Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 46.




Ôn Sơ Nịnh nghỉ hè sớm, tháng 5 thi vài môn, nộp xong mấy bài luận là học kỳ gần như cũng đã kết thúc.

Trận đấu tiếp theo của Trần Nhất Lan rơi vào cuối tháng 9 đầu tháng 10, hè này cậu không về Lâm Giang.

Nhưng ký túc xá trường Ôn Sơ Nịnh lại sửa đường ống nước, kế hoạch ở lại Hoài Xuyên của cô như đổ sông đổ bể.

Tuy nhiên theo như cô tính thì đi từ Lâm Giang cũng chỉ mất hai tiếng ngồi tàu cao tốc, có vẻ không xa lắm.

Ôn Sơ Nịnh định khi nào có kết quả thi sẽ ở lại ký túc xá chuẩn bị cho kỳ thi cao học.

Đúng lúc ấy, Ôn Sơ Nịnh lại nhận được một cuộc điện thoại từ dãy số hơi bất ngờ.

Là Ôn Thiệu Huy.

Ôn Sơ Nịnh do dự một lúc lâu, vì suốt mấy năm qua, Ôn Thiệu Huy rất ít khi liên lạc với cô.

Luôn giữ tần suất mỗi năm khoảng ba, bốn cuộc gọi.

Lần này Ôn Thiệu Huy gọi tới khiến Ôn Sơ Nịnh thấy hơi bất ngờ, nhưng cuối cùng cô vẫn bắt máy.

“Cha.”

“Bé Nịnh à, hôm nay con có rảnh không?” Ôn Thiệu Huy nói, “Cha đang đi công tác ở Hoài Xuyên, muốn ăn bữa cơm với con.”

“Cha, có chuyện gì hay sao ạ?”

Ôn Sơ Nịnh ngồi trước bàn, trước mặt là vài cuốn sách đang mở.

“Đâu có gì đâu, chỉ muốn gặp con thôi mà. Cũng lâu lắm rồi không gặp nhau, bình thường con lại không ở Lâm Giang…”

Ôn Sơ Nịnh rất ít khi nghe Ôn Thiệu Huy dùng giọng điệu này để nói chuyện.

Cô suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.

Ôn Thiệu Huy chọn một quán lẩu cách trường cô không xa.

Lúc Ôn Sơ Nịnh tới, Ôn Thiệu Huy đã ở đó.

Dường như ông ta không hề thay đổi gì, giống như một người đàn ông trung niên hơi dư dả, trông có vẻ thân thiện, chỉ là hơi mệt mỏi như những người cha khác thôi.

Ôn Sơ Nịnh hay thấy ông ta đăng bài trên trang cá nhân, trước đây trang cá nhân ông ta rất trống, nhưng mấy năm nay thỉnh thoảng lại đăng ảnh phong cảnh cùng vài câu cảm thán về cuộc sống.

Nhiều khi cô cũng có đọc, trong lòng nghĩ có lẽ đàn ông trung niên ai cũng thế.

Ôn Sơ Nịnh đi tới, ngồi xuống, “Cha.”

“Bé Nịnh tới rồi à,” Ôn Thiệu Huy gọi một bình trà, tự rót cho cô một tách, “Chà, lâu quá không gặp rồi, bé Nịnh lớn thật rồi. Thế nào, học có mệt không con? Ở Hoài Xuyên ổn chứ?”

“Ổn ạ, học cũng bình thường.”

Có lẽ vì thật sự đã quá lâu không gặp nên Ôn Sơ Nịnh cứ cảm giác cuộc hội thoại này hơi gượng gạo.

“Nào, để cha gọi món.”

Ôn Thiệu Huy mỉm cười, gọi khá nhiều đồ ăn. Ôn Sơ Nịnh không nói nhiều, chủ yếu là Ôn Thiệu Huy nói.

Cứ như đang cố tình kể cho cô biết những chuyện này để bù đắp gì đó.

Nội dung đại khái là gần đây Ôn Thiệu Huy có đầu tư nhỏ với bạn bè ở bên Hoài Xuyên, có dịp sẽ tới chỗ Ôn Sơ Nịnh chơi.

Ôn Thiệu Huy gọi một chai rượu trắng, tất nhiên chủ yếu cũng là ông ta uống.

Ôn Sơ Nịnh lắng nghe, cứ thấy có gì đó không ổn lắm. Cô do dự một lát rồi hỏi, “Cha, em Ôn Hứa thế nào rồi?”

“Em gái Ôn Hứa của con năm nay lên lớp 10 rồi.”

Trước đây nếu nhắc tới Ôn Hứa, Ôn Thiệu Huy sẽ nói rất nhiều.

Nhưng giờ nhắc tới, ông ta chỉ trả lời vỏn vẹn một câu.

Ôn Sơ Nịnh lờ mờ cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó.

Ôn Thiệu Huy cũng yên lặng hẳn.

Sau một lúc lâu, ông ta rút một điếu thuốc trong hộp, rít một hơi như thể có cảm xúc gì đó không thể kiềm chế được nữa.

“Cha không phải người cha tốt đối với con, đã vắng mặt trong cuộc sống của con ngần ấy năm rồi.” Giọng Ôn Thiệu Huy khẽ run, ông ta rít một hơi thật sâu, “Cha không muốn để Ôn Hứa phải trải qua cuộc sống như thế nữa, con cứ xem như cha đang nói nhảm đi. Chỉ là hôm nay khi đi ngang qua trường của tụi con, tự nhiên cha nhớ rằng mình vẫn còn một đứa con gái nữa, lúc cha đi con mới cao chừng này, mới 6 tuổi rưỡi…”

Tửu lượng của Ôn Thiệu Huy không cao lắm, lúc này đã ngà ngà, ông ta giơ tay ra mô tả.

Nồi lẩu trước mặt sôi sùng sục, tàn thuốc trên tay Ôn Thiệu Huy rơi xuống.

Qua lớp hơi nước mờ mịt, lần đầu tiên Ôn Sơ Nịnh thấy Ôn Thiệu Huy yếu đuối như thế.

Ôn Thiệu Huy giơ tay lau mặt, có vẻ mệt mỏi, mắt hơi đỏ, “Đã nhiều năm như thế rồi, cha vẫn muốn nói xin lỗi con, cũng xin lỗi cả mẹ con nữa. Đã muốn nói rất lâu rồi nhưng chẳng biết nên mở lời với hai người thế nào… Bé Nịnh à, cha có lỗi với hai mẹ con.”

Ôn Thiệu Huy hoàn toàn sụp đổ.

Nhân viên phục vụ và những người ở bàn khác liên tục nhìn sang, Ôn Sơ Nịnh thấy bữa ăn này đã trở nên nhạt nhẽo hẳn. Ôn Thiệu Huy lái xe tới mà giờ lại uống rượu, rõ ràng không thể lái xe về được nữa. Ôn Sơ Nịnh bèn gọi lái thuê giúp ông ta, do dự một lát rồi báo địa chỉ nhà cha ở thành phố Lâm Giang.

Lúc Ôn Sơ Nịnh đỡ Ôn Thiệu Huy ra ven đường chờ tài xế lái thuê, vừa hay Trần Nhất Lan cũng gọi điện thoại cho cô, muốn hẹn cô ăn cơm.

Ôn Sơ Nịnh nói địa chỉ quán lẩu, Trần Nhất Lan đáp lại, vừa hay cũng đang ở gần trường cô nên rất nhanh đã chạy tới.

Cô cũng vừa bảo nhân viên kê thêm một cái ghế nữa cho Ôn Thiệu Huy say xỉn ngồi đó.

“Sao vậy?” Trần Nhất Lan chạy thẳng tới, vẫn còn hơi thở d.ốc.

Ôn Sơ Nịnh lắc đầu, “Tự nhiên chiều nay cha tớ lại tới đây… Ăn cơm xong thì thành ra thế này.”

Cô vừa nói dứt câu thì tài xế lái thuê đã gọi điện tới, Ôn Sơ Nịnh đứng ven đường, vẫy vẫy tay với anh chàng lái thuê ở bên kia đường. Anh này đạp xe tới rồi thoăn thoắt gập xe lại.

Vừa rồi Ôn Thiệu Huy để chìa khóa trên bàn, cô đưa luôn cho anh ta.

“Chị ơi, tôi thấy địa chỉ là Lâm Giang!” Giọng anh chàng có pha chút tiếng địa phương, “Hơi xa nhỉ.”

“Không sao, bao nhiêu tiên cũng được, anh cứ đưa về đi, tới đó phiền anh lên tầng 4 nhà 401 gõ cửa, bảo người ta đưa ông ấy lên lầu giúp nhé.”

“Vâng, cứ để tôi lo cho!” Anh chàng sảng khoái đáp, “Nào, phụ tí đi, để tôi đỡ ông ta lên xe.”

Anh chàng bước tới trước, đỡ một cánh tay của Ôn Thiệu Huy, Trần Nhất Lan cũng đỡ bên kia.

“Ưm…” Ôn Thiệu Huy mơ màng mở mắt ra, mặt đã đỏ bừng vì say, ông ta liếc sang bên phải, “Trần Nhất Lan…?”

“Vâng, chào chú ạ.” Trần Nhất Lan đỡ ông ta, cơ thể thiếu niên rắn rỏi, gặp trong tình huống này có hơi lúng túng.

“À, Trần Nhất Lan… Chú nhớ mà, hồi nhỏ tụi con chơi chung với nhau suốt,” Ôn Thiệu Huy nói năng lộn xộn, “Hồi, hồi nhỏ con bơi giỏi lắm…”

Ôn Thiệu Huy giơ tay vịn xe, cố vươn một tay ra chỉ vào Ôn Sơ Nịnh, “Con nhớ đối xử tốt với con gái chú nhé… Đừng như hồi nhỏ…”

“Không đâu chú, chú lên xe đi ạ.”

Trần Nhất Lan mở cửa sau xe ra.

“Đây là con gái chú đấy…” Ôn Thiệu Huy lẩm bẩm, “Phải đối xử tốt với nó nhé…”

Trần Nhất Lan và anh chàng lái thuê dìu ông ta vào xe, vừa lên xe, Ôn Thiệu Huy đã ngủ mất.

Anh chàng cất chiếc xe đạp gấp của mình vào cốp sau, nói, “Chà, đây là Audi A8 hả…”

Ôn Sơ Nịnh nhìn chiếc xe đi xe, đi tới trước mặt Trần Nhất Lan, “Để cậu phải cười chê rồi…”

“Không sao, cậu ăn no chưa?” Cậu thấy vẻ mặt của cô hơi không tốt nên bèn hỏi.

Ôn Sơ Nịnh lắc đầu, mới ăn được vài miếng thôi.

Trần Nhất Lan đang mặc một chiếc áo thun tay ngắn, cánh tay bị bấu đến mức đỏ bừng, Ôn Sơ Nịnh giơ tay kéo tay cậu một chút, hơi xót.

Trần Nhất Lan thả tay ra, thuận thế nắm lấy cổ tay cô, “Đi thôi, dẫn cậu đi dạo tí nhé.”

“Đi đâu?”

“Cứ đi là biết mà.”

Nói thật thì Trần Nhất Lan cũng chẳng biết dẫn cô đi đâu, nhưng nhìn có vẻ tâm trạng cô không tốt lắm, cô gái này cứ luôn thích giấu nhẹm cảm xúc đi.

Trần Nhất Lan dẫn cô đi một vòng, tình cờ đi ngang qua một rạp chiếu phim nên bèn kéo cô vào trong luôn.

Lúc này đang sắp chiếu một bộ phim tình cảm tuổi trẻ rất đỗi drama.

Trần Nhất Lan mua đại một cặp vé.

Quả nhiên, trong rạp chỉ có hai người họ.

Trần Nhất Lan mua cho cô một hộp bắp rang, bước vào ngồi xuống cạnh cô còn tiện tay gập thanh tựa tay giữa hai ghế lại.

“Tớ nghe rồi nhé.”

“Nghe gì cơ?”

Ôn Sơ Nịnh ngồi trên ghế, bóc một nắm bắp rang ăn.

Chẳng hiểu sao tâm trạng cứ bị chùng xuống.

Là vì lời xin lỗi của Ôn Thiệu Huy ư?

Hay là vì những gì Ôn Thiệu Huy đã nói?

Cô cứ cảm giác như đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng rồi Ôn Sơ Nịnh cũng nghĩ mình không thể nào nhúng tay giải quyết được chuyện của người lớn.

“Chẳng phải cha cậu bảo phải đối xử tốt với cậu à,” Trần Nhất Lan cũng giơ tay bóc bắp rang, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau. Cậu quay sang nhìn cô, trong rạp phim rất tối, ngũ quan cậu rõ nét, đôi mắt cong cong ẩn chứa nụ cười, “Nghe cứ như đang giao trách nhiệm ấy.”

Ôn Sơ Nịnh trợn mắt.

Bộ phim đã bắt đầu, đúng kiểu phim tình cảm đầy drama, nam nữ chính quen nhau mười năm, từ khi đi học tới khi vào đời. Nam chính nghèo khó, một lòng muốn cho nữ chính một tương lai tốt đẹp hơn.

Nhưng nữ chính thì chỉ luôn mong nam chính cho cô “một cuộc sống khấm khá hơn”.

Cuối cùng, nam phụ môn đăng hộ đối với nhà nữ chính xuất hiện, cả hai người BE.

Ôn Sơ Nịnh ăn bắp rang, quay lại nhìn Trần Nhất Lan.

Đó là vì cô chợt nhận ra — Trong lúc tâm trạng cô đang không tốt vì Ôn Thiệu Huy, bất cứ lời an ủi nào cũng trở nên dư thừa, cậu chỉ lặng lẽ dùng cách của mình để dỗ dành cô — Ở bên cạnh cô.

“Trần Nhất Lan,” Ôn Sơ Nịnh gọi cậu.

Dù sao trong rạp cũng chỉ có hai người thôi mà.

“Ơi?” Trần Nhất Lan lại giơ tay qua bốc bắp rang, đợi một lúc vẫn không thấy cô lên tiếng bèn quay đầu lại.

“Đừng nói là cậu cũng như bộ phim này, cứ nghĩ phải cho tớ một cuộc sống tốt đẹp hơn đấy nhé?”

Tự dưng cô lại hỏi.

Vì trên màn hình, lý do nam chính chia tay với nữ chính cũng là vì thế.

“Thật ra tớ rất không muốn cậu nghĩ như thế,” Ôn Sơ Nịnh chậm rãi nói, “Tớ cũng sẽ cố gắng, tớ không muốn chỉ để mình cậu gồng gánh cuộc sống của tớ. Đây là sự nghiệp của cậu, cậu phải đi trên đó thật đàng hoàng. Tớ vẫn sẽ ở đây chờ cậu, giống như cậu đã từng tìm đến tớ vậy.”

Trần Nhất Lan ngẩn người ra, hình như không ngờ Ôn Sơ Nịnh lại nói như thế.

Ánh mắt cậu dừng trên gương mặt Ôn Sơ Nịnh, ánh mắt cô kiên định, nghiêm túc, tựa như bao năm về trước.

“Cậu nghĩ thế thật à?”

“Tớ cũng là người trưởng thành có khả năng và trách nhiệm mà.”

“Ôn Sơ Nịnh.”

“Hả?”

“Cậu đang học song ngành Văn học đúng không?”

“Ừ, sao thế?”

“Nói chuyện văn vẻ quá,” Trần Nhất Lan chậm rãi nói, “Không như tớ.”

“Cậu thì sao?”

“Tớ nghĩ đi nghĩ lại,” Trần Nhất Lan nhìn vào mắt cô, “Chỉ có thể nói một câu với cậu thôi.”

“Câu gì?”

“Cậu cứ đợi tớ thi đấu xong đi, tớ sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”

“…”

“Tớ nói thật đấy.”

Nói xong, Trần Nhất Lan vươn tay ra nắm lấy tay cô.

Rồi áp vào ngực trái của mình.

Dưới lớp áo thun thật mỏng là hơi ấm nóng hổi và nhịp tim mãnh liệt đang đập dưới lòng bàn tay cô.

Từng nhịp từng nhịp, rõ ràng mà long trọng.

“Có nghe thấy không?” Trần Nhất Lan nắm chặt cổ tay cô, giọng khẽ trầm xuống, ánh sáng le lói hắt lên khuôn mặt nghiêng nghiêng của cậu, “Đây gọi là “tấm lòng soi tỏ” đúng không?”

“…”

Má Ôn Sơ Nịnh nóng lên, tính rút tay về.

Ánh đèn trong rạp bật lên, phim đã kết thúc.

Trên cảnh cuối phim hiện lên từng dòng chữ.

Một giọng nữ trầm ấm dịu dàng cất lên bài hát kết phim —

“Thế gian có biết bao người, may mắn thay em đã có chúng ta.”

Trần Nhất Lan siết chặt cổ tay cô, ánh mắt lấp lánh, chút tinh nghịch thường ngày dường như đã được thay bằng một sự kiên định mà cô có thể cảm nhận rõ.

“Trong gió đêm thấp thoáng, trong những bức ảnh xưa, trong ánh đèn xa xăm, bóng người rạng ngời…”

Ôn Sơ Nịnh ôm hộp bắp rang, mắt cay xè nhưng vẫn khẽ mỉm cười.

Cậu nói, “Cười lên nào.”

Ôn Sơ Nịnh bật cười.

Trần Nhất Lan véo nhẹ má cô, trầm giọng hỏi, “Nghe rõ chưa?”

“Nghe rồi.” Ôn Sơ Nịnh nhỏ giọng đáp.

“Thế gian này có một người như thế, hiện hữu giữa thanh xuân bay bổng của em.”

Câu cuối bài hát vừa dứt, màn hình cũng tắt.

Trần Nhất Lan kéo tay Ôn Sơ Nịnh, “Đi thôi.”

“Ừ.”

Ôn Sơ Nịnh đi theo Trần Nhất Lan ra ngoài, vẫn chưa ăn hết bắp rang nên chưa vứt đi được.

Hai người họ men theo con đường mà quay về.

Cảnh đêm Hoài Xuyên thật sự rất đẹp, những tòa nhà kiểu châu Âu tỏa ra ánh đèn ấm áp, tráng lệ mà hùng vĩ.

Dòng sông lấp loáng, yên ả phản chiếu lại vạn vật trên thế gian.

Người đến người đi, nhoáng cái đã là rất nhiều năm rồi.

Ôn Sơ Nịnh ôm hộp bắp rang đi theo sau cậu, tự nhiên lại nghĩ tới rất nhiều năm trước, Trần Nhất Lan đã dẫn cô tới Hoài Xuyên.

Hai người hẹn nhau cùng tới Hoài Xuyên.

Vậy mà đã năm năm rồi.

Trần Nhất Lan nắm tay Ôn Sơ Nịnh nói với cô rằng hai năm sau sẽ chịu trách nhiệm với cô.

Xung quanh có biết bao người, may mắn thay, tớ đã có “chúng ta”.

Hai người đi về hơi trễ nhưng lúc này lại là thời điểm cảnh đêm Hoài Xuyên đẹp nhất.

Trước cửa một khách sạn quốc tế nào đó có đôi tình nhân đang chụp ảnh cưới.

Cô gái mặc một chiếc váy lụa trắng, tóc dài ngang eo, đầu đội khăn voan.

Chàng trai bên cạnh nắm lấy tay cô ấy.

Cả hai nhìn nhau cười giữa dòng xe cộ.

Ôn Sơ Nịnh đang được Trần Nhất Lan nắm tay qua đường, cô ngoái lại nhìn cặp đôi chụp ảnh cưới kia.

Nam nữ chính trong bộ phim chia xa nhưng đôi tình nhân ngoài đời thực vẫn tay trong tay bên nhau.

Ôn Sơ Nịnh ngước nhìn bóng lưng Trần Nhất Lan, thầm nhẫm trong lòng, cô bắt đầu đi theo cậu từ năm 6 tuổi, năm nay cô đã 20 tuổi rồi.

Mười bốn năm.

Cậu vẫn còn ở bên cạnh cô.

Ôn Sơ Nịnh nhẹ nhàng nắm chặt lòng bàn tay cậu, dường như Trần Nhất Lan cũng phát hiện ra nên siết chặt tay cô hơn.

Cô ngước lên nhìn cậu, Trần Nhất Lan vẫn rất bình thản.

Cuối cùng Ôn Sơ Nịnh cũng bật cười, nổi hứng trêu cậu, “Trần Nhất Lan, cậu đỏ mặt đấy à?”

“Cậu nhìn nhầm rồi.”

“Làm gì mà nhìn nhầm.”

“Nếu muốn thấy tớ đỏ mặt,” Trần Nhất Lan nói, “Thì cậu hôn thử tớ một cái là thấy mà.”

“…”

Cái này là gậy ông đập lưng ông hả?

Ôn Sơ Nịnh rụt tay về, không cho cậu nắm nữa.

Trần Nhất Lan không cho cô như ý, vẫn nắm chặt không chịu buông.

“Cậu bảo sẽ đối xử tốt với tớ cơ mà?”

“Chứ câu vừa rồi là đối xử tệ với cậu hả?” Trần Nhất Lan ung dung, “Bạn Ôn Sơ Nịnh ơi, thời nay mà vẫn giữ quan niệm yêu đương chỉ có nắm tay thôi hả?”

“…”

“Trong hai năm cậu cứ từ từ chuẩn bị đi,” Trần Nhất Lan bước chậm lại, ánh mắt dừng trên gương mặt cô, “Đợi hai năm sau rồi thử xem liệu tớ có chỉ nắm tay cậu hay không.”

“Trần Nhất Lan!”

Giọng điệu này nghe chẳng khác gì con sói đội lốt cừu cả.

Má Ôn Sơ Nịnh đỏ bừng.

Trần Nhất Lan bật cười, vai cậu hơi run, khóe môi cong lên, trong ánh mắt lấp lánh sự trêu chọc pha chút mờ ám nhưng cũng chứa đựng sự chân thành rực rỡ và không chút do dự.

Tớ thật may mắn, có “chúng ta”.

Giữa đêm đen không một bóng người, bóng dáng cậu vẫn không hề thay đổi.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận