Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 36.




Nhịp độ thi đấu của Ôn Sơ Nịnh rất dày đặc, ngày nào cũng kết thúc vào lúc hơn 5 giờ chiều, cô đi với Chung Nhan Nhan tới căn tin ăn cơm, bên khu phòng tắm thì phải xếp hàng, khi về tới ký túc xá đã hơn 8 giờ.

Buổi chiều có nhân viên tới thông báo tiến trình thi đấu của tuần thứ hai.

Theo thứ tự là bài thuyết trình theo chủ đề tự chọn, biện luận theo đề tài bốc thăm và một tiết mục kịch nói theo hình thức nhóm.

Kết quả sẽ được công bố rất nhanh, vào tối ngày cuối cùng, trong lễ bế mạc tổ chức ở lễ đường lớn sẽ trao giải cho ba mươi thí sinh xuất sắc nhất. Những thí sinh đến từ Yên Kinh đa phần đều được gọi người nhà tới dự.

Hôm đó, ba người trong ký túc xá đã ra ngoài hết.

Ôn Sơ Nịnh ăn cơm một mình ở căn tin, về ký túc xá trước. Cô nhìn giờ, đã hơn 6 giờ tối rồi.

Chắc Trần Nhất Lan cũng tập xong rồi nhỉ?

Ôn Sơ Nịnh phân vân một hồi, cuối cùng vẫn bấm máy gọi cậu.

Cô đứng dưới lầu ký túc xá, hai bên đường trồng một loại cây không biết tên, mùa đông đìu hiu, cây cối cũng bị phủ một lớp sương mờ.

Tay cô lạnh tới tê buốt.

Mỗi giây chờ đợi kết nối đều dài đằng đẵng.

Lát sau, Trần Nhất Lan nghe máy, hơi thở hơi không ổn định.

“Cậu chưa tập xong hả? Tớ làm phiền cậu à?” Ôn Sơ Nịnh nghe tiếng hít thở từ trong điện thoại, vô thức hỏi.

“Đang suy nghĩ…” Trần Nhất Lan chạy chậm ra ngoài, thở hắt một tiếng rồi nói như đang cười, “Có phải cậu quên mất tớ rồi không, tớ đang chờ tin vui từ cậu đây.”

Ôn Sơ Nịnh mỉm cười, “Tối nay là lễ bế mạc rồi, sẽ công bố TOP 30… Tớ mua vé về nhà 10 giờ sáng mai.”

“Ừ, đợt huấn luyện mùa đông của tớ vẫn chưa kết thúc.” Trần Nhất Lan nói, “Mai tớ dậy sớm đưa cậu tới ga tàu nhé.”

“Tớ có phải con nít đâu, tự tìm đường được mà.”

“Nhỡ cậu bị lạc thì sao?”

“Sao mà lạc được, tớ biết xem bản đồ mà, tàu điện ngầm cũng dễ đi nữa…”

“Ôn Sơ Nịnh.” Cậu đột nhiên gọi cô.

Tiếng bước chân nhỏ dần, hình như cậu đã tới chỗ yên tĩnh hơn.

“Sao vậy?”

Ôn Sơ Nịnh hít vào một hơi, không khí lạnh tràn vào lồng ngực, thở ra thành một làn sương trắng ấm áp.

“Thế thì mai cùng ăn bữa sáng đi.” Trần Nhất Lan nói, “Đừng bảo với tớ là không được, cậu nghe mà không hiểu hả?”

“Gì cơ?” Nhịp tim Ôn Sơ Nịnh khựng lại, dường như có một đáp án rất sống động.

“Ý là, muốn gặp cậu một lần trước khi cậu về đấy,” Trần Nhất Lan đáp, “Tớ dậy sớm tới đón cậu nhé.”

“Ừ.”

“Ừm, tớ về đây.”

“Ừm… Trần Nhất Lan.”

“Hả?”

“Cậu cũng nhớ nghỉ ngơi nhé, mai gặp!”

“Ừ.”

Trần Nhất Lan cầm điện thoại khẽ cười, họ đang tập thể lực trong nhà, huấn luyện viên không cho dùng điện thoại ở đó nên cậu cầm điện thoại ra ngoài nghe luôn.

Trời -8o, cậu chỉ mặc quần đùi và áo thun.

Mới ra ngoài có vài phút mà tay chân đã lạnh toát, nhưng cậu lại nghĩ, giá mà cuộc điện thoại này dài hơn một chút thì tốt biết mấy.

Ôn Sơ Nịnh cúp điện thoại, chợt thấy một người thanh niên mặc áo khoác gió đứng phía sau, hình như cũng mới kết thúc một cuộc gọi.

Ôn Sơ Nịnh nhận ra người này, hôm cô thuyết trình, y ngồi dưới ghế giám khảo, chắc là một trong những người phụ trách tổ chức cuộc thi, bảng trước mặt y ghi ba chữ Tạ Yến Lâm.

Theo phép lịch sự, Ôn Sơ Nịnh chỉ khẽ mỉm cười nhìn y.

“Em này, tôi còn nhớ em, Ôn Sơ Nịnh đúng không?” Tạ Yến Lâm cũng thấy cô, cô bé này để lại ấn tượng khá sâu đối với y.

Số lượng thí sinh không ít.

Nhất là bài thuyết trình theo chủ đề, thực ra nhiều bạn chọn đề tài cứ na ná nhau, nhất là càng về sau, nội dung thuyết trình khô khan rất dễ khiến người ta mất tập trung.

Ôn Sơ Nịnh “số nhọ”, là người áp chót, lúc đó đã 8 giờ tối rồi.

Cô mặc một chiếc váy trắng bên trong, tóc buộc gọn trông rất ngoan ngoãn và kiệm lời. Lúc đó có vài thầy cô ở dưới khẽ cười, “Lại là chủ đề biến đổi khí hậu à” hay “Lại theo đuổi ước mơ hả?”.

Kết quả đều không phải.

Thuyết trình chủ đề tự chọn không giới hạn lĩnh vực, Ôn Sơ Nịnh lại nói về thể thao, tinh thần Olympic. Thậm chí cô còn lấy ví dụ rất cụ thể, kỷ lục thế giới chính xác tới từng giây.

Cuối cùng cô nói —

“Luôn có người trèo đồi lội suối vì lý tưởng, mang tình yêu nồng nàn giấu ở ngay bên mình.”

Là mục tiêu của Trần Nhất Lan.

Trần Nhất Lan cũng là giấc mộng giấu trong đáy lòng suốt mười bảy năm của cô.

Chính câu nói ấy đã khiến Tạ Yến Lâm nhớ cô bé này.

“Vâng, chào thầy ạ.” Ôn Sơ Nịnh hơi ngại ngùng.

“Sau này em tính thi vào trường nào thế?” Tạ Yến Lâm thuận miệng hỏi.

“Đại học Ngoại ngữ Hoài Xuyên ạ.”

“À, Ngoại ngữ Hoài Xuyên, bên công ty của chúng tôi có hợp tác với trường ấy, em thể hiện tốt lắm, cố lên nhé!”

“Cảm ơn thầy nhiều ạ, em về trước đây.”

Ôn Sơ Nịnh mỉm cười, ký túc xá nữ ở ngay phía trước, cô tạm biệt y rồi đi về phía đó.

Tạ Yến Lâm đứng đó nhìn theo bóng lưng Ôn Sơ Nịnh, mơ hồ cảm thấy cô bé này rất được.

Buổi lễ bế mạc cũng xem như là một lễ trao giải nhỏ, lúc về ký túc xá, Ôn Sơ Nịnh thu dọn hành lý trên bàn.

Chung Nhan Nhan với hai người còn lại khá thân, họ đang ngồi tám chuyện với nhau.

Bảo là lần này có một bạn cực kỳ giỏi, nói trôi chảy, lúc thuyết trình toàn dùng câu từ nâng cao, còn trích dẫn rất nhiều danh ngôn nữa, chắc chắn sẽ được giải Nhất.

Sau đó ba cô gái tụm lại nhau, bảo TOP 10 năm nay sẽ được tuyển thẳng vào các trường ngoại ngữ hàng đầu trong nước, TOP 30 thì sẽ được ưu tiên xét tuyển.

Ôn Sơ Nịnh không chen vào, tham gia cuộc thi cỡ lớn thế này đúng là được mở mang tầm mắt, có quá nhiều người xuất sắc.

Giờ cô chỉ nghĩ mình giành được giải Khuyến khích thôi đã là rất tốt rồi.

“Ôn Ôn, hôm đó tớ không có đi, cậu thuyết trình cũng giỏi lắm! Tớ nghe nói có rất nhiều học sinh tham gia đã từng tham gia trại hè trại đông gì đó ở nước ngoài… Haizz, tụi mình thật sự thua xa họ.”

“Tớ chưa ra nước ngoài,” Ôn Sơ Nịnh lắc đầu, “Chỉ là hồi nhỏ nghe nhiều băng gốc tiếng Anh thôi, mà tớ học lệch ghê lắm.”

Cô cũng rất bình thường, may mà từ trước tới giờ Chu Mộng chưa bao giờ giới hạn sở thích của cô. Lúc còn bé cô thích nghe thơ và diễn thuyết tiếng Anh, dù không nói gì nhưng Chu Mộng vẫn mua cho cô rất nhiều tiểu thuyết tiếng Anh, mua rất nhiều băng đĩa gốc tiếng Anh để ở nhà cho cô.

Trước đây Chu Mộng là bác sĩ cấp cứu nhưng nói tiếng Anh rất lưu loát, vì thế lúc có bệnh nhân nước ngoài tới cấp cứu, khoa đều gọi Chu Mộng tới.

Chu Mộng bảo đừng quá bận tâm tới ngữ pháp phức tạp, tiếng Anh là một ngôn ngữ, là công cụ, cứ nghe nhiều luyện nhiều là học được thôi.

Thế là cái vụ học lệch môn của Ôn Sơ Nịnh cũng bị Chu Mộng “tiêm nhiễm” từ hồi còn nhỏ.

Lúc trao giải, Ôn Sơ Nịnh và Chung Nhan Nhan ngồi hàng sau, ban tổ chức phát biểu rồi MC lần lượt công bố TOP 30.

Ôn Sơ Nịnh đang ngồi dưới xem điện thoại, mãi tới khi nghe đọc tới người thứ hai mươi ba —

“Ôn Sơ Nịnh, trường Trung học Lâm Giang 1, lớp 11/6.”

“Ôn Ôn, là cậu đấy!” Chung Nhan Nhan ngạc nhiên đẩy Ôn Sơ Nịnh.

Ôn Sơ Nịnh mờ mịt ngẩng đầu lên, trên màn hình trước mặt là tên cô.

“Lên nhanh đi!”

Chung Nhan Nhan nhường đường cho cô.

Hạng 23 này hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của Ôn Sơ Nịnh, cô đứng trên sân khấu, dưới khán đài có rất nhiều người, hàng đầu đều là những vị giám khảo hôm ấy.

Những người lên trước đều phát biểu ngắn khoảng năm phút.

Đầu óc Ôn Sơ Nịnh trống rỗng, Tạ Yến Lâm ngồi bên dưới, dùng khẩu hình nhắc: Cứ nói vài câu là được.

Nhân viên mang cúp ra cho cô.

Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu, không giỏi đối mặt với những trường hợp thế này.

Cô cụp mắt, nói, “Rất vui vì được tham gia cuộc thi này ở tuổi 17, mong rằng các bạn đều sẽ nhớ tới lý tưởng tuổi 17 của mình. Thiếu niên luôn có thể hiện thực hóa lý tưởng, vì họ là ngọn pháo hoa luôn rực cháy giữa đêm đen, chỉ có đam mê mới có thể vượt qua muôn trùng khó khăn.”

Lúc Trần Nhất Lan chạy tới thì đã rất muộn rồi.

Ôn Sơ Nịnh nói bắt đầu lúc 7 giờ.

Chắc hơn 8 giờ là kết thúc rồi.

Mãi tới 6 giờ rưỡi Trần Nhất Lan mới tập xong.

Tôn Gia Diệu bảo mày đi làm gì, tới thì chắc người ta cũng xong từ lâu rồi, mà nhiều người tham gia như thế, chưa chắc gì Ôn Sơ Nịnh đã nằm trong TOP 30 đâu.

Trần Nhất Lan đạp cậu ta một cái.

Chắc chắn là cô làm được.

Dù cô không lọt vào thì cô cũng luôn là cái tên duy nhất trong lòng cậu.

Trần Nhất Lan đứng ở hàng cuối cùng, thở ra một làn sương trắng.

Trong lễ đường có lò sưởi, gió lạnh đang cuộn trào bên ngoài.

Trần Nhất Lan tới rất muộn nhưng cũng vừa kịp lúc.

Cậu thấy cô gái trong lòng mình đứng trên sân khấu, nói, thiếu niên luôn có thể hiện thực hóa lý tưởng, chỉ có đam mê mới có thể vượt qua muôn trùng khó khăn.

Trần Nhất Lan khẽ cười.

Điện thoại trong túi rung lên, Tôn Gia Diệu liên tục gọi cho cậu, “Mau về đi anh hai ơi, sắp tới giờ kiểm tra rồi đấy!”

“Ngay đây.”

Trần Nhất Lan thấp giọng, lại nhìn lên sân khấu lần nữa.

Ôn Sơ Nịnh mặc một chiếc váy dài màu hạnh bên trong, khoác áo măng tô màu nâu lạc đà, tóc xõa trên bả vai, cô cúi người chào trên sân khấu, bên dưới vang lên một tràng vỗ tay.

Cô có vinh quang riêng của mình, cậu cũng phải nỗ lực nhiều hơn nữa.

Sau khi lễ bế mạc kết thúc, các thí sinh tản ra, lúc Ôn Sơ Nịnh bước ra cửa chính, Tạ Yến Lâm gọi cô lại, “Ôn Sơ Nịnh, chúc mừng em nhé, sau này có khi sẽ gặp lại ở Ngoại ngữ Hoài Xuyên đấy.”

“Cảm ơn thầy ạ.”

Gương mặt nhỏ của Ôn Sơ Nịnh hơi đỏ, cô ngượng ngùng mỉm cười.

“Đừng cảm ơn tôi, tự em đạt được thành tích mà.”

Tạ Yến Lâm cười nhạt, “Mau về đi.”

“Vâng, tạm biệt thầy ạ.”

Ôn Sơ Nịnh gật đầu chào y, cầm cúp quay về.

“Mấy ngày nay Giám đốc Tạ cũng vất vả rồi.” Một nhân viên đi tới đưa cho Tạ Yến Lâm một chai nước.

“Không sao, tới xem những cuộc thi thế này cũng hay, toàn là học sinh cả, tràn đầy sức sống,” Tạ Yến Lâm cất cây bút vào túi áo khoác.

“Sau này Giám đốc Tạ ở lại Yên Kinh hay vẫn về Hoài Xuyên thế?”

“Về Hoài Xuyên, lần sau có dịp gặp lại tôi sẽ mời anh.”

“Được, không thành vấn đề.”

Ôn Sơ Nịnh bước ra khỏi lễ đường, đêm quang mây tạnh, vầng trăng trong trẻo treo cao trên đầu.

Ôn Sơ Nịnh gọi cho Trần Nhất Lan, bất ngờ là cậu gần như bắt máy ngay lập tức.

“Trần Nhất Lan.”

“Ơi.”

Ôn Sơ Nịnh cầm điện thoại, đang tính nói gì đó nhưng lại nghe như cậu đang chạy, hơi thở hỗn loạn, loáng thoáng còn có tiếng xe cộ.

“Cậu đang làm gì thế?” Ôn Sơ Nịnh hỏi.

“Tớ đang,” Trần Nhất Lan thở hổn hển, “Chạy 8000m.”

“… Hôm nay cậu chưa tập xong nữa hả?”

“Xong rồi, tớ tự nguyện chạy thôi.”

Vì muốn lén tới gặp cậu một chút mà bỏ lỡ chuyến tàu điện ngầm đi về.

“Thế cậu cứ chạy đi, tớ không làm phiền cậu tập nữa.”

Trần Nhất Lan khẽ cười, “Sáng mai gặp nhé.”

“Biết rồi!”

Ôn Sơ Nịnh tắt máy, chạy về ký túc xá thu dọn hành lý. Cô biết mấy ngày nay Trần Nhất Lan phải bắt đầu học thể lực vào lúc 8 giờ sáng, có lẽ sáng mai cậu sẽ dậy rất sớm để gặp mình.

Cô còn tính sáng mai trang điểm một chút, thế là quyết định tối nay về ký túc xá sẽ ngủ sớm.

Cô rửa mặt đơn giản rồi nằm xuống, hôm nay mấy bạn cùng phòng cũng ngủ sớm.

Ôn Sơ Nịnh cầm điện thoại, đặt báo thức lúc 5 giờ rưỡi.

Lúc Trần Nhất Lan chạy về tới vừa hay đụng trúng Cảnh Ái Quốc đang kiểm tra giờ giấc.

“Oắt con này lại chạy đi đâu đấy? Tìm nãy giờ không thấy em đâu cả!” Cảnh Ái Quốc kiểm tra xong hết đang tức xì khói.

“Ra ngoài một chút ạ.” Trần Nhất Lan điều chỉnh lại hô hấp.

Ký túc xá hai người một phòng, điều kiện rất tốt.

Nhưng lúc Trần Nhất Lan đẩy cửa vào lại không thấy Tôn Gia Diệu đâu.

“Tôn Gia Diệu đâu?”

Cảnh Ái Quốc hỏi.

“Em đâu biết.” Cậu cũng mới về, trước khi về Tôn Gia Diệu có gọi cho cậu, trong lúc đó không nghe ra điều gì kỳ lạ cả.

“Thằng này lại chạy đi đâu rồi, để thầy tìm thử.”

Ký túc xá có sáu tầng, Cảnh Ái Quốc đi hết một vòng vẫn không thấy, quay về kéo Trần Nhất Lan đi tìm chung.

Tuy hùng hổ là thế nhưng thực ra trong lòng Cảnh Ái Quốc rất lo lắng, sợ thằng nhóc này xảy ra chuyện gì, với vận động viên thì sức khỏe là quý nhất.

“Lúc tối nó còn gọi điện thoại cho em, không thấy có gì lạ cả.”

“Tối nay,” Cảnh Ái Quốc tiện tay với lấy chiếc áo khoác, cùng Trần Nhất Lan tới khu huấn luyện tìm, “Tối nay huấn luyện viên trưởng có tới đây.”

Trần Nhất Lan không đáp.

Khương Bình lúc nào cũng nghiêm khắc, nhìn có vẻ cứng nhắc cổ hủ, đám con trai trong đội hay cười đùa ồn ào nhưng chẳng ai dám làm Khương Bình phật ý cả.

“Thầy Khương không hài lòng với thành tích huấn luyện của Tôn Gia Diệu, thầy Khương nói với thầy rồi, Tôn Gia Diệu cứ tưởng không cho nó tập nữa nên tối nay có cãi lại thầy Khương,” Cảnh Ái Quốc nói, “Thầy phạt nó chạy năm mươi vòng — Chỉ buột miệng thế thôi, thầy sợ thằng nhóc này nghĩ quẩn.”

“Không đâu ạ.” Nghe xong, Trần Nhất Lan im lặng vài giây rồi nhẹ nhàng nói, “Em lớn lên cùng với nó, nó không phải kiểu người như thế đâu.”

“Con đường thi đấu chuyên nghiệp của nó cũng là một tay thầy dẫn dắt mà.” Cảnh Ái Quốc nói, “Nhưng thi đấu khắc nghiệt như thế đấy, thua 0.1 giây cũng không được…”

Nói xong, cả hai người đi tới sân tập.

Trung tâm huấn luyện mùa đông không chỉ có môn thể thao dưới nước của họ mà còn có cả đội điền kinh, đường chạy ở đây rất chuyên nghiệp.

Đã 8 giờ rưỡi đêm, trên sân tập trống rỗng, chỉ có một bóng dang đang miệt mài chạy hết vòng này tới vòng khác.

Cảnh Ái Quốc và Trần Nhất Lan vừa nhìn đã nhận ra đó là Tôn Gia Diệu.

Cảnh Ái Quốc nhìn bóng người đó — Hàng trăm cảm xúc chợt ngổn ngang, thầy chỉ thuận miệng bảo phạt cậu ta chạy năm mươi vòng thôi mà.

Năm mươi vòng là sao? Một vòng 400m, tức là 20.000m đấy!

Thằng nhóc 17 tuổi này, bướng bỉnh cố chấp tới cùng cực.

“Vậy thầy tính sao đây ạ?” Trần Nhất Lan quay lại nhìn huấn luyện viên Cảnh.

Huấn luyện viên Cảnh đã sắp tới tuổi về hưu, hai bên tóc ngả trắng, trước đây cũng là danh tướng trong giới bơi lội, sau khi giải nghệ thì chuyển sang làm huấn luyện viên, chủ yếu huấn luyện đội tuyển. Cơ thể phát tướng, dù bình thường nghiêm khắc nhưng vẫn hay trêu đùa đám nhỏ, thậm chí còn cố gắng học dùng máy tính vì đám trẻ này.

Thầy là một huấn luyện viên tốt.

Trần Nhất Lan cũng từng có giai đoạn nổi loạn, lúc 15, 16 tuổi nghĩ môn bơi này rất nhàm chán, Cảnh Ái Quốc không ngại phiền hà mà cứ kiên quyết bắt cậu quay lại tập, mềm mỏng không được thì căng lên, căng lên không ổn lại quay về mềm mỏng.

Huấn luyện viên Cảnh tức giận nói, “Chứ nếu không thì phải làm sao đây? Đứa nào cũng là mầm non bơi lội mà thầy dẫn dắt, chẳng lẽ thầy nhìn các cậu lãng phí tài năng của mình à?”

“Nó muốn theo con đường chuyên nghiệp mà bơi không tốt, em nhìn lứa 17 tuổi đi, mấy tuyển thủ xuất sắc mà thầy từng dẫn đã đạt mốc 4 phút 15 trong phần hỗn hợp rồi, thế mà nó vẫn kẹt ở 4 phút 18, lần này còn là 4 phút 20 nữa, nó không đi xa được đâu,” Cảnh Ái Quốc nói, “Nó muốn ở lại thì phải chuyển sang ba môn phối hợp, như thế điểm yếu của nó sẽ thành điểm mạnh. Ba môn phối hợp dưới nước lại rất khan hiếm nhân tài, bơi lội đòi hỏi thiên phú, kỹ năng bơi, thậm chí là cơ địa và cấu trúc xương nữa, vì thế hiện tại thành tích ba môn phối hợp đều rất bình thường. Tôn Gia Diệu phù hợp với bơi lội nhưng không đi xa trên con đường này được.”

“Chuyển sang ba môn phối hợp thì nó rất có triển vọng, nhưng nó lại không muốn chuyển.” Cảnh Ái Quốc hơi mệt mỏi, “Thôi, em về ngủ trước đi, thầy đi nói chuyện với nó.”

“Vâng.”

Trần Nhất Lan đáp.

Huấn luyện viên Cảnh đi vào sân tập.

Trần Nhất Lan dạo một vòng, cậu vẫn chưa rời khỏi đó.

Huấn luyện viên Cảnh thổi còi, bóng người kia vẫn chạy không biết mệt mỏi, “Em dừng lại cho thầy!”

Tôn Gia Diệu không để ý tới thầy.

Huấn luyện viên Cảnh đã lớn tuổi mà vẫn nhấc chân đuổi theo cậu ta.

Tôn Gia Diệu chỉ mới 17, chân dài dáng cao, đang độ tuổi nhiệt huyết nhất. Cậu ta chạy với cảm xúc bị dồn nén, huấn luyện viên Cảnh thì đuổi theo đằng sau, một vòng, rồi hai vòng.

Cuối cùng Tôn Gia Diệu cũng chịu dừng lại.

Huấn luyện viên Cảnh thở hổn hển mắng, “Thằng nhóc này…”

“Sao ông ta không cho em tập chứ!”

Cảm xúc bị dồn nén của Tôn Gia Diệu bùng nổ, cậu ta gần như gào lên.

Cậu ta giận dữ, tủi thân, lại tự trách — Cậu ta giận cá chém thớt lên đầu huấn luyện viên Cảnh, thầy Cảnh phạt cậu ta chạy năm mươi vòng, biết là buột miệng nhưng vẫn không nhịn được mà đi chạy. Cậu ta giận người huấn luyện viên đã dẫn dắt mình hơn mười năm mà không bảo vệ mình.

Nhưng giờ dừng lại, nhìn người đàn ông đã 60 tuổi này chạy theo mình hai vòng.

Cậu ta chỉ còn một bụng tủi thân.

“Tôn Gia Diệu, Cảnh Ái Quốc tôi đã dẫn em bơi suốt mười một năm rồi, từ khi em mới 6 tuổi,” Cảnh Ái Quốc nói, “Thầy biết em thích bơi, ba môn phối hợp cũng có bơi, không phải nói là em không phù hợp với bơi lội.”

“…” Tôn Gia Diệu thở hổn hển.

“Là vì trong đội bơi, thành tích của mọi người đều phải đứng đầu, em tụt lại phía sau như thế thứ nhất là ảnh hưởng tới tâm lý và sự tích cực của em, không có lợi cho sự phát triển của em, thứ hai là em không thể nào tham gia giải đấu lớn được,” Cảnh Ái Quốc nói tiếp, “Em chuyển sang ba môn phối hợp sẽ có thành tích tốt hơn, em vẫn được bơi, được chạy. Thầy mong em không chỉ là một vận động viên mà còn phải nhớ tới lý do ban đầu của mình. Em còn nhớ hồi 6 tuổi em đã nói gì với thầy không?”

Mắt Tôn Gia Diệu đỏ hoe, mồ hôi chảy nhễ nhại nhưng cậu ta chẳng nói gì.

“Em nói với thầy rằng muốn giành chức vô địch, thầy đã liên hệ với huấn luyện viên đội ba môn phối hợp rồi, thầy cho thầy ấy xem tất cả thành tích bơi tự do và phân đoạn tự do trong hỗn hợp cá nhân của em, cả thành tích thể lực 3000m của em nữa. Thầy ấy nói em có hy vọng giành chức vô địch trong môn này.” Cảnh Ái Quốc hỏi cậu ta, “Em có đi không?”

Cảnh Ái Quốc để lại cho cậu ta một câu hỏi rồi quay về trước.

Tôn Gia Diệu nhìn theo bóng lưng của Cảnh Ái Quốc — tự nhiên thấy mình không ra gì.

Cậu ta cởi áo khoác, nằm hẳn xuống bãi cỏ.

Kết quả là ngay sau đó, một chai nước bị ném tới.

Tôn Gia Diệu quay đầu lại nhìn, Trần Nhất Lan đang ngồi cạnh cậu ta, mỗi người một chai.

“Mày còn biết đường về à?” Tôn Gia Diệu đổi đề tài, không có ý định nói chuyện bơi lội với cậu.

“Ừm.”

“Mày nghĩ mày có thể giành chức vô địch không?” Tôn Gia Diệu mới đánh trống lảng đã tự quay đầu lại.

Trong đội đúng là quá nhiều người giỏi, thành tích của Trần Nhất Lan cũng chưa phải là hàng đầu.

Nhất là khi năm nay, đội tuyển quốc gia có một lão tướng tham gia Olympic nhưng cũng chỉ giành được huy chương Bạc.

Hai chữ “quán quân” là mục tiêu, nhưng cũng quá xa vời.

“Trước đây thì thấy xa vời, nhưng có lý tưởng như thế thì nên cố gắng thử xem sao chứ,” Trần Nhất Lan cầm chai nước nói, “Có một câu thế này, thiếu niên luôn có thể hiện thực hóa lý tưởng, chỉ có đam mê mới có thể vượt qua muôn trùng khó khăn.”

“Hay ha, súp gà hả?” Tôn Gia Diệu uống một ngụm nước, huých cậu một cái, “Mày khai thật đi, có phải mày thích người ta rồi không?”

“Thích mà,” Trần Nhất Lan trả lời thẳng thắn, “Nhưng tao cũng phải cố gắng hơn, nếu không sau này nhìn cậu ấy tỏa sáng, có lẽ tao sẽ thấy bản thân mình chẳng làm được trò trống gì, không xứng với cậu ấy mất.”

Hai chữ “không xứng” này bất giác khiến Tôn Gia Diệu nghĩ tới điều gì đó.

Cậu ta cũng nghĩ tới một người.

“Vậy mục tiêu của mày là giành được huy chương Vàng hả?”

“Giành được huy chương Vàng, tỏ tình với cậu ấy.” Trần Nhất Lan bổ sung thêm một vế.

“Đm, mày bón cơm chó cho tao đấy à!” Tôn Gia Diệu mắng.

Trần Nhất Lan khẽ cười, đứng dậy, “Đi thôi, về ngủ đi, mai tao còn phải dậy sớm nữa.”

“Tao nghỉ một lát đã.”

Tôn Gia Diệu nằm trên bãi cỏ.

Trần Nhất Lan vươn vai, uống sạch chai nước rồi ném vào thùng rác.

Cậu ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng chói, soi rọi mọi tâm sự.

Cậu nhớ lại dáng vẻ cô đứng trên sân khấu, điềm tĩnh nhưng lại mang đến cho cậu một sức mạnh và dũng khí vô tận.

Đúng vậy, thiếu niên luôn có thể hiện thực hóa lý tưởng, chỉ có đam mê mới có thể vượt qua muôn trùng khó khăn.

Lý tưởng của cậu chính là cô, cô là đích đến quan trọng nhất trong đời cậu.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận