Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 48.




Ôn Sơ Nịnh gọi điện báo án, chẳng mấy chốc cảnh sát đã có mặt. Ôn Thiệu Huy không muốn làm lớn chuyện nên chỉ bảo với cảnh sát là mâu thuẫn gia đình, Hứa Yến thì cứ khóc lóc, vừa khóc vừa kể lể với cảnh sát. Ôn Thiệu Huy chẳng thèm giải thích, Ôn Sơ Nịnh càng chẳng nói gì mà chỉ lạnh mặt nhìn dì ta.

Trong khu nhà công vụ toàn là người quen, ba người họ đứng dưới lầu, bên cạnh có thêm hai chú cảnh sát nữa, rất nhanh xung quanh đã có người tụ lại xem.

Trong lòng Ôn Sơ Nịnh nghèn nghẹn, cô là người dễ xấu hổ, rất không thích việc bị người ta vây quanh nhìn ngó thế này.

Nhất là khi Hứa Yến cứ đổi trắng thay đen, chỉ vào Ôn Sơ Nịnh nói, “Con nhỏ này chính là con gái của kẻ thứ ba dụ dỗ chồng tôi, các người đã từng gặp đứa trẻ nào láo toét như nó chưa?”

“Không phải do bà ra tay trước à?” Ôn Sơ Nịnh không nhịn nổi nữa mà phản bác lại.

Vì Chu Mộng không ở bên cạnh thời gian dài nên rất nhiều chuyện Ôn Sơ Nịnh chỉ có thể dựa vào bản thân mình, cũng chính lúc này cô phát hiện mình đã lý trí hơn cả những gì bản thân tưởng tượng.

Ôn Sơ Nịnh cũng ngạc nhiên nhận ra rằng mình không hề có cảm xúc gì quá lớn, cũng chẳng rơi giọt nước mắt nào.

Hứa Yến càng khóc tợn hơn.

Ôn Sơ Nịnh nghe mà bực bội.

Ôn Thiệu Huy im lặng không nói gì, cứ mặc cho Hứa Yến nổi điên giữa đường.

Ông ta lấy hộp thuốc lá trong túi ra, rút một điếu, che gió châm thuốc rồi ngẩng đầu lên nhìn khu nhà công vụ gần đó.

Ánh đèn rực rỡ.

Nhưng sai một ly là đi một dặm rồi.

Hứa Yến khóc lóc nhào tới đánh vào người Ôn Thiệu Huy, la hét, “Ôn Thiệu Huy, ông có giỏi thì ly hôn với tôi đi —”

“Được thôi, ly hôn thì ly hôn!”

Ôn Thiệu Huy không kiên nhẫn được nữa, đẩy Hứa Yến sang bên cạnh.

Hứa Yến kinh ngạc, nhìn Ôn Thiệu Huy chằm chặp, “Ông có còn là con người không vậy? Ôn Hứa đã 15 tuổi rồi mà ông đòi ly hôn với tôi?”

“Bà muốn cãi nhau với tôi đúng không? Tôi không muốn nói trắng ra với bà đâu nhé,” Ôn Thiệu Huy rất bình tĩnh, “Bà lừa tôi hơn mười năm, nếu không phải vì nửa năm trước tôi thấy Trương Nham tới đòi tiền bà thì tôi có biết Ôn Hứa là con hắn không?”

Trương Nham là chồng trước của Hứa Yến.

Hứa Yến chết lặng, “Ông nói Trương Nham nào…”

Cảnh sát vội vàng chạy tới can ngăn.

Ôn Sơ Nịnh đứng bên cạnh, thấy hơi lạnh lẽo.

Cô nhìn Ôn Thiệu Huy và Hứa Yến cãi nhau, không nghe rõ cả hai đang cãi gì mà chỉ cúi đầu nhìn mặt đất, trong lòng lại nghĩ tới Ôn Hứa.

Năm nay Ôn Hứa cũng 15 hay 16 tuổi gì rồi.

Cứ luôn là như thế, vấn đề và mâu thuẫn giữa cha mẹ nhưng người gánh chịu hậu quả luôn là đứa con.

Gió đêm thổi qua, má trái Ôn Sơ Nịnh hơi ran rát.

Lúc Uông Như tan ca về đã thấy dưới lầu khu nhà có rất nhiều vây quanh, bà khóa xe lại, nhìn thoáng qua bên kia.

Vừa nhìn đã thấy Ôn Sơ Nịnh.

“Có chuyện gì vậy bé Nịnh?”

Uông Như đang mệt nhưng vẫn vội vã xách túi chạy tới, nhìn vào đám đông, thấy Hứa Yến đang khóc lóc ỉ ôi cạnh cảnh sát, ánh mắt bà tối sầm lại, “Báo cho mẹ con chưa?”

Ôn Sơ Nịnh lắc đầu, “Dì Uông, dì về trước đi ạ, chắc không có gì đâu.”

“Con phải báo với mẹ con chứ! Chuyện lớn thế này cơ mà.” Uông Như kéo Ôn Sơ Nịnh sang một bên, vừa nhìn đã thấy dấu bàn tay in trên mặt Ôn Sơ Nịnh, da cô trắng nên nhìn cực kỳ rõ.

“Xin chào, bên phía cháu tôi còn chuyện gì nữa không ạ? Nếu không tôi dẫn cháu lên trước nhé,” Uông Như kéo Ôn Sơ Nịnh đi tới phía cảnh sát, không chỉ đích danh, “Có một số người không biết xấu hổ, đổi trắng thay đen bao nhiêu năm nay vẫn chưa thấy đủ à? Trẻ con mà ra tay ác tới vậy, còn mặt mũi khóc lóc nữa cơ đấy?”

Cảnh sát cũng nhìn thoáng qua, hỏi Ôn Thiệu Huy, “Quan hệ giữa anh với cháu này là gì?”

“Tôi là cha nó, cho nó về đi, tôi sẽ nói chuyện với hai người.” Ôn Thiệu Huy im lặng rất lâu, quay lại nói với Ôn Sơ Nịnh, “Con lên trước đi.”

Ôn Sơ Nịnh chẳng muốn ở lại thêm giây nào nữa cả.

Uông Như kéo Ôn Sơ Nịnh lên lầu, dẫn cô về nhà mình.

“Bé Nịnh, con ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa ạ.”

“Thế đợi dì làm chút gì nhé, con ngồi ngoài đợi đi,” Uông Như cởi túi ra treo trên giá cạnh cửa, lục tủ dưới TV lấy một lọ thuốc mỡ đưa cho cô, “Con bôi vào trước đi.”

“Vâng, cảm ơn dì ạ,” Ôn Sơ Nịnh nhận lấy, vào nhà vệ bôi một lớp, lúc đi ra thấy Uông Như đang rửa rau trong bếp, cô im lặng một lát rồi nói, “Dì Uông ơi, dì có biết chuyện trước đây của mẹ con không ạ?”

Uông Như và Chu Mộng không chỉ từng là bạn đại học mà còn làm chung trong một khoa nữa.

Chẳng hiểu sau này ra sao mà hai người chẳng liên lạc với nhau nữa.

“Dì không biết, mẹ con là người như thế đấy, cái gì cũng thích tự chịu, lúc nào dì cũng mắng bà ấy là con rùa rụt đầu. Sau khi ly hôn với cha con cũng chẳng ừ hử gì mà nghỉ việc, rõ ràng không phải lỗi của bà ấy, vậy mà đi một cái là bị người ta đồn thành lỗi của bà ấy luôn,” Uông Như rửa rau, “Giờ thì trốn hẳn ra nước ngoài rồi.”

Ôn Sơ Nịnh cảm giác mình không còn muốn biết nữa.

Chỉ là trong độ tuổi mẫn cảm nhất, thậm chí cô còn từng oán trách Chu Mộng rằng có phải vì mẹ cứ đi công tác nên cha mới ly hôn với bà không? Có phải vì mình không đủ ngoan không?

Sau này cô cũng buông bỏ, từ từ hiểu cho Chu Mộng.

Uông Như nấu một bữa cơm, sợ Ôn Sơ Nịnh về nhà không có ai nên bèn bảo Ôn Sơ Nịnh cứ ở lại nhà mình.

Nhà Uông Như có hai phòng ngủ, một phòng khách.

Thành ra Ôn Sơ Nịnh chỉ có thể ngủ lại trong phòng ngủ của Trần Nhất Lan.

Uông Như vẫn chưa biết chuyện giữa hai người, còn thu dọn giường cho cô, “Con ngủ ở đây nhé, sáng mai dì trực ca sớm, con dậy thì tự ăn gì đó, ở lại đây vài ngày cũng được. Chú Trần của con vẫn ở đội tuyển tỉnh chứ chưa về đâu.”

“Vâng.” Ôn Sơ Nịnh gật đầu.

Uông Như lục trong tủ tìm được hai chiếc áo thun và quần đùi Trần Nhất Lan chưa mặt, bảo cô mặc làm đồ ngủ.

Ôn Sơ Nịnh vẫn hơi ngại ngùng, đi tắm xong thì thay đồ, đồ của cậu nên cô mặc vào rộng thùng thình.

Chỉ riêng áo thun thôi đã dài tới đùi rồi.

Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu nhìn một vòng, phòng ngủ của Trần Nhất Lan rất đơn giản, bình thường cậu rất ít khi về nên đồ không nhiều, chỉ có trong tủ là treo khá nhiều quần áo của cậu.

Lần trước cô đã thấy khung ảnh bên giường rồi.

Là bức ảnh cô và Trần Nhất Lan ngồi cạnh nhau chẳng biết do ai chụp trong lúc khoa Uông Như và Chu Mộng tổ chức du xuân.

Ôn Sơ Nịnh tựa vào đầu giường lướt Weibo.

Chỉ vài phút sau, Trần Nhất Lan gọi video tới.

Cô giật mình, suýt nữa đã làm rơi điện thoại, ngón tay lướt nhẹ vào nút nghe.

Bất thình lình, gương mặt cô xuất hiện trên màn hình.

“…”

Trần Nhất Lan im lặng vài giây, “Cậu đang ở đâu vậy?”

“…”

Cậu vừa hỏi thế, má Ôn Sơ Nịnh đã nóng lên, cô không muốn thấy cậu thấy dấu tay trên má trái mình nên hơi nghiêng người sang bên phải.

“Cậu đang,” Trần Nhất Lan nhìn bức tường phía sau cô, “Đang ngủ trên giường của tớ đấy hả?”

“…”

Giọng điệu hơi cao lên, bên cậu tối om, Ôn Sơ Nịnh chỉ thấy các dây thần kinh trên mặt mình đang giật giật, “Cậu đừng có nói linh tinh, hôm nay nhà tớ có chút chuyện nên… Dì Uông bảo tớ qua đây.”

Đèn trong phòng khách đã tắt, Ôn Sơ Nịnh biết sáng mai Uông Như phải tới bệnh viện sớm nên cố tình hạ thấp giọng nói.

“Sao cậu cuống lên thế?” Trần Nhất Lan cũng đưa điện thoại tới gần hơn, thậm chí cô còn có thể nghe rõ tiếng thở không đều của cậu, nhịp điệu kéo dài len lỏi vào tai khiến người ta bất giác đỏ mặt.

“Cậu đang về ký túc hả?” Ôn Sơ Nịnh nhỏ giọng hỏi.

“Ừm, mới ra khỏi bể bơi,” Trần Nhất Lan nói, “Sao tớ cứ cảm thấy tớ nên về nhà một chuyến ấy nhỉ.”

“…” Ôn Sơ Nịnh hoảng hốt, vội nói, “Thôi, cậu đừng có về!”

“Sao tớ lại không được về?” Trần Nhất Lan nói, “Tớ hơi nhớ cái giường ở nhà rồi.”

“…” Ôn Sơ Nịnh thấy mình không nói chuyện với cậu tiếp được nữa, “Tớ sắp đi ngủ rồi, cậu cũng đi ngủ sớm đi.”

“Ừ, nể tình tối nay cậu ngủ trên giường của tớ đấy,” Trần Nhất Lan khẽ cười, “Chúc cậu tối nay ngủ mơ thấy tớ nhá.”

“…”

Ôn Sơ Nịnh vội vàng cúp máy, giơ tay sờ mặt mình, nóng rát.

Cô dứt khoát để điện thoại xuống, nhắm mắt tắt đèn, kết quả lại cứ như cảm giác như hơi thở của cậu cứ vang vọng trong hơi thở của mình, Ôn Sơ Nịnh lại bật đèn lên.

Thôi xong.

Lại mất ngủ rồi.

Lúc Ôn Sơ Nịnh ngủ đã là gần 4 giờ sáng, hơn 5 giờ cô nghe tiếng dì Uông dậy, không lâu sau bà đã ra ngoài đi làm.

Ôn Sơ Nịnh với tay lấy điện thoại, đúng 5:03 phút.

Cô nheo mắt mở WeChat lên, thấy lúc hơn 10 giờ Trần Nhất Lan đã gửi cho mình hai tin nhắn.

Là hai tin nhắn thoại.

Ôn Sơ Nịnh ấn mở —

[Ngủ ngon nhé.]

[Chúc cậu tối nay mơ thấy tớ.]

Cậu lại nói lần nữa, giọng điệu như mang theo ý cười.

— Thật may là dì Uông đã ra ngoài rồi.

Ôn Sơ Nịnh trằn trọc cả đêm, mãi tới hơn năm giờ mới ngủ lại được, lúc tỉnh dậy đã là xế chiều rồi.

Cô dậy rửa mặt, loáng thoáng nghe có tiếng mở rồi đóng cửa trên lầu.

Ôn Sơ Nịnh thấy hơi lạ, giờ này mà ai tới vậy?

Ôn Thiệu Huy không có chìa khóa nhà cô, cậu thì vẫn du lịch chưa về.

Ôn Sơ Nịnh do dự một chút rồi vẫn xuống lầu, gọi chú bảo vệ đi lên với mình. Lúc lên lầu, Ôn Sơ Nịnh cực kỳ căng thẳng, sợ có ai vào nhà mình, chú bảo vệ cũng cầm gậy bóng chạy đi trước cô.

Kết quả vừa mở cửa.

Ôn Sơ Nịnh nhìn thấy Chu Mộng.

Chu Mộng mặc một chiếc áo khoác mỏng, bên trong mặc váy, mang giày cao gót mũi nhọn.

Mái tóc đã uốn xoăn, dài thướt tha.

Ôn Sơ Nịnh vừa thấy bà đã sững người, sau đó nói với chú bảo vệ đằng trước, “Chú ơi, đây là mẹ con, chú quay về đi ạ.”

“Ừ, thế thì tốt!”

Ôn Sơ Nịnh đi vào, trên người vẫn mặc chiếc áo thun và quần đùi tối qua, “Sao mẹ lại về thế?”

Chu Mộng đang tìm đồ, thấy Ôn Sơ Nịnh thì rảo bước đi tới, giơ tay chạm vào mặt cô, “Hứa Yến đánh à? Còn đau không con?”

Ôn Sơ Nịnh quay mặt sang chỗ khác, “Mẹ, không sao đâu, không đau, sao tự nhiên mẹ lại về?”

“Lát nữa mẹ kể con nghe, vừa hay đấy, mẹ còn đang tính gọi cho con đây. Con đi thay quần áo rồi ra ngoài với mẹ chút đi.”

“Đi đâu ạ?”

“Con thay đồ trước đi, lát nữa mẹ nói.”

Ôn Sơ Nịnh vẫn còn đang mờ mịt nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời Chu Mộng thay đồ.

Chu Tuyển Dương du lịch nước ngoài nên không lái xe, Chu Mộng lái luôn chiếc G-Class của anh ta, dẫn Ôn Sơ Nịnh tới đồn cảnh sát, cô cũng gặp lại người cảnh sát hôm qua.

Cảnh sát bước ra, nhìn Ôn Sơ Nịnh một cái, “Chẳng phải con bé không sao rồi à?”

“Dù không sao tôi cũng muốn làm giám định thương tích.” Chu Mộng kiên quyết, “Mà hơn nữa, sao anh biết con tôi có bị tổn thương gì khác không?”

Cảnh sát lập tức viết giấy ủy nhiệm giám định thương tích cho họ, Chu Mộng đưa Ôn Sơ Nịnh tới thẳng phòng giám định pháp y.

Đầu óc Ôn Sơ Nịnh vẫn còn mơ hồ, thật ra qua một đêm cái tát của Hứa Yến đã đỡ hơn rất nhiều rồi, nhưng móng tay dì ta cào qua mặt cô để lại một vết đỏ, hơn nữa lúc bị tát bất ngờ, cô không hề phòng bị nên trong miệng cũng cắn rách một chỗ trong miệng.

Ôn Sơ Nịnh được một nữ pháp y kiểm tra.

Vết trầy ngoài da có diện tích hơn 2cm²; vết xước dài trên 4cm, niêm mạc miệng tổn thương, lưỡi cũng bị tổn thương. Cuối cùng chỉ có thể giám định là tổn thương cơ thể nhẹ.

Sắc mặt Chu Mộng không được tốt lắm, sau đó bà lại dẫn Ôn Sơ Nịnh ra ngoài, tới thẳng văn phòng luật.

Ôn Sơ Nịnh ngồi trên ghế sô pha, nghe Chu Mộng nói chuyện với luật sư.

Cô ngơ ngác nhìn Chu Mộng, nhìn một hồi vẫn cứ thấy như đang mơ.

Chu Mộng nói chuyện với luật sư hơn nửa tiếng mới xách túi lên, đã rất lâu rồi Ôn Sơ Nịnh không gặp bà, lên xe rồi vẫn luôn nhìn bà.

Chu Mộng mua cho cô ít bông gạc sát trùng.

Ôn Sơ Nịnh ngồi ở ghế phụ lái, Chu Mộng xé túi, lấy bông nhẹ nhàng lau vết thương trên mặt cho cô.

“Mẹ ơi.” Cuối cùng Ôn Sơ Nịnh cũng tỉnh táo hơn, cô nhìn Chu Mộng, vành mắt hơi đỏ.

Đã nhiều năm thế rồi, Ôn Sơ Nịnh đã quen tự lập, hành động này của Chu Mộng khiến cô hơi muốn khóc.

Thậm chí tới giờ cô mới nhận ra, hình như Chu Mộng thật sự quay về vì mình.

“Nếu không phải hôm qua dì Uông của con gọi điện thoại báo cho mẹ thì mẹ cũng không biết đâu,” Chu Mộng im lặng vài giây, “Sao không nói với mẹ hả?”

“Mẹ bận làm mà.” Ôn Sơ Nịnh cố gắng kìm nước mắt lại.

“Bận làm thì cũng không thể nhìn con bị người khác đánh được,” Chu Mộng nói, “Lúc con thi đại học mẹ không về được là vì dự án mẹ đang theo vào đúng giai đoạn cuối, không thể bỏ được.”

Chu Mộng đột nhiên nói những lời này như thể đã chạm phải nơi yếu mềm nhất trong lòng Ôn Sơ Nịnh.

“Bé Nịnh à, có phải con vẫn trách mẹ vì bao nhiêu năm nay không ở bên cạnh con không?”


Chu Mộng không vội lái xe đi, đây là lần hiếm hoi hai mẹ con có dịp nói chuyện với nhau.

Ôn Sơ Nịnh lắc đầu, “Không trách ạ, con biết mẹ một mình nuôi con không dễ dàng gì mà.”

Chu Mộng giơ tay vuốt tóc cô, Ôn Sơ Nịnh vẫn là đứa con gái ngoan ngoãn, chính vì con gái nghe lời nên bà không cần nghĩ quá nhiều mà cứ yên tâm đi kiếm tiền để sau này cho con gái một cuộc sống tốt hơn.

Làm mẹ đơn thân thật sự rất khó, muốn cho con cuộc sống đủ đầy hơn thì không thể ở bên cạnh nó được, mà ở bên cạnh nó thì không thể cho con cuộc sống tốt hơn.

Lúc Chu Mộng lái xe đưa Ôn Sơ Nịnh về, không ngờ lại gặp Ôn Thiệu Huy đứng trước cửa.

Ba người đã từng là một gia đình lại gặp nhau trong tình cảnh này, ai cũng thấy khó xử.

Chu Mộng xách túi đi vào, không đóng cửa.

Ôn Thiệu Huy do dự một lát rồi cũng vào theo.

Chu Mộng đặt cái túi Birkin xuống, Ôn Thiệu Huy có phần lúng túng.

Đã rất lâu rồi hai người họ không gặp nhau nhưng Chu Mộng vẫn như xưa, lý trí, tỉnh táo, vẫn xinh đẹp như ngày nào.

“Ôn Thiệu Huy, đã nhiều năm thế rồi, tôi chưa từng nói xấu Hứa Yến câu nào trước mặt con. Chiều nay luật sư sẽ gửi thư tới trường của bà Hứa và nhà các người, trong đó bao gồm bản sao tất cả những bằng chứng Hứa Yến đã vu khống và bôi nhọ tôi suốt mấy năm qua, cả bản giám định thương tích của bé Nịnh nữa. Mọi chuyện luật sư của tôi sẽ xử lý, tôi hy vọng sau này dù vì nguyên nhân gì, anh đừng bao giờ làm phiền tới cuộc sống của tôi và bé Nịnh nữa,” Chu Mộng không ngồi mà vẫn đứng đó trên đôi giày cao gót, “Đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng tôi nói chuyện này với ông.”

Ôn Thiệu Huy đứng im đó, cả đêm không ngủ, sắc mặt mệt mỏi bơ phờ.

Chu Mộng vẫn rạng ngời như xưa, trong khoảnh khắc ấy, Ôn Thiệu Huy lại nghĩ tới lúc mới ly hôn với bà.

Chu Mộng không hề cự cãi với ông ta, cũng chẳng hỏi gì.

Bà chỉ rất bình tĩnh nói, “Nếu anh và Hứa Yến vẫn còn liên lạc với nhau thì chúng ta ly hôn đi, chuyện chia tài sản tôi sẽ tìm luật sư soạn thảo, sau này bé Nịnh sẽ đi theo tôi.”

Rất lý trí.

Bà có trốn tránh không? Không hề, bà chỉ giải quyết dứt khoát, vì cuộc sống sau này vẫn phải tiếp tục.

Ông ta biết, Chu Mộng không trốn tránh mà chỉ là quá lý trí thôi.

“Ôn Thiệu Huy, nếu ông nghe xong rồi thì mời ra khỏi nhà tôi.”

Não Ôn Thiệu Huy trống rỗng trong giây lát, khó khăn nói, “Hay là hỏi ý bé Nịnh đi?”

Trong nhà chỉ có Ôn Sơ Nịnh là ngồi trên ghế sô pha, cô nghe câu nói khàn khàn ấy, phản ứng đầu tiên…

Là câu mà Ôn Thiệu Huy đã nói khi cãi nhau với Hứa Yến, “Ly hôn thì ly hôn!”

Lúc ông ta nói câu đó có từng suy nghĩ tới Ôn Hứa không?

Đối với cô, Ôn Thiệu Huy chưa bao giờ cho cô cơ hội lựa chọn.

Đó là sự ích kỷ, thậm chí là giả tạo của ông ta.

Sự quan tâm và quyền lựa chọn tới muộn đều không xứng đáng để xem trọng.

Ôn Sơ Nịnh lắc đầu.

Ôn Thiệu Huy nhìn cô.

Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu lên, dường như qua một đêm mà Ôn Thiệu Huy đã già đi rất nhiều.

Cô chỉ thấy bao nhiêu năm không có cha bên cạnh mình vẫn sống tốt, mấy ngày nay ông ta xuất hiện thường xuyên lại khiến cô không quen.

Chai nước đào mà cô bị dị ứng, lúc Ôn Hứa bị viêm ruột thừa cấp tính phải nằm viện, cô bị vứt ở một xó xỉnh xa lạ, không gọi được xe, bao nhiêu năm bị ngó lơ như thế.

Hình như cô thật sự không cần nữa.

“Cha, không cần đâu, sau này cha không cần tới đây nữa ạ.”

Chu Mộng ở nhà một ngày, dự án của bà vẫn đang chạy, tối đó Chu Mộng dẫn Ôn Sơ Nịnh ra ngoài ăn.

Bà đặt một nhà hàng sân thượng khá cao cấp, gọi một chai rượu vang.

Bà cố tình bỏ qua chuyện này mà kể cho Ôn Sơ Nịnh nghe chuyện ở nước ngoài.

Lúc về, bà uống rượu, Ôn Sơ Nịnh lại không biết lái xe nên bèn gọi tài xế lái hộ.

Chu Mộng với Ôn Sơ Nịnh ngồi trên băng ghế trước cửa nhà hàng đợi.

Có người đi ngang qua, thấy hai người không giống như mẹ con mà giống chị em hơn.

Nhà hàng khá sang trọng, có người nước ngoài đi ngang qua, hình như Chu Mộng đã ngà ngà say nên bèn mỉm cười nói với người đó bằng tiếng Anh, “My daughter.”

Ôn Sơ Nịnh hơi ngượng.

Tài xế lái thuê đến ngay sau đó.

Ôn Sơ Nịnh đỡ Chu Mộng ngồi vào ghế sau.

Cô đọc địa chỉ.

Chu Mộng tựa đầu vào vai Ôn Sơ Nịnh, khẽ nói, “Con gái mẹ lớn thật rồi.”

“…”

Ôn Sơ Nịnh cúi đầu nhìn bà, Chu Mộng im lặng, chỉ tựa đầu vào vai cô.

Trong xe hơi tối, lúc đi ngang qua những chỗ sáng cô mới thấy rõ được mặt Chu Mộng.

Chu Mộng luôn chăm sóc bản thân rất tốt, nhưng dù sao cũng sắp 50 rồi, trên khóe mắt đã có vết chân chim nhàn nhạt.

“Mẹ, trước đây mẹ từng bị Hứa Yến vu khống ạ?” Ôn Sơ Nịnh yên lặng một lát rồi hỏi.

Chu Mộng từ từ nhắm mắt lại nói, “Trước khi mẹ lấy Ôn Thiệu Huy, Hứa Yến là vợ cũ của ông ta. Bọn mẹ là tự do yêu đương, ông ngoại con không ủng hộ lắm. Hứa Yến đã lấy người khác, bảo chồng mình bạo lực gia đình, hay tới nhà tìm Ôn Thiệu Huy. Lúc đó con còn nhỏ, Hứa Yến tung tin nói mẹ mập mờ với bác sĩ nam trong khoa… Sau đó bệnh viện có một nữ bệnh nhân bị thương nặng vì tai nạn giao thông, lúc đưa tới đã không cứu được nữa rồi. Mẹ với với bác sĩ nam ấy cùng cấp cứu người đó, Hứa Yến nói… Hứa Yến tung tin đồn rằng người phụ nữ bị tai nạn ấy là bạn gái của bác sĩ nam, bị tai nạn là do mẹ. Vốn là chẳng ai tin hết, mẹ cũng có báo cảnh sát nhưng Hứa Yến chỉ bị phạt hành chính thôi. Nhưng tin đồn cứ thế mà lan ra…”

“Sau đó nữa, mẹ ly hôn với ông ta là vì có một ngày, Hứa Yến cũng ly hôn, tới tìm mẹ, bảo mới đây khi Ôn Thiệu Huy đi công tác đã gặp bà ta. Bà ta đưa cho mẹ xem một tờ giấy khám thai, nói đó là con của Ôn Thiệu Huy.”

Chu Mộng chỉ nói tới đó.

Vì thế bà dứt khoát ly hôn.

Thật ra bà đã không còn muốn biết đứa con đó có phải của Ôn Thiệu Huy thật không nữa rồi.

Chỉ là Hứa Yến cứ hết lần này tới lần khác tới làm phiền, vừa nói bị chồng bạo hành vừa chạy tới tìm Ôn Thiệu Huy.

Tại sao không báo cảnh sát? Tới tìm Ôn Thiệu Huy thì có ích gì chứ?

Chu Mộng chỉ ghét thái độ của Ôn Thiệu Huy, cũng thấy hành vi của Hứa Yến thật đáng sợ, vì không muốn Ôn Sơ Nịnh bị ảnh hưởng nên bà chọn ly hôn.

Ly hôn rồi, cuối cùng bà cũng có một khoảng thời gian yên ổn.

Đây là lần đầu tiên Ôn Sơ Nịnh nghe mẹ kể những chuyện này.

Cô cúi đầu, Chu Mộng không nói gì nữa mà chỉ nhắm mắt lại, khóe mắt ánh lên chút nước.

“Bé Nịnh à, con có trách mẹ vì đã không cho con một gia đình trọn vẹn không?” Chu Mộng chậm rãi nói, “Mẹ chỉ không muốn con lớn lên trong môi trường như thế thôi, thà để con đi theo mẹ… Mẹ không có thời gian ở cạnh con, phần lớn đều là cậu con ở cạnh chăm nom…”

Ôn Sơ Nịnh giơ tay nắm lấy tay Chu Mộng.

Có lẽ cô cũng rất may mắn vì Chu Mộng đã lựa chọn như thế.

Nếu để cô lớn lên trong một gia đình méo mó như thế, chắc cô đã bước lên một con đường đầy chông gai rồi.

“Mẹ ơi, thật ra mẹ rất giỏi,” Ôn Sơ Nịnh khẽ nói, “Mẹ nuôi con lớn thế này, biết kiếm tiền, còn xinh đẹp thế này nữa, mà cậu cũng rất tốt với con…”

Chu Mộng siết chặt tay cô, không hề buông ra.

Ôn Sơ Nịnh không hề oán trách bà.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận