ Nịnh dùng dằng về chỗ ngồi.
Trần Nhất Lan lấy một cây bút chọc chọc vào lưng cô, “Nhanh lên, lát nữa tớ phải tới bể bơi tập rồi, mua cho cậu hay là đi ăn chung đây?”
Ôn Sơ Nịnh quay đầu nhỏ giọng nói với Thư Khả Bội, “Không phải chỉ có Tôn Gia Diệu thôi đâu, EQ tên này cũng thấp lắm.”
Cuối cùng Thư Khả Bội cũng thấy dễ chịu hơn, cô ấy cười khúc khích.
Cậu lại khều thêm cái nữa.
Ôn Sơ Nịnh hung dữ nói, “Sandwich.”
Trần Nhất Lan nhìn cô một cái, vừa vận động xong, mái tóc ngắn vẫn còn hơi ẩm, cậu lười biếng ngồi trên ghế, bên trong đồng phục là áo thun trắng càng khiến vóc dáng cậu nổi bật hơn.
Cậu tặc lưỡi, nheo mắt nhìn cô.
Biểu cảm gì thế này.
Cậu ngoắc ngoắc ngón tay, Ôn Sơ Nịnh không hiểu lắm, nghĩ cậu muốn nói gì đó nên ghé tới gần.
“Cậu biết cậu thế này là giống gì không?” Cậu ghé sát tai cô nói.
“Giống gì?” Ôn Sơ Nịnh ngơ ngác.
“Được chiều sinh hư đấy.”
“…”
Nói xong, cậu còn thổi một hơi vào tai cô, mùi kẹo nho mềm mại, khoảng cách gần tới mức khiến vành tai ngưa ngứa, kèm theo chút ấm nóng.
Da mặt Ôn Sơ Nịnh mỏng, má lập tức đỏ như tôm luộc.
Trong lúc nhất thời, không biết vì cậu ghé sát qua hay vì câu nói nửa thật nửa đùa ấy.
Cô như con mèo xù lông, “Cậu học được cái gì cũng dùng linh tinh thế à… Từ này dùng như vậy đấy hả?”
“Từ gì vậy?” Tôn Gia Diệu đi rót nước vào, bất chợt nghe thấy câu này.
“Không phải chuyện của cậu.” Ôn Sơ Nịnh tức tối, “Không thèm nói chuyện với các cậu nữa.”
Trần Nhất Lan bật cười thành tiếng, sau đó lại ném một thanh kẹo lên bàn cô.
Một thanh kẹo sữa vị nho.
Vừa bóc ra, cậu mới ăn một viên.
Ôn Sơ Nịnh nghĩ linh tinh, hình như cậu ấy đâu có thích ăn kẹo.
“Bộp.”
Lại thêm một cục giấy bị ném lên.
Ôn Sơ Nịnh mở ra nhìn —
Mua nước cần thêm làm để chẵn tiền, mua cho cậu đấy.
Ôn Sơ Nịnh cất cục giấy đi, nhìn thanh kẹo đã thiếu mất một viên trên bàn, trái tim lại như mềm ra.
Thậm chí cô còn không dám quay đầu lại nhìn cậu.
Chỉ là lòng bàn tay vẫn nắm chặt tờ giấy kia như thể nắm được khoảnh khắc rung động ngọt ngào này.
Vì hôm nay là sinh nhật cô nên Ôn Sơ Nịnh không đi tự học buổi tối, vừa hay Trần Nhất Lan cũng phải tới bể bơi tập, cô bèn về nhà sớm, không ngờ lúc dùng chìa khóa mở cửa lại phát hiện cậu đang ở nhà.
Trong nhà tràn ngập mùi cơm canh nóng hổi.
Chu Tuyển Dương không giỏi nấu nướng nhưng đã gọi rất nhiều món ngoài, anh ta thì tự nấu một nồi canh.
Trên bàn còn đặt một chiếc bánh kem nữa.
Ôn Sơ Nịnh đeo cặp về, chớp mắt mấy cái, “Cậu ơi, sao cậu biết vậy?”
“Phải biết chứ sao, suýt chút cậu đã quên rồi, mẹ con gọi điện thoại cho cậu đấy,” Chu Tuyển Dương đeo tạp dề, bưng nồi canh ra, “À đúng rồi, mẹ con có gửi quà về đấy, mau mở ra xem đi.”
“Hả?”
Ôn Sơ Nịnh vẫn chưa kịp tiêu hóa loạt thông tin này.
Cô nhìn thấy một chiếc hộp màu trắng ngà rất đẹp trên sô pha.
Ôn Sơ Nịnh đặt cặp xuống, Chu Tuyển Dương lại quay vào bếp rửa trái cây.
Cô chậm rãi mở lớp giấy gói ra, bên trong là một chiếc váy trắng cổ vuông, tay bồng dài, phần eo được chiết lại trông rất đẹp.
Nhìn nhãn hiệu đằng sau, Ôn Sơ Nịnh biết là hàng hiệu, chỉ riêng chiếc váy này thôi cũng đã bốn con số rồi.
Ôn Sơ Nịnh cầm váy vào phòng ngủ thử, phát hiện vừa y số đo của mình.
Cô đứng trước gương, sống mũi bỗng cay cay.
Chu Mộng luôn bận chuyện công việc nhưng lúc nào cũng nhớ sinh nhật cô, nhớ số đo của cô trong những lúc hiếm hoi được rảnh.
Nhiều khi, nếu bảo cô chọn giữa Chu Mộng với Ôn Thiệu Huy.
Có lẽ cô sẽ luôn chọn Chu Mộng.
Ký ức về Ôn Thiệu Huy sau năm 6 tuổi gần như là số 0, thậm chí ông ta còn quên chuyện Ôn Sơ Nịnh bị dị ứng đào, chai nước đào ấy như một con dấu đóng xuống, thứ gì đó trong lòng cô cũng lặng lẽ vụn vỡ theo.
Đến chuyện này mà cha cô cũng quên.
Tuy Chu Mộng không phải một người mẹ hoàn hảo nhưng Ôn Sơ Nịnh vẫn luôn có chút quyến luyến với bà.
Hồi ức thật sự là một điều kỳ diệu.
Ôn Sơ Nịnh chợt nhớ tới hồi cấp 2, Ôn Sơ Nịnh thuận miệng bảo thèm tôm, Chu Mộng rất bận, cứ nghĩ bà nghe rồi cũng quên thôi, ai ngờ tan học về, trong ngăn tủ lạnh đã đầy ắp tôm tươi.
Ôn Sơ Nịnh nhìn mình trong gương, mũi lại cay xè.
Cô gọi video cho Chu Mộng.
Phải một lát sau bà Chu mới nhận.
6 giờ chiều ở đây là 10 giờ sáng ở Anh.
Bà Chu sắp ra ngoài, trang điểm rất đẹp, mặc sơ mi voan trắng, váy chữ A đen cạp cao, vừa nhã nhặn vừa xinh đẹp, trông chẳng giống người đã ngoài 40 chút nào.
“Nhận được quà chưa con?” Bà Chu để điện thoại trên bàn, thản nhiên nhìn gương tô son.
Ôn Sơ Nịnh nhìn khung cảnh đằng sau, là một căn phòng thiết kế đơn giản.
Bà Chu từng gửi ảnh cho cô, bà ở chung cư một mình nhưng vẫn bày biện những chậu cây cảnh rất xinh.
“Nhận được rồi, mẹ, cảm ơn mẹ.”
“Mẹ không ở bên cạnh, con phải tự chăm sóc bản thân nhé, có chuyện gì thì cứ gọi cậu con, vui lên nhé.”
“Vâng.”
“Thế mẹ đi làm đây, con ngủ sớm đi.”
“Vâng.”
Ôn Sơ Nịnh gật đầu.
Chu Mộng nhìn vào màn hình, hai mẹ con nhìn nhau cách màn hình, Chu Mộng bỗng mỉm cười.
“Bé Nịnh xinh quá.”
“…” Ôn Sơ Nịnh cười ngại ngùng.
“Thôi, đi ăn cơm đi, mẹ phải đi kiếm tiền cho con rồi.”
“Vâng.”
Ôn Sơ Nịnh gật đầu tắt video.
Cô cầm điện thoại, tự dưng thấy hơi vui lên.
Hình như bà Chu đẹp hơn rồi.
Ôn Sơ Nịnh nghĩ tới căn nhà của bà Chu, nghĩ tới hình ảnh xinh đẹp của bà Chu.
Cũng chẳng hiểu sao trong khoảnh khắc ấy cô lại nghĩ tới Hứa Yến, cũng là hơn 40 tuổi nhưng Hứa Yến trông già nua mệt mỏi, dù nhà cửa ấm cúng nhưng vẫn là Chu Mộng xinh đẹp hơn, thần thái như người chỉ mới ngoài 30 vậy.
Hơn nữa, Chu Mộng chưa từng ép Ôn Sơ Nịnh học hành như Hứa Yến ép Ôn Hứa, bắt nó phải đứng nhất lớp.
Nghĩ tới đây, hình tượng của bà Chu như cao hơn hẳn.
Ôn Sơ Nịnh nghĩ bà Chu hoàn toàn K.O. Hứa Yến rồi.
Cô cởi váy, thay đồ ngủ rồi ra ăn cơm.
Chu Tuyển Dương giả vờ như vô tình hỏi, “Con không rủ bạn học tới chơi à?”
“Bạn học nào cơ?”
“Bạn học cũ mấy năm không gặp mới về được hai tháng của con đấy?”
“…” Ôn Sơ Nịnh mặt dày nói, “À, Trần Nhất Lan ấy ạ, cậu ấy ở bể bơi rồi. À cậu ơi, cậu có ăn bánh kem không?”
“Người già không ăn ngọt.”
“Thế thì cậu đừng mở bánh ra nhé.”
“… Ê con bé này…”
“Sinh nhật ai người đấy quyết!”
“Ừ ừ ừ, ăn cơm nhanh đi.”
Chu Tuyển Dương cười cầm đũa lên.
Ôn Sơ Nịnh uống nước trái cây, “Cậu ơi, cậu tuyệt quá.”
“Con nhỏ vô ơn, có ngày nào cậu tệ với con hả?”
“…”
Ôn Sơ Nịnh đang vui nên cười hì hì lảng đi.
Thực ra cô cứ tưởng ngoài Trần Nhất Lan sẽ chẳng còn ai nhớ sinh nhật mình nữa, vì thế chiều cô còn chia một cái sandwich với Thư Khả Bội để lót dạ.
Sau bữa ăn, Chu Tuyển Dương dọn dẹp bàn rồi vào phòng làm việc tiếp.
Ôn Sơ Nịnh cũng về phòng ngủ làm bài, cô cắm cúi làm đề Toán, đặt chuông báo thức đúng 9 giờ.
Vừa tới 9 giờ, Ôn Sơ Nịnh cũng làm xong bài.
9 giờ là lúc Trần Nhất Lan tập bơi xong.
Ôn Sơ Nịnh lao vào phòng tắm chỉnh lại tóc, gửi tin nhắn cho Trần Nhất Lan —
[Cậu ở dưới lầu đợi tớ tí nhé.]
[OK.]
Ôn Sơ Nịnh cầm điện thoại, tim đập thình thịch.
Cô do dự chốc lát, nhìn chiếc hộp trên giường rồi nhắm mắt quyết tâm, thay chiếc váy bà Chu tặng, sau đó đứng trước gương, cầm chiếc hộp nhỏ đấy lên. Tim vẫn đập loạn xạ, cuối cùng cô cắn răng mở nó ra, nhanh chóng lấy sợi dây chuyền đeo lên trên cổ.
Móc khóa rất nhỏ, tóc cô đang xõa nên phải vòng ra sau cài, hơi tốn sức.
Sợi dây chuyền bạc lạnh buốt áp trước ngực, cô giơ tay khẽ chạm vào mặt dây hình trăng sao, cảm nhận bên dưới hơi lạnh là nhịp tim dồn dập nóng hổi.
Sợ bị cậu nhìn ra mình đang cố tình nhưng lại sợ cậu không nhận ra, thế là Ôn Sơ Nịnh vuốt lại mái tóc dài, nhưng chiếc váy có cổ vuông nên trông vẫn hơi lộ liễu.
Mặt cô đỏ rực.
Điện thoại rung lên.
[Người cá: Tớ đang ở dưới đây.]
… Nhanh vậy!
Ôn Sơ Nịnh đứng trước gương, hít sâu mấy lần như thể có chuyện gì quan trọng lắm vậy.
Cuối cùng, cô nhắm mắt, xỏ giày rồi cầm bánh kem ra ngoài.
Thoạt đầu là căng thẳng, nhưng sau khi mở cửa ra thì có hơi vội vàng.
Chu Tuyển Dương nghe tiếng bèn quay sang nhìn thoáng ra bên ngoài.
Thấy cô bé đã thay váy mới, ăn diện thật xinh xắn, xách chiếc bánh kem không cho anh ta mở ra đi xuống lầu.
Ôn Sơ Nịnh cầm bánh kem xuống lầu, Trần Nhất Lan đang tựa vào hàng rào nhỏ xem điện thoại.
Thình lình nghe tiếng, cậu ngẩng đầu lên.
Chợt nhìn thấy người bước ra từ bên trong mặc một chiếc váy trắng mới, vòng eo nhỏ nhắn, mái tóc đen dài, tay đang xách một hộp bánh kem.
Ôn Sơ Nịnh không ngờ cậu lại ở đây, bàn tay đang cầm bánh có hơi luống cuống.
Cậu cất điện thoại đi.
Quần thể thao ngắn màu đen, áo thun đen, vóc dáng cao gầy dưới màn đêm như vẩy từ mực vừa sắc sảo vừa sâu thẳm.
Mái tóc ngắn bị gió thổi hơi rối, ánh đèn đường rọi xuống một lớp ánh sáng mờ mờ ấm áp, vầng trăng lưỡi liềm treo cao, gương mặt cậu thiếu niên như tranh vẽ, rõ nét và lạnh lùng, thế mà đôi mắt nhìn cô lại như ẩn chứa hơi ấm.
Cô đứng đó, tóc bị gió thổi bay, vạt váy cũng bị gió cuốn lên, lớp ren mỏng của chiếc váy dính sát vào chân, lúc này Ôn Sơ Nịnh mới chợt nhận ra đã vào thu rồi.
Nhưng trái tim cô lại nóng hổi.
Trần Nhất Lan còn hơn cả thế nữa.
Cậu thấy dưới xương quai xanh mảnh mai của cô là một sợi dây chuyền mảnh, mặt dây hình trăng sao lấp lánh dưới ánh đêm.
Cô đứng đó, hơi gượng gạo, hơi căng thẳng.
Chiếc bánh kem còn mới tinh, cố tình để dành để ăn chung với cậu.
Chiếc váy mới tinh, muốn mặc để cậu là người đầu tiên thấy.
Nhưng tâm tư giấu kín rõ ràng tới lóa mắt, sợ cậu biết mà sợ cậu không biết, sự rung động tuổi 17 thật kỳ diệu biết bao.
Giữa khu chung cư có một cây gỗ bách được cho là trăm năm tuổi, xung quanh có hàng rào gỗ, cũng cho phép mọi người ngồi ở đây.
Ôn Sơ Nịnh và cậu ngồi ở đó, trước khi cô ngồi xuống, cậu cởi chiếc áo khoác mỏng đang mặc ra rồi đưa cho cô.
“Lạnh đến cỡ đấy đấy, đồ ngốc.”
Cô không nhận, Trần Nhất Lan bèn khoác áo lên vai cô.
Ấm áp, còn vương chút nhiệt độ của cậu, hương chanh nhè nhẹ như bao trùm cả thế giới của cô.
Má Ôn Sơ Nịnh nóng lên, cô cúi đầu.
Cô mở hộp bánh ra, Trần Nhất Lan đỡ lấy, cô cắm nến rồi thắp lửa.
Sau đó chắp tay trước ngực, cẩn thận ước nguyện.
Thực ra vẫn hé mắt một chút, cô lén nhìn Trần Nhất Lan qua ánh nến.
Gió đêm thổi làm ngọn lửa lay động, Trần Nhất Lan cứ thế mà kiên nhẫn bưng bánh, đợi cô ước xong.
Cô nhịn cười, thổi tắt nến. Chiếc bánh khá nhỏ, hai người họ cùng nhau ăn bánh dưới gốc cây bách trăm năm tuổi ấy.
“Bộ giống đồ ngốc lắm hả?” Ôn Sơ Nịnh nhỏ giọng hỏi.
“Nhưng chẳng phải có tớ ở cạnh cậu rồi hay sao.” Trần Nhất Lan thản nhiên đáp.
“Cậu nghĩ nếu có ai đi ngang qua thì họ sẽ nghĩ gì?” Ôn Sơ Nịnh vừa ăn bánh kem vừa hỏi.
Trần Nhất Lan như suy nghĩ một lát.
“Để ý người ta nghĩ thế nào làm gì,” Trần Nhất Lan nói, “Chẳng phải là Ôn Sơ Nịnh cố tình ăn diện, Trần Nhất Lan thì ngồi ăn chiếc bánh sinh nhật Ôn Sơ Nịnh cố tình để dành tới 9 giờ rưỡi tối hay sao. Trong trẻo mà sâu sắc biết bao.”
“…”
Kem ngọt quá!
Ôn Sơ Nịnh vui vẻ.
Chu Tuyển Dương từ tầng 5 nhìn xuống.
Chỉ thấy dưới gốc cây bách già trăm tuổi, Ôn Sơ Nịnh đang khoác áo khoác, hai đứa sóng vai nhau ngồi đấy ăn bánh kem.
Cô bé chẳng giấu nổi cảm xúc, rõ ràng là đang rất vui.
Chu Tuyển Dương không phải một ông cậu cổ hủ, anh ta nhớ tới những gì Ôn Thiệu Huy nói cách đây không lâu, khi ấy phản ứng đầu tiên của anh ta là nghĩ tới Trần Nhất Lan.
Nhưng Chu Tuyển Dương sẽ không can thiệp vào.
Hôm đó dọn dẹp nhà, anh ta có vào phòng Ôn Sơ Nịnh.
Thấy trên bàn cô bé dán bảng kế hoạch học tập, mấy chứ Đại học Ngoại ngữ Hoài Xuyên được in đậm và phóng to ra.
Có mục tiêu, có động lực, rất tốt.
Anh ta chỉ mong Ôn Sơ Nịnh có một tuổi thơ và tuổi trẻ bình thường chứ không phải bị ép lấp đầy bằng những môn học lộn xộn như Ôn Hứa.
Việc học rất quan trọng, nhưng niềm vui của một đứa trẻ cũng thế.
Anh ta tin Ôn Sơ Nịnh biết chừng mực.
Vì thế anh ta quyết định giả vờ như không thấy.