Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 37.




Tết năm nay, Ôn Sơ Nịnh được Chu Tuyển Dương đưa về nhà ông bà ngoại.

Lúc xuống lầu, Ôn Sơ Nịnh dừng lại ở tầng 4.

Uông Như không có ở nhà nhưng cũng chẳng nghe gì tới chuyện ngăn cản nữa, Ôn Sơ Nịnh cũng không rõ liệu những gì mình đã nói có tác động được tí nào không?

Uông Như vẫn là bác sĩ cấp cứu, nghe nói chú Trần thì vẫn đang dẫn dắt đội huấn luyện ở ngoài.

Tết năm nay, nhà Trần Nhất Lan vẫn vắng lặng như thường, thậm chí chẳng có chút không khí năm mới nào.

Nhà họ Chu khá giả, ông bà ngoại sống trong một căn nhà hai tầng kiểu Tây nằm ở một khu dân cư cao cấp giữa thành phố.

Ngày 29, không khí Tết đã nô nức, ngoài đường phố treo đầy đèn lồng đỏ. Khu dân cư lại càng rực rỡ hơn, đến cả đầu sư tử đá trước cổng cũng được quấn thêm khăn choàng đỏ.

Nhà ngoại sạch sẽ ấm áp, Chu Tuyển Dương còn thuê một dì giúp việc tới chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho hai người.

Vì ông bà chú trọng dưỡng sinh nên vẫn còn rất khỏe mạnh, bà ngoại nghe tiếng xe dừng ở trước nhà còn đặc biệt ra ngoài đón họ nữa.

Bà ngoại nhìn vào trong xe, “Tuyển Dương à, chị con không về hả?”

“Không ạ. Bên Anh không nghỉ Tết ta, chị ấy không được nghỉ đâu mẹ.” Chu Tuyển Dương vừa lấy đồ trong cốp ra vừa giục Ôn Sơ Nịnh mau vào trong nhà cho ấm.

Ôn Sơ Nịnh vẫn phụ cậu xách đồ, bà ngoại quấn một chiếc khăn choàng lớn, mái tóc bạc trắng búi gọn đằng sau gáy, “Bé Nịnh để xuống đi con, để cậu con tự xách.”

“Này, mấy người bắt nạt con đấy à?” Chu Tuyển Dương cười, quay đầu nói với Ôn Sơ Nịnh, “Không bê nổi thì cứ để đó đi.”

“Con xách được mà.”

Ôn Sơ Nịnh mỉm cười, xách một hộp bánh ngọt rồi níu tay bà ngoại đi vào trong.

Bà ngoại nhìn Ôn Sơ Nịnh với vẻ xót xa, “Có rảnh thì con nhớ tới đây chơi nhé! Mẹ con không về nhưng cũng chớ quên chỗ này. Bà với ông ngoại con cứ nhắc bé Nịnh nhà ta mãi…”

Mấy hôm nay cô ở lại nhà ông bà ngoại, bà ngoại đã bảo người dọn sẵn một căn phòng, phòng không rộng nhưng rất ấm cúng.

Ôn Sơ Nịnh chào ông ngoại rồi lên phòng trên tầng, dì giúp việc đang làm cơm tất niên, Ôn Sơ Nịnh ngã ra giường.

Cô hơi chán nên bèn mở WeChat của Trần Nhất Lan lên.

Cậu vẫn không đăng gì trên trang cá nhân nhưng thi thoảng vẫn gửi tin nhắn chúc cô ngủ ngon.

Chẳng biết đợt huấn luyện mùa đông đã xong chưa nữa.

Ngón tay Ôn Sơ Nịnh lướt trên bàn phím, [Trần Nhất Lan, cậu được nghỉ chưa? Đã 29 rồi, hôm nay là giao thừa đó.]

Trần Nhất Lan không trả lời, Ôn Sơ Nịnh bĩu môi nhưng nghĩ lại thấy cậu vất vả thật, mấy năm trước Tết cũng chẳng được về.

Ôn Sơ Nịnh lại nhắn tin cho Tôn Gia Diệu.

[TON: Đợt huấn luyện mùa đông của tụi tớ bị kéo dài, nhưng hôm nay kết thúc sớm, chiều mai phải tập tiếp nữa.]

Quả bóng nhỏ trong lòng Ôn Sơ Nịnh vỡ tan, chỉ còn đọng lại vị đắng chát.

Vài phút sau, Tôn Gia Diệu gửi một bức ảnh cho cô.

Trần Nhất Lan đang nằm trên thảm tập yoga gập bụng.

Cảm giác như đã lâu rồi không gặp cậu vậy.

Ôn Sơ Nịnh mở tấm ảnh lên xem, chợt thấy lòng hơi xót xa.

Đáng lẽ là một ngày để sum vầy nhưng cậu lại chẳng được nghỉ.

Chẳng hiểu sao Ôn Sơ Nịnh lại thấy rất khó chịu.

Tầm hơn 6 giờ, bà ngoại lên tầng gọi cô ra ăn cơm, dì giúp việc đã nấu xong bảy tám món thanh đạm, ngon miệng và đầy đủ dinh dưỡng. Sau bữa ăn, hình như ông ngoại đang đợi gì đó, Chu Tuyển Dương ghé tai thì thầm với cô —

“Đang đợi mẹ con gọi điện thoại về đấy, mẹ con đúng là…”

Chu Tuyển Dương lắc đầu.

Chu Mộng luôn lẩn tránh mọi chuyện, trong mắt người ngoài có vẻ rất yếu đuối.

Nhưng Ôn Sơ Nịnh vẫn thấy bà là một người mẹ rất tốt, tuy thiếu vắng trong một phần tuổi thơ của cô nhưng nếu không có bà, Ôn Sơ Nịnh cũng chẳng thể sống trong môi trường đủ đầy thế này.

Ông bà ngoại xem chương trình Gala mừng xuân một lúc thì đi ngủ sớm, Chu Tuyển Dương cũng chẳng hào hứng gì mấy, mấy ngày nay toàn hẹn bạn ra ngoài tụ tập cho đỡ bị ông bà càm ràm.

Ôn Sơ Nịnh cũng đoán rằng mấy ngày này sẽ rất chán, nhưng cô đã mang theo bài tập.

Hơn 10 giờ tối, cả nhà yên lặng hẳn.

Cô nằm trên giường lướt Weibo, lát sau, màn hình điện thoại bật ra một tin nhắn.

[TNL: Ngủ chưa?]

Đột nhiên nhìn thấy dòng tin ấy, Ôn Sơ Nịnh bật dậy ngay, trái tim đập thình thịch, cô gõ: Vẫn chưa.

[TNL: OK, thế cậu đợi tí nhé.]

Ôn Sơ Nịnh vô thức gõ, [Đợi bao lâu cơ?]

[TNL: Khi nào tới sẽ gọi điện thoại cho cậu.]

[Ừ.]

Ông bà ngoại không yêu cầu cô ra ngoài chúc Tết nhưng mai nhà sẽ có khách, chắc cô cũng chẳng được ngủ nướng. Nhưng chỉ vì một tin nhắn của Trần Nhất Lan mà cơn buồn ngủ của cô đã biến mất tăm.

Cô ôm điện thoại chơi một lát, thấy đã 11:30 rồi.

Đang tính gửi tin nhắn cho cậu thì Trần Nhất Lan đã gọi tới.

Ôn Sơ Nịnh bắt máy gần như là lập tức, cô trùm chăn, nhỏ giọng nói, “Trần Nhất Lan, cậu tính chúc tớ năm mới vui vẻ hả?”

“Không phải,” Giọng Trần Nhất Lan hơi không ổn định, hình như mới chạy xong, cậu thở ra một hơi, “Ôn Sơ Nịnh, có thể chúc cậu năm mới vui vẻ trực tiếp không?”

Bụp —

Bong bóng trong đáy lòng lại vỡ tung lần nữa.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Ôn Sơ Nịnh trống rỗng, sau đó là vô số niềm vui cuồn cuộn ùa về, cô gần như là bật dậy khỏi giường ngay lập tức, lao tới bên cửa sổ.

Trên kính phủ một lớp sương mỏng, cô giơ tay chùi đi, chẳng biết từ khi nào bên ngoài đã có tuyết rơi lác đác, dưới lầu không thấy bóng dáng Trần Nhất Lan đâu cả.

Cô áp điện thoại lên sát má, “Cậu đang ở đâu vậy?”

“Cổng khu dân cư.”

“Sao cậu biết tớ ở đây vậy?”

“Trên trang cá nhân của cậu có định vị mà đồ ngốc này.”

“À… Thế tớ ra ngay đây!”

Không đợi Trần Nhất Lan trả lời, Ôn Sơ Nịnh vội vàng đặt điện thoại xuống, định chọn một bộ đồ nhưng lại sợ không kịp nên chỉ mặc bộ đồ ngủ bằng bông, khoác thêm chiếc áo choàng dài bằng nhung san hô, đi dép lê, rón rén chạy ra ngoài.

Bên ngoài thật sự rất lạnh, nhất là khi năm nay là đợt rét đậm, tuyết phủ một lớp mỏng, bãi cỏ như khoác thêm một lớp sương trắng mỏng.

Ôn Sơ Nịnh chạy thẳng đi.

Hai bên đường là xe đậu im lìm.

Mọi thứ đều rất yên tĩnh, Ôn Sơ Nịnh chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Cứ thế mà cô chạy như điên, vòng ra, thấy một bóng người cao ráo đứng ngoài cổng khu nhà.

Áo khoác dài màu đen, cậu đôi mũ lông đen, mái tóc che trước trán, gương mặt gầy gò, đường nét rõ ràng, đứng dưới ánh đèn nên cái bóng cũng bị kéo dài ra.

“Trần Nhất Lan —”

Ôn Sơ Nịnh chạy tới, Trần Nhất Lan vừa quay đầu lại đã thấy một bóng dáng màu tím khoai môn lao về phía mình.

Cậu mỉm cười.

Đôi dép của Ôn Sơ Nịnh hơi trơn, suýt chút cô đã đâm sầm vào người cậu.

Nhưng Trần Nhất Lan vẫn tốt bụng giang tay ra —

Rõ ràng Ôn Sơ Nịnh tính phanh lại nhưng cuối cùng vẫn cố tình đâm vào.

Áo khoác của cậu đang rộng mở, bọc trọn cô bên trong.

Bên trong cậu chỉ mặc một chiếc áo len màu cà phê rất mỏng, gương mặt lạnh buốt của Ôn Sơ Nịnh áp sát ngực trái cậu.

Người cậu rất ấm.

Cô áp má bên ngực trái, nghe rõ mồn một tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực.

Dưới lớp len mềm mại là nhiệt độ bỏng rát.

Thân hình Trần Nhất Lan gọn gàng và săn chắc.

Ôn Sơ Nịnh khẽ nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trong lòng ngực đang lan tràn một thức cảm xúc ngọt ngào.

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, rúc hai tay vào tay áo, không dám chạm vào cậu. Chỉ một cái ôm ngắn ngủi như thế, Ôn Sơ Nịnh lùi ra, ngước mắt lên nhưng chẳng dám đối diện với gương mặt cậu.

Chỉ nhìn thoáng qua đã thấy cái cằm sắc sảo của cậu, ánh mắt cậu lướt xuống, Ôn Sơ Nịnh lập tức né tránh ngay.

Nhưng lại nhìn thấy cái cổ đang lộ ra ngoài của cậu, đường nét trôi chảy, yết hầu nổi bật.

Dưới ánh đèn đường, những bông tuyết nhỏ lặng lẽ rơi xuống, đáp trên bả vai, trên mặt cậu rồi nhanh chóng tan ra.

“Trần Nhất Lan, năm mới vui vẻ nhé.” Ôn Sơ Nịnh hít một hơi thật sâu, không khí lạnh ùa vào, lúc nói chuyện cô còn thở ra một làn sương trắng.

“Năm mới vui vẻ, Ôn Sơ Nịnh.” Lại thêm một cái Tết nữa.

Vốn dĩ không có cơ hội để về nhưng vẫn muốn chính miệng nói với cậu một câu “Năm mới vui vẻ”.

Đã bỏ lỡ nhiều năm thế rồi, lần này muốn nói trực tiếp với cậu.

Ôn Sơ Nịnh cong môi cười.

Trần Nhất Lan thấy cô ăn mặc mỏng manh như thế, mắt cá chân đang lộ ra ngoài nên bèn giục cô về, “Về đi, lạnh quá rồi.”

“Thế còn cậu, cậu có về nhà không? Hình như hôm nay dì Uông cũng trực ở bệnh viện mà…”

“Tớ không có về.”

“Thế cậu đi đâu? Nếu cậu không có chỗ ăn Tết thì cứ tới nhà tớ đi…”

Ôn Sơ Nịnh suy nghĩ rất đơn giản.

Trần Nhất Lan đứng tại chỗ, nhìn cô.

Hẳn là trước khi ra ngoài cô đang định đi ngủ, áo khoác dài bằng nhung san hô, bên trong là bộ đồ ngủ bông, gương mặt nhỏ đã lạnh tới mức hơi tái đi, mái tóc lưa thưa trước trán đã bị gió thổi rối.

Tuyết lất phất rơi dưới ánh đèn, một bông tuyết sáu cánh hoàn chỉnh rơi xuống chóp mũi cô, tan ra rất nhanh. Một bên chóp mũi cô có một nốt ruồi màu trà rất nhạt, bông tuyết tan ra để lại một vệt nước nhỏ xíu.

Đôi mắt cô lấp lánh như được ánh trăng phủ lên một lớp dịu dàng đặc biệt.

Gió đêm thổi qua, cậu không nghe rõ những gì Ôn Sơ Nịnh nói sau đó nữa.

Trong lòng cậu hiện lên bốn chữ rõ ràng.

Một lòng một dạ.

Người có thể khiến cậu vượt ngàn dặm xa, có thể khiến cậu bốc đồng tới mức không màng tất thảy, người đầu tiên hiện lên trong tâm trí cậu.

Là Ôn Sơ Nịnh.

Cũng là người khiến cậu một lòng một dạ.

Dây cót của chiếc đồng hồ bỏ túi đang kiên nhẫn đếm từ phút từng giây, đong đếm thời gian của cậu, dùng những nhịp tim mà cậu không nghe thấy dõi theo bước chân cậu. Mà trong vô vàng phút giây nó đang tích tắc, cậu chỉ cần đáp lại nó một chút thôi, dù chỉ là một nụ cười, dù chỉ khoác vội một chiếc áo ngoài, chưa kịp thay dép đã vội xuống lầu —

Tớ sẽ luôn một lòng một dạ với cậu.

Trần Nhất Lan chỉ mỉm cười nhìn cô, hoàn hồn lại, giơ tay xoa nhẹ mái tóc cô, “Về ngủ đi, ở ngoài lạnh quá.”

“Còn cậu?”

“Tớ phải về Yên Kinh chứ, có chuyến bay rạng sáng mai.”

“Trần Nhất Lan —” Ôn Sơ Nịnh trợn tròn mắt, không thể tin nổi, “Cậu từ Yên Kinh về tận Lâm Giang hả?”

“Ừm.”

“Chỉ để chúc tớ năm mới vui vẻ ư?”

“Đúng vậy.”

“Sao cậu lại phải như thế…”

Lời nói của Ôn Sơ Nịnh nghẹn lại trong cổ họng, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Trần Nhất Lan, mọi lời định nói đều tan biến hết.

Trăng tròn gió thoảng nhưng cô chỉ nhìn thấy dáng hình của mình phản chiếu trong đôi mắt cậu như đang khảm đầy tinh tú. Cậu thiếu niên ấy chỉ lặng lẽ đứng đó nhìn cô mà cô đã cảm giác như cán cân trong tim mình nghiêng hẳn về phía cậu.

Cô chợt nhận ra rằng — Trần Nhất Lan thật sự rất biết cách khiến trái tim mình rung động.

“Cậu mau về đi! Cẩn thận kẻo lỡ chuyến bay đấy!”

Nói tới nói lui, lúc thốt ra lại chẳng có chút kiên định nào.

“Ừ,” Trần Nhất Lan giang tay với cô, “Tớ sắp đi rồi, hay là ôm cậu thêm lần nữa nhé?”

“Không thèm!”

“Lần sau tớ về là tháng 5 năm sau lận đấy.”

Ôn Sơ Nịnh chợt sững lại.

Lần sau về là ngay trước khi thi đại học.

Mũi Ôn Sơ Nịnh cay xè, chẳng biết vì lạnh hay là vì tiết trời buốt giá khiến cảm xúc nhạy cảm hơn nữa.

Cô cúi đầu bước tới.

Rất nhẹ, rất khẽ.

Như thể chỉ để thỏa mãn chút nguyện vọng của riêng mình, cô dè dặt chạm vào hông Trần Nhất Lan.

Vòng eo cậu trôi chảy khiến Ôn Sơ Nịnh chợt nhớ tới dáng vẻ cậu trong bể bơi, da thịt trắng nõn, cơ bắp rắn chắc rõ ràng nhưng không hề thô kệch tí nào.

Vững chãi, và nóng bỏng.

Má Ôn Sơ Nịnh nóng lên, chỉ trong một giây, cô đã vội thu tay về.

Trần Nhất Lan đổi mũ của áo khoác ngoài lên cho cô, che đi chút gió lạnh.

“Cố gắng thi vào Ngoại ngữ Hoài Xuyên nhé.” Trần Nhất Lan nghiêm túc nhìn vào mắt cô, “Nghe chưa?”

“Biết rồi, cậu cũng vậy nhé.”

Ôn Sơ Nịnh nhỏ tiếng trả lời cậu.

Trần Nhất Lan giơ tay véo mặt cô, “Về ngủ đi.”

“Cậu cũng vậy nhé, về ngủ sớm một tí, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Ôn Sơ Nịnh quay người đi vào, được vài bước thì ngoái đầu lại nhìn, Trần Nhất Lan vẫn đứng đó.

Cô quay đầu cười với cậu rồi rón rén mở cửa bước vào nhà.

Kết quả mới vào nhà đã thấy Chu Tuyển Dương đang xuống lầu lấy đồ ăn khuya.

Chu Tuyển Dương ngẩng đầu lên, thấy Ôn Sơ Nịnh đứng ngoài cửa, chóp mũi đỏ bừng vì lạnh.

“Con mới đi đâu vậy?” Chu Tuyển Dương nhỏ giọng hỏi.

“Con… Con ra ngoài ngắm tuyết!”

“Lừa ai hả!”

Chu Tuyển Dương bóc một quả chuối, vừa ăn vừa liếc ra ngoài, kết quả chẳng thấy gì cả.

Ôn Sơ Nịnh đang khá vui vẻ, nói với anh ta, “Cậu à, con muốn mai thi đại học luôn ghê á.”

“… Con kích động dữ vậy.”

“Con muốn tới Ngoại ngữ Hoài Xuyên thật nhanh.”

“Nói thật đi, có phải ra ngoài gặp cậu thanh mai trúc mã của con không?”

“Cậu ấy ra sân bay rồi.”

“Là sao?”

“Tức là — Cậu ấy ngồi máy bay tới đây, chúc con năm mới vui vẻ rồi lại quay về Yên Kinh để huấn luyện mùa đông rồi!”

“…” Chu Tuyển Dương ăn chuối mà mắc nghẹn.

Ôn Sơ Nịnh rất vui, cô vỗ vỗ vai Chu Tuyển Dương.

“Cậu ơi,” Ôn Sơ Nịnh cười gian xảo, “Biết thanh-mai-trúc-mã tốt cỡ nào rồi đúng không?”

“Về ngủ đi!” Chu Tuyển Dương đẩy tay cô ra, tỏ vẻ là một người cậu nghiêm khắc, “Con thi đậu đại học cho cậu trước đi, thi đậu rồi mới được nghĩ tới mấy chuyện đó!”

“Yên tâm đi cậu ơi,” Ôn Sơ Nịnh nói, “Con có liều mạng cũng phải vào được Ngoại ngữ Hoài Xuyên.”

“… Khụ khụ!”

Cô bé nói rất hùng hồn và khí thế, nói xong lại rón rén lên lầu ngủ.

Chu Tuyển Dương ăn hết một quả chuối vẫn thấy chưa no, lại ra phòng khách bóc một quả quýt đường.

Quýt ngọt lịm.

Anh ta thở dài.

Cái kiểu dũng khí dám tiến về phía trước mà không sợ bất cứ điều gì này chỉ có đám thiếu niên mới có thôi.

Chỉ vì muốn trực tiếp chúc mừng năm mới mà không ngại vạn dặm để tới tận đây.

Cũng có thể cắm đầu học hành vì muốn cùng người kia có một tương lai tốt đẹp.

Quãng thời gian này Ôn Sơ Nịnh rất đỗi kiên trì, Chu Tuyển Dương làm cậu cũng thấy hết.

Dù đang nghỉ đông nhưng Ôn Sơ Nịnh vẫn học tới 12 giờ khuya, sáng đúng 8 giờ lại dậy ôn bài tiếp.

Đó chẳng phải là thanh xuân đấy sao?

Lúc nào cũng có dũng khí, có mục tiêu và cố gắng vì nó.

Dẫu có xa xôi tới đâu, nhưng nếu không bắt đầu thì làm sao biết mình không thể chứ?

Chu Tuyển Dương cũng bất giác bật cười, anh ta cũng thấy hai đứa này ổn, không phải vì Tết năm nay.

Mà là vì cái hôm từ thị trấn về, Trần Nhất Lan cõng cô đi tới, anh ta chỉ thấy cánh tay của cậu thiếu niên ấy có thể chống đỡ cả mảnh trời. Tình sâu ý nặng như thế, dù không nói ra nhưng cũng đã ẩn chứa trong từng ánh mắt cử chỉ rồi.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận