Sau khi xác nhận thời gian được nghỉ, Ôn Sơ Nịnh vẫn chưa vội mua vé về nhà. Đợt đó được nghỉ lễ, Chung Nhan Nhan đợi chắc chắn không cần phải thi lại nên ngay ngày hôm sau đã mua vé về nhà.
Phần lớn các bạn học đã về hết, cả khu ký túc xá bỗng trở nên vắng vẻ hẳn.
Ôn Sơ Nịnh nán lại thêm vài ngày, một là vì muốn tranh thủ gặp Trần Nhất Lan thêm một chút, hai là ở lại ký túc xá ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi cao học.
Lâm Chi giúp cô chọn trước mấy trường để tham khảo nhưng thật ra Ôn Sơ Nịnh vẫn chưa quyết định được, chủ yếu là vì chưa biết sau này Trần Nhất Lan tính thế nào.
Dù sao thì cô cũng đã quyết định rằng cậu đi đâu cô sẽ đi theo đó mà.
Nhưng ký túc xá sẽ đóng cửa vào tháng 6, vì thế dì quản lý ký túc xá còn đặc biệt nhắc Ôn Sơ Nịnh chuyện này.
Ôn Sơ Nịnh mua vé tàu về Lâm Giang vào ngày hôm sau.
Hôm ấy Trần Nhất Lan có buổi tập nhưng là tập ở trung tâm huấn luyện bơi lội của Đại học Hoài Xuyên.
Ôn Sơ Nịnh đã gọi trước cho Trần Nhất Lan, Trần Nhất Lan bảo cô tới thẳng đó.
Giữa mùa hè nắng gắt, Ôn Sơ Nịnh mặc quần short áo phông, vừa đi vừa chạy tới nơi, mướt cả mồ hôi.
Trong bể bơi có mở điều hòa với nhiệt độ vừa phải.
Bể bơi rất rộng, là dạng bể thi đấu tiêu chuẩn 50m.
Dưới nước có rất nhiều đội viên đang tập luyện, Ôn Sơ Nịnh đẩy cửa kính vào, nhìn một vòng đã thấy Trần Nhất Lan.
Trần Nhất Lan đang ngồi cạnh bục nhảy, cậu mặc quần bơi bó sát màu xanh đậm, hơi thở hơi gấp gáp, từng đường nét cơ bắp hiện rõ theo từng nhịp thở.
Có lẽ là mới lên bờ chưa lâu nên tóc vẫn còn ướt, tóc mái hơi dài bị cậu vuốt hết ra sau, vầng trán mịn màng càng làm nổi bật sống mũi thẳng tắp.
Chỉ là, tay trái cậu đang cầm túi đá chườm lên cổ tay phải.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân bèn quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó đứng dậy. Cảnh Ái Quốc không có ở đây, cậu nói với người bên cạnh, “Tao đi trước nhé.”
“Ừ, lát nữa là thầy Cảnh về rồi đấy.”
“Tao đi ăn chút rồi quay lại thôi.”
“Ừ.”
Người đó gật đầu.
Trần Nhất Lan cầm túi chườm đi về phía cô, dáng người cao lớn rắn rỏi, xương quai xanh rõ nét, tỉ lệ rất cân đối.
Tràn đầy hormone.
Ôn Sơ Nịnh có hơi ngượng ngùng.
Trần Nhất Lan tiện tay cầm khăn lông lau tóc, hất cằm, “Tớ đi thay đồ đã. Cậu ở đây đợi tớ nhé, bên này có điều hòa mát hơn.”
“Ừ.”
Ôn Sơ Nịnh ngồi ở khu nghỉ bên cạnh đợi cậu, Trần Nhất Lan cầm túi đi vào phòng thay đồ.
Cô vừa ngồi xuống thì cửa kính đã lại bị đẩy ra, Cảnh Ái Quốc mặc áo polo trắng, quần dài kaki, ôm chồng bảng biểu vào với vẻ mặt mệt mỏi.
Nhìn lướt qua một vòng, ông thấy một cô gái khá quen.
“Tới đợi Trần Nhất Lan hả?” Cảnh Ái Quốc lau mồ hôi, đi tới gần hỏi cô.
“Vâng, chào huấn luyện viên Cảnh ạ.” Đây là lần đầu Ôn Sơ Nịnh nói chuyện với Cảnh Ái Quốc.
Cảnh Ái Quốc nhìn thoáng qua phía phòng thay đồ.
Dường như có hơi do dự, có những thứ cần phải nói nhưng nói ra lại hơi lạ.
Trong đội toàn là đám thiếu niên đang độ tuổi nhiệt huyết, thích mềm chứ không thích cứng, còn phải để ý tới cảm xúc của tụi nó nữa.
“Em cũng biết đó, cuối năm nay Trần Nhất Lan phải tham gia một giải vô địch mà, thành tích đó tốt thì mới được dự vòng tuyển chọn của Olympic. Vòng này cạnh tranh gay gắt lắm, nó phải qua được thì mới có tư cách tham gia Olympic.”
Thật sự Cảnh Ái Quốc đã do dự một hồi, “Vì thế đợt huấn luyện này nó rất bận.”
Ôn Sơ Nịnh ngẩn ra.
“Vận động viên bơi lội như tụi nó dù có thành tích thì thật ra tới 26, 27 tuổi cũng giải nghệ thôi. Nếu không có thành tích nổi bật trong đội tuyển quốc gia một thời gian dài thì khả năng là giải nghệ sớm hơn nữa. Thật sự thời kỳ hoàng kim trong nghề tụi nó rất ngắn. Năm nay Trần Nhất Lan 21, là người một trong những vận động viên trọng điểm của đội,” Thật ra thầy Cảnh vẫn còn nói rất nhẹ nhàng, “Thầy mong Trần Nhất Lan có thể tập trung hoàn toàn cho việc tập luyện, em cũng hiểu đúng không? Dù thầy nói có hơi thừa thãi nhưng các em đã trưởng thành cả rồi, có quyền tự do yêu đương, nhưng giờ không phải thời điểm thích hợp đâu. Nói trắng ra là mấy năm nay là giai đoạn quý giá nhất trong đời vận động viên của Trần Nhất Lan.”
Huấn luyện viên Cảnh lờ mờ thấy có bóng người lướt qua cửa phòng thay đồ.
Ông biết cô gái này đã quen Trần Nhất Lan nhiều năm, những gì vừa nói cũng chỉ là nhắc nhẹ một câu thôi.
Nhìn cô gái này có vẻ cũng là người biết điều.
“Em biết rồi thưa thầy Cảnh, em sẽ không làm ảnh hưởng tới chuyện tập luyện của cậu ấy đâu.”
Tự nhiên má Ôn Sơ Nịnh hơi nóng lên.
“Ừ, các em đi ăn trước đi.”
Thầy Cảnh gật đầu, cầm bảng biểu đi về phía bể bơi.
Ôn Sơ Nịnh nhìn theo bóng lưng thầy Cảnh, từng câu thầy nói cô đều ghi nhớ cả.
Cô cũng biết giai đoạn này quý giá cỡ nào với một vận động viên, nhất là vận động viên trọng điểm trong đội, từng trận đấu không chỉ vì bản thân cậu mà còn là đại diện cho đội tuyển tỉnh, đại diện cho huấn luyện viên và cả đội, thậm chí còn là cho cả đất nước trong các cuộc thi cỡ lớn nữa.
Ở độ tuổi này, cậu không được phép lẫn lộn.
Ôn Sơ Nịnh thoáng nghĩ tới quãng thời gian gần đây khi Trần Nhất Lan ở Hoài Xuyên, đúng là tần suất hai người gặp nhau nhiều hơn hẳn.
Nhất là hôm cô nhận được thông báo phỏng vấn vòng hai từ Collins, cô mới báo với Trần Nhất Lan thôi mà vừa phỏng vấn ra đã thấy cậu tự tới đón mình rồi.
Nhưng cô thật sự không nghĩ gì nhiều, là vì hôm đó phỏng vấn buổi chiều, vừa bước ra trời đã đổ mưa nên Trần Nhất Lan tới đưa ô cho cô.
Lúc đó đáng ra cậu phải đang tập mới đúng.
Ôn Sơ Nịnh còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì Trần Nhất Lan đã thay đồ bước ra rồi.
Tóc cậu đã sấy ráo, đi tay không tới cạnh cô, “Đi thôi, ăn cơm nào.”
“À.”
Ôn Sơ Nịnh lúng túng đáp lại, đi theo sau cậu.
Hôm nay trông Trần Nhất Lan có vẻ khá bình thường, Ôn Sơ Nịnh đi sau, thầm nghĩ xem mình có nên nói gì với cậu không.
“Cậu sắp về rồi hả?” Trần Nhất Lan đi chậm lại, ngoái đầu nhìn cô.
Hôm nay nắng rất đẹp, từ trung tâm huấn luyện bơi lội ra là một lối đi lát đá cuội không rộng lắm, hai bên trồng những bụi cây rậm rạp, cắt tỉa gọn gàng.
“Ừ, tớ mua vé sáng mai.” Ôn Sơ Nịnh ngẩng lên nhìn cậu.
Tóc cậu vẫn còn hơi ẩm, vài sợi mềm mại sượt qua lông mày.
Hoa hai bên đường nở rộ, trăm hoa khoe sắc.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu như rực rỡ hơn cả ngày xưa.
Ôn Sơ Nịnh cứ thế nhìn cậu rồi bất giác nghĩ tới việc họ đã cùng đi trên con đường nhỏ này suốt ba năm rồi.
Nay cậu đã có thêm nét chững chạc của ranh giới giữa tuổi thiếu niên và sự trưởng thành.
Đường nét gương mặt cũng sắc sảo hơn nhiều.
Cả hai đi tới căn tin, hôm nay món ăn khá ổn, Trần Nhất Lan lấy cho cô một đĩa tôm nõn xào mà cô thích, vừa hay thấy có bánh ga tô hạt dẻ nên cũng tiện tay lấy cho cô một miếng luôn.
Ôn Sơ Nịnh ngồi cạnh cửa sổ đợi cậu.
“Trần Nhất Lan.”
Đợi tới khi cậu quay lại, Ôn Sơ Nịnh đã quyết định nói chuyện rõ ràng với cậu.
“Hả?”
Trần Nhất Lan cụp mắt, vẫn nhớ cô không thích ăn đậu hà lan trong món tôm xào nên đang nhặt ra cho cô.
Ôn Sơ Nịnh nhìn cậu, ánh mắt cậu chăm chú, nắng rọi qua ô cửa kính hắt lên gương mặt cậu, cô có thể thấy rõ làn da mịn màng, cả đôi mắt màu trà trong veo của cậu.
“Thôi vậy.”
Không nói ra được.
“Thôi gì cơ?” Trần Nhất Lan vẫn đang nhặt đậu, thuận miệng hỏi.
Ôn Sơ Nịnh cực kỳ phân vân.
Trần Nhất Lan ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt ấy như có thể nhìn thấu mọi điều cô đang suy nghĩ vậy.
“Tớ tính bảo là, cậu cứ tập trung luyện tập đi.” Ôn Sơ Nịnh cân nhắc từ ngữ một hồi lâu. Không cần nhìn cũng có thể cảm giác được ánh mắt cậu đang dán vào mặt mình, Ôn Sơ Nịnh cứ ngắt ngứ mãi, cuối cùng dứt khoát nói, “Dù sao thì cậu cũng đừng quên chúng ta đã hứa vào nhau rồi, tới khi cậu giành được huy chương Vàng tớ mới chấp nhận đấy.”
“…”
“Cậu đừng vì tớ mà làm ảnh hưởng tới chuyện tập luyện.” Ôn Sơ Nịnh lại nhẹ giọng nói tiếp, “Dù sao… Dù sao thì tớ cũng sẽ đợi cậu, tớ đợi cậu mà. Cậu chỉ có vài năm thôi, chúng ta thì sau này vẫn còn rất nhiều ngày tháng nữa…”
Nói tới cuối, Ôn Sơ Nịnh đã không biết mình đang nói gì nữa rồi.
Lúng túng, những điều muốn nói điều không nói cho đúng được.
Kết quả hình như lại khiến mình trông có vẻ… gấp gáp nhỉ?
Trần Nhất Lan khựng tay lại, nhìn cô cười đầy ẩn ý.
Ôn Sơ Nịnh chỉ dám nhìn cậu một giây rồi vội vàng ngó sang chỗ khác, cầm đũa lên cúi đầu ăn cơm.
Trần Nhất Lan mở một chai sữa ngô cho cô.
“Biết rồi, trông cậu kìa,” Trần Nhất Lan mỉm cười, trong giọng điệu như ẩn chứa chút mập mờ mà chỉ có hai người họ mới hiểu, “Tớ phải chịu trách nhiệm mới được.”
“…”
Ôn Sơ Nịnh không thèm để ý tới cậu, cúi đầu ăn tiếp.
Chiều đó Trần Nhất Lan vẫn phải tập, Ôn Sơ Nịnh thì về ký túc xá thu dọn hành lý.
Sáng hôm sau đi, Ôn Sơ Nịnh không có ý định nói với Trần Nhất Lan.
Vé tàu của cô là chuyến 8 giờ sáng.
6 giờ Ôn Sơ Nịnh đã dậy rửa mặt rồi.
Lúc cô rời khỏi ký túc xá là 6 giờ rưỡi.
Trời vừa hửng sáng.
Trần Nhất Lan đứng dưới tòa ký túc xá của cô, xách theo bữa sáng.
Ôn Sơ Nịnh kéo vali mà ngẩn người, “Sao cậu lại tới đây?”
“Tiễn cậu về.” Trần Nhất Lan đưa sữa đậu nành và bánh sandwich đang cầm cho cô, thuận tay xách hộ vali giúp cô luôn.
“Sao cậu biết tớ đi giờ này…”
“Sáng hôm nay chỉ có hai chuyến thôi, lệch nhau nửa tiếng.” Trần Nhất Lan nhìn cô, “Đi thôi.”
“Hôm nay cậu không tập à?”
Ôn Sơ Nịnh đi theo sau cậu, cắm ống hút vào hộp sữa đậu nành.
“9 giờ mới bắt đầu.” Trần Nhất Lan nói.
Ôn Sơ Nịnh mím môi.
Trường ở gần trạm tàu, lần đầu tiên cả hai im lặng suốt quãng đường.
Trần Nhất Lan quay lại nhìn Ôn Sơ Nịnh một cái, rõ ràng hôm nay cô có hơi lạ.
Kết quả là lúc tới cổng trạm tàu, Trần Nhất Lan dừng lại trước.
“Đừng nói cậu đang nghĩ mình khiến tớ trễ nãi tập luyện đấy nhé?” Cậu đứng trước mặt cô, hỏi thẳng.
Ôn Sơ Nịnh cầm sandwich trong tay, vừa bóc túi ra, nghe vậy thì hơi khựng lại.
Đúng vậy.
“Cậu không khiến tớ trễ nãi tập luyện đâu,” Trần Nhất Lan rất thẳng thắn, “Là vì gần đây tớ tập không tích cực lắm thôi.”
“…”
“Vì cuộc thi sắp tới phải thi nhiều nội dung phụ, áp lực tập luyện lớn, còn bị bong cổ tay nữa.”
“Có đau không?”
Ôn Sơ Nịnh thấy hôm qua cậu cầm túi chườm đá chườm trên cổ tay, lúc ăn cơm cô cũng có để ý, thấy đã bình thường lại rồi.
“Không đau,” Trần Nhất Lan nói, “Vì thế cậu đừng nghĩ mình khiến tớ trễ nãi chuyện tập luyện, tớ biết tớ phải làm gì mà.”
Hộp sữa đậu nành trong tay Ôn Sơ Nịnh ấm áp, thời tiết sáng sớm man mát, cô hít mũi một cái, không nói gì.
“Ôn Sơ Nịnh,” Trần Nhất Lan nói tiếp, “Cậu không cần phải nghĩ nhiều, tớ biết rất rõ tớ phải làm gì, tớ cũng biết, cậu luôn là điểm đích cuối cùng của tớ.”
“…”
“Ôn Sơ Nịnh, lúc gặp cậu chính là khoảnh khắc vui vẻ duy nhất trong những giờ huấn luyện khô khan của tớ,” Trần Nhất Lan nói, “Vì thế tớ rất trân trọng.”
Ôn Sơ Nịnh chợt thấy hơi tự trách —
Tự trách vì nhiều điều.
Tự trách mình vì không nói chuyện với cậu trên đường tới đây.
Tự trách vì tối qua đã chúc ngủ ngon cậu sớm.
Hóa ra cậu biết hết.
Sự khó chịu chưa kịp bắt đầu này cứ thế mà tan biến trong lặng lẽ.
Ôn Sơ Nịnh thấy chua xót, vươn tay ra nắm lấy tay phải trống không của cậu.
Trần Nhất Lan khẽ cười, giúp cô kéo vali đợi tàu đến.
6 giờ sáng, trạm tàu vắng lặng, hai người ngồi cạnh nhau.
Ôn Sơ Nịnh nhỏ giọng hỏi, “Cậu ăn sáng chưa?”
“Chưa.”
“Ừm.”
Ôn Sơ Nịnh đưa miếng sandwich sang.
Trần Nhất Lan không nhận, “Cậu cứ ăn đi, tụi tớ sẽ về căn tin ăn.”
“Thế cậu không đói à?”
“Không đói.”
“Ừm…” Ôn Sơ Nịnh cắn một miếng sandwich, ở trong là nhân chà bông, cô đặt sữa đậu nành ở bên cạnh, vẫn giơ tay nắm tay phải của Trần Nhất Lan.
Xương cổ tay cậu gồ lên, đường nét cánh tay rắn rỏi, thon dài.
Cô nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay cho cậu, Trần Nhất Lan cúi đầu nhìn cô, hôm nay Ôn Sơ Nịnh vẫn chưa kịp buột tóc, mái tóc dài vén ra sau tai để lộ gò má trắng ngần.
Tay cô cực kỳ mềm mại.
Gần đây Trần Nhất Lan thật sự rất rộn ràng, giải vô địch mùa thu sắp tới cậu thi nội dung chính là 400m hỗn hợp cá nhân, bơi tự do trong tiếp sức 4x200m, thậm chí còn đăng ký cả nội dung phụ 1500m tự do.
Bảo không mệt chắc chắn là nói dối.
Tập luyện cả ngày lẫn đêm như thế thật sự rất buồn tẻ.
Và chính nhờ được gặp cô nên cậu mới cảm thấy giữa cuộc sống mênh mông này cuối cùng cũng có ánh trăng riêng thuộc về mình.
Trần Nhất Lan cứ để cho cô xoa bóp cổ tay.
Dẫu cho phía trước có mịt mờ hỗn độn, miễn là có cô kề bên, đó mới gọi là cuộc sống.
–
Ôn Sơ Nịnh trở về Lâm Giang, Chu Tuyển Dương vẫn còn ở đây, nhưng lúc cô về thì anh ta không có ở nhà vì đang du lịch nước ngoài do bị ông bà ngoại giục lấy vợ.
Thành ra Ôn Sơ Nịnh rất yên bình, một mình ở nhà ôn bài.
Dù Trần Nhất Lan bận tập nhưng lúc cả hai rảnh rỗi vẫn gọi video trò chuyện với nhau.
Từ sau lần gặp Ôn Thiệu Huy ở Hoài Xuyên, hôm đó sau khi tỉnh rượu, ông ta cũng có nhắn cho cô vài tin nhắn, Ôn Sơ Nịnh chỉ trả lời vài câu qua loa.
Mà lần này cô quay về, Ôn Thiệu Huy lại tới vài lần để đưa đồ ăn cho cô.
Chẳng phải gì to tát cả.
Có lần là cua lông, lần khác thì là hải sản mà cô thích ăn.
Ôn Sơ Nịnh ở nhà một mình, Ôn Thiệu Huy cứ cách vài ngày lại ghé, cô thấy hơi lạ, cuối cùng có lần không nhịn được mà hỏi, “Cha, gần đây cha hơi lạ đấy ạ?”
“Tại lần trước cha thấy có lỗi với con quá, khó khăn lắm mới tới Hoài Xuyên một lần, gây chuyện cho con thì thôi, thế mà còn làm trò cười trước mặt con nữa.”
Ôn Thiệu Huy tới, trên tay còn xách theo một hộp cua lông vừa nhìn đã biết khá đắt.
Ôn Sơ Nịnh mở cửa cho ông ta, hình như Ôn Thiệu Huy đang cố gắng bù đắp những điều thiếu thốn trong quá khứ. Đi vào rồi, ông ta vẫn mang giày da và áo khoác, đi thẳng vào bếp, “Mùa này chưa phải mùa cua lông nhưng cái này là do bạn cha gửi tới, bé Nịnh ăn thử đi, cũng lâu rồi cha không vào bếp.”
“Cha à,” Ôn Sơ Nịnh đi theo vào bếp.
Ôn Sơ Nịnh không đáp mà chỉ nói tiếp, “Cua lông hấp là ngon nhất đấy.”
“Cha, gần đây cha bị sao vậy?” Dù Ôn Sơ Nịnh có ngu ngốc tới cỡ nào cũng nhận ra được.
Ôn Sơ Nịnh mua sẵn nguyên liệu hết, đang rửa rau trong bồn, “Con còn nhớ không, hồi nhỏ con thích ăn thịt viên hấp ở nhà trẻ làm ấy, cha có nấu cho con mấy lần rồi…”
“Cha, cha bắt đầu giống mẹ con rồi đấy,” Ôn Sơ Nịnh đứng ngoài cửa, im lặng một lát nói, “Trốn tránh không giải quyết được vấn đề đâu. Rốt cuộc cha bị làm sao vậy?”
Ôn Thiệu Huy rửa rau, trong lúc nhất thời, gian bếp chỉ còn tiếng nước chảy rào rào.
“Cha chỉ nghĩ là tới thăm con một chút, con đừng cười cha,” Ôn Thiệu Huy đưa lưng về phía cô, “Thật sự thì đôi khi, cha rất nhớ quãng thời gian con còn nhỏ.”
Ôn Sơ Nịnh không nói lời nào.
Ôn Thiệu Huy cũng không nói gì nữa.
Trong mắt ông ta, ông ta là một người trưởng thành, là một người cha, có những nỗi đau và sự suy sụp của người trưởng thành không thể để con cái biết.
Ôn Sơ Nịnh là con gái ông ta, dù suy cho cùng ký ức giữa họ đã gián đoạn từ năm cô lên 6 rồi.
Nhưng khi qua thăm cô, ông ta lại có cảm giác như vẫn còn tìm lại chút gì đó chưa kịp trọn vẹn.
Ôn Sơ Nịnh đứng trong bếp một lát, không thấy Ôn Thiệu Huy nói gì bèn trở về phòng học bài.
Nhưng lại thấy chẳng có gì vào đầu được.
Thật ra bao năm qua, cô đã sớm quen với việc không có Ôn Thiệu Huy bên cạnh rồi.
Khi cô còn ngây ngô nhất, cần tình yêu của một người cha nhất, Ôn Thiệu Huy lại không có mặt.
Thậm chí ở cái tuổi 17 nhạy cảm nhất, Ôn Thiệu Huy còn quên mất chuyện cô bị dị ứng đào.
Giờ tới bù đắp làm gì nữa?
Ôn Sơ Nịnh không còn cần nữa rồi, nhưng cô không biết nói sao nên cứ mắt nhắm mắt mở cho qua, xem đây chỉ như là một kiểu tự an ủi của Ôn Thiệu Huy.
Còn đối với cô… Cô phát hiện mình không còn mong chờ cha bầu bạn nữa rồi.
Ôn Sơ Nịnh mở WeChat ra, Chu Mộng gửi một tin nhắn cho cô.
Một thông tin chuyển khoản, Chu Mộng còn gửi cho cô một tin nhắn thoại.
“Bé Nịnh à, thèm gì thì cứ ăn, thích gì cứ mua, thiếu tiền thì báo mẹ, mẹ chuẩn bị ngủ rồi.”
Chu Mộng chuyển cho cô hơn 30 nghìn.
Thật sự cô có dùng cũng không hết.
Ôn Sơ Nịnh rất muốn nhắn lại gì đó nhưng ngón tay lại khựng lại trên bàn phím.
Cuối cùng chỉ gõ “Vâng, mẹ ngủ ngon ạ”.
Ôn Sơ Nịnh ôn lại phần văn học tiếng Anh, sắp xếp lại tài liệu một chút, bên ngoài đã thoảng mùi cơm chín.
Cô đang gục xuống bàn thì Trần Nhất Lan gửi tin nhắn tới.
Cậu cũng đang ăn cơm.
Bên ngoài căn tin, trời đã ngả tối,
Mặt trăng đã lên từ sớm.
Ôn Sơ Nịnh trả lời cậu, [Cậu ăn cơm ngoan nhé, cố gắng tập luyện.]
[TNL: Biết rồi, cậu cũng vậy nhé.]
Màn hình hiện dòng chữ đang nhập.
Ôn Sơ Nịnh đợi một lát.
[TNL: Còn nữa.]
[TNL: Nhớ cậu quá.]
Ôn Sơ Nịnh cười, [Tớ cũng thế.]
Vừa trả lời xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Không đúng, gần như là tiếng đập cửa thô bạo.
Ôn Sơ Nịnh giật mình, Ôn Thiệu Huy còn đang loay hoay trong bếp mà.
Ôn Sơ Nịnh nhìn qua mắt mèo, thấy đó là Hứa Yến, tưởng dì ta tới tìm Ôn Thiệu Huy nên bèn mở cửa.
Vừa mở cửa, cô vừa gọi, “Cha ơi, dì Hứa tới ạ.”
Cô không có tình cảm gì với Hứa Yến, mở cửa ra là chuẩn bị về phòng luôn.
Kết quả Hứa Yến vừa bước vào đã thấy Ôn Sơ Nịnh mở cửa.
Mắt bà ta đỏ bừng, lao tới kéo Ôn Sơ Nịnh lại rồi tát lên mặt cô một cái.
Ôn Sơ Nịnh bị tát tới choáng váng, mặt rát buốt. Cô đứng sững tại đó, ôm mặt kinh ngạc.
“Ôn Sơ Nịnh, mày giống hệt mẹ mày, thứ hèn hạ!” Hứa Yến nhìn một vòng quanh nhà, thấy cơm canh trên bàn thì lập tức mất kiểm soát.
“Bà phát điên cái gì đấy?!”
Ôn Thiệu Huy nghe tiếng, tay vẫn cầm cái xẻng lao ra, thấy Hứa Yến đứng trong phòng khách thì lập tức xông tới đẩy dì ta ra ngoài, “Bà ra ngoài cho tôi!”
“Ông được lắm Ôn Thiệu Huy, ông bỏ mặc nhà mình là vì nhớ con gái ruột của mình đúng không? Cái miệng của ông còn nói gì thành thật được không hả?” Hứa Yến không quan tâm, ném túi xách xuống đất rồi gào lên, “Mấy tháng nay ông cứ bảo bận việc, cách mấy ngày lại chạy tới Hoài Xuyên, tôi hỏi lão Trương thì ông ta bảo ông không hề tìm người ta. Ông chạy tới Hoài Xuyên tìm con gái ruột đúng không? Còn tới nấu nướng cho nó nữa, Ôn Hứa ở nhà thì mặc xác nó, ông quay lại với Chu Mộng rồi đúng không? Chu Mộng về rồi đúng không? Chu Mộng? Chu Mộng —”
Hứa Yến như phát điên đẩy Ôn Sơ Nịnh ra, lượn quanh trong nhà.
Ôn Sơ Nịnh không nói gì, tối nay Ôn Thiệu Huy nấu cháo, đã múc ra hai bát để sẵn trên bàn.
Cô bưng một bát lên, trút thẳng xuống đầu Hứa Yến.
“Á —”
Hứa Yến hét toáng lên.
Ôn Sơ Nịnh ném bát xuống đất, cái bát sứ vỡ tan tành, “Bà tới nhà tôi nổi điên gì đấy hả? Bà có tư cách gì mà gọi tên mẹ tôi, tới nhà tôi khóc lóc ầm ĩ hả?”
Cháo bát bảo chảy dọc trên mặt Hứa Yến, dì ta gào lên như điên.
“Ra ngoài, hay để tôi gọi cảnh sát?”
Tay Ôn Sơ Nịnh đã run cầm cập.
“Ra ngoài.”
Ôn Thiệu Huy cũng như hóa đá, không ngờ chuyện lại thành ra thế này, mãi ông ta cũng hoàn hồn lại rồi đẩy Hứa Yến ra ngoài.
“Ôn Thiệu Huy, ông nói rõ cho tôi! Có phải ông quay lại với Chu Mộng rồi không? Chu Mộng về rồi đúng không?” Hứa Yến túm chặt cái tủ ở ngoài cửa, “Mấy tháng nay ông đã nói dối bao nhiêu lần rồi?! Năm nay Hứa Yến lên lớp 10 đấy, ông có thấy mình xứng đáng với tôi không? Có xứng đáng với Ôn Hứa không hả?”
“Đm bà ít nhắc tới Ôn Hứa đi!”
Trong tiếng gào thiết điên dại của Hứa Yến, Ôn Thiệu Huy cũng bùng nổ.
Ôn Sơ Nịnh đứng trong nhà, im lặng nhìn hai người cãi nhau, lòng rối như tơ vò, cô gọi điện thoại báo cảnh sát luôn.
“Alo, 110 đúng không ạ? Tôi ở khu nhà công vụ của bệnh viện thành phố, tòa số 2, đơn nguyên 1, 501…”
Ôn Sơ Nịnh chưa kịp nói hết thì Hứa Yến đã lao tới, cướp lấy điện thoại của cô, “Mày là con sát nhân, mày có tư cách gì mà báo cảnh sát hả?”
Ôn Sơ Nịnh không cầm điện thoại chắc, bị Hứa Yến đánh rơi ra khỏi tay.
Cô nghe câu đó, trong lòng vô thức đứng về phía Chu Mộng.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nói từng chữ, “Được, bà nói mẹ tôi giết người đúng không? Nếu mẹ tôi không phải sát nhân thì tôi sẽ kiện bà tội phỉ báng.”
Hứa Yến còn tính lao tới đánh cô nhưng Ôn Sơ Nịnh đã học Taekwondo từ nhỏ, không dễ bị ăn h**p, cô lập tức khóa tay dì ta lại. Hứa Yến chật vật như ma nữ, mặt mũi trắng bệch. Ôn Sơ Nịnh đã không còn là đứa bé khi trước nữa, cô sắp 21 tuổi rồi.
Hứa Yến nhìn Ôn Sơ Nịnh chằm chằm, Ôn Sơ Nịnh cũng lạnh lùng nhìn lại.
Trong một thoáng đó, Hứa Yến nghĩ tới Chu Mộng.
Rất lâu về trước, lúc dì ta biết vợ hiện tại của Ôn Thiệu Huy là Chu Mộng cũng có lén tới gặp một lần.
Chu Mộng là bác sĩ nổi tiếng ở khoa Cấp cứu của bệnh viện thành phố, gia cảnh tốt, dù biết thân phận của dì ta rồi nhưng vẫn chỉ lạnh nhạt nhìn qua rồi bảo, “Cho hỏi chị có chuyện gì không, nếu không thì tôi còn phải đi khám tiếp.”
Không thèm để dì ta vào mắt.
Mà Ôn Sơ Nịnh là con gái Chu Mộng nên được di truyền ngoại hình của mẹ, xinh đẹp thanh tú, thoạt nhìn có vẻ rất dễ gần nhưng lại rất kiên cường.