—
Sau khi hôn lễ kết thúc, Minh Ý và Phó Thời Lễ không cùng mọi người trở về nước ngay, mà ở lại Bali nghỉ dưỡng vài ngày, rồi trực tiếp từ Bali bay sang Anh hưởng tuần trăng mật. Dù sao sau hôn lễ, điều mà Minh Ý luôn mong ngóng chính là toà lâu đài của mình.
Từ sau khi tốt nghiệp đại học rồi bước chân vào giới giải trí, Minh Ý chưa từng có một kỳ nghỉ đúng nghĩa. Lần cuối cùng cô ra nước ngoài nghỉ dưỡng hình như là mùa đông năm hai đại học. Khi ấy, Tạ Vân Đường vừa hay có một tháng nghỉ, sau khi Minh Ý thi xong kỳ cuối liền không về nhà mà xách hành lý cùng tấm vé máy bay, bay thẳng sang Maldives hội ngộ với Tạ Vân Đường đã đến trước hai ngày, cùng nhau tận hưởng nửa tháng trời nắng vàng, sóng biển và cát trắng.
Cái giá phải trả là sau khi về nước, Minh Ý đen đi hẳn ba tông.
Kể từ lần đó, mỗi khi đi biển, cô luôn chuẩn bị nửa vali đầy các loại kem chống nắng, từ chống nắng hoá học cho tới vật lý, thứ gì cũng có. Lần này cũng không ngoại lệ.
Cho dù đã chuẩn bị đủ loại chống nắng, mỗi lần từ ngoài về, việc đầu tiên Minh Ý làm vẫn là soi gương, xem mình có bị sạm da không.
Chiều hôm ấy, sau khi lặn biển về, dù mệt rã rời, nhưng vừa thay giày ra, Minh Ý lập tức chạy đi soi gương, chỉ để chắc chắn xem mình có bị rám nắng hay không.
Thấy vậy, Phó Thời Lễ đứng dựa bên cửa, nhìn dáng vẻ lo lắng của cô mà bật cười thành tiếng.
Nghe thấy tiếng cười, Minh Ý ngẩng lên, khuôn mặt vì nắng gió mà hơi ửng đỏ thoáng hiện vẻ không vui, cô quay lại: “Anh cười cái gì?”
Phó Thời Lễ hơi ngước mắt, ánh nhìn thản nhiên rơi lên mặt cô: “Anh cười có người chơi ban nãy chơi vui tới nỗi chẳng nhớ đến chuyện có bị rám nắng hay không.”
Minh Ý nhíu mày, cái anh Phó Thời Lễ này thật đúng là chọc trúng chỗ đau. Đang lúc vui vẻ thì cô làm sao nhớ nổi chuyện ấy. Cô ngẩng lên, ánh mắt có chút ấm ức: “Trước đó ra ngoài anh cũng đâu có nói sẽ đưa em đi lặn.”
Hại cô bôi kem chống nắng như công dã tràng, vừa từ dưới nước lên, cô còn thấy tia cực tím như đang xẻ da băm thịt mình.
Nghe vậy, Phó Thời Lễ khẽ cười: “Thế em chơi có phải vẫn rất vui hay không.”
Minh Ý mím môi, không để ý tới anh, tiếp tục soi kỹ da mình trước gương.
Phải công nhận, lặn biển quả thật rất thú vị. Nhất là khi lặn xuống vùng nước sâu, cô bắt gặp cả đàn cá bơi ngang qua. Khi những con cá vờn quanh, cô bỗng có cảm giác như chính mình cũng là một chú cá tự do tung tăng trong biển cả.
Sau này có dịp, cô nhất định muốn đi lặn thường xuyên. Từ nhỏ tới lớn, cô vốn không có năng khiếu thể thao, chẳng mấy môn khiến cô yêu thích. Lặn biển xem như là môn đầu tiên.
Đang nghĩ ngợi, lúc Minh Ý không để ý, Phó Thời Lễ đã đi tới sau lưng từ lúc nào. Đến khi cô hoàn hồn, đã cảm nhận được hơi ấm quen thuộc phủ xuống từ phía sau. Cô ngẩng đầu, Phó Thời Lễ đưa tay ôm lấy cô từ sau lưng, dịu giọng an ủi: “Yên tâm, không bị rám nắng đâu.”
Minh Ý liếc nhìn hình ảnh trong gương, rồi nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh: “Thật không?”
“Đương nhiên là thật.” Phó Thời Lễ cười: “Anh đã bao giờ lừa em chưa?”
Minh Ý mím môi: “Được rồi, tin anh thêm lần nữa.”
Phó Thời Lễ cong nhẹ khóe môi: “Chín giờ sáng mai có chuyến bay sang Anh, tối nay ngủ sớm một chút nhé?”
Nghe vậy, Minh Ý xoay người lại nhìn thẳng anh: “Câu này anh nên tự nói với mình thì đúng hơn.”
Có trời mới biết mấy ngày qua cô đã bị Phó Thời Lễ hành đến mức nào. Đêm tân hôn thì không cần nói, nhưng cô thật sự không hiểu một người sao lại có thể có nhiều sức lực đến vậy. Cùng là sáng sớm dậy chuẩn bị, cô còn chợp mắt được mấy tiếng mà vẫn mệt bã người, trong khi anh thì như chẳng hề hấn gì, trông khí thế ấy, bảo anh cưới thêm lần nữa e rằng cũng không thành vấn đề. Hôm đó trời sáng rõ rồi, cô vẫn chưa chợp mắt.
Những ngày sau còn “tăng đô” hơn, chẳng biết có phải vì hiệu ứng nghi thức “tuần trăng mật” hay không, Minh Ý cảm nhận rõ Phó Thời Lễ ngày càng không biết thoả mãn, vốn đã nhiệt tình chuyện ấy, nay càng thêm không biết mệt mỏi.
Có lẽ vì lời than thở của Minh Ý, đêm hôm đó Phó Thời Lễ hiếm hoi ngoan ngoãn, để cô có được một giấc ngủ yên bình.
Sáng hôm sau, hai người bị đồng hồ báo thức gọi dậy, thu dọn hành lý lên đường sang Anh.
Trải qua chuyến bay dài hai mươi mốt tiếng, đến Scotland thì đã là một giờ sáng theo giờ địa phương.
Sau khi hoàn tất thủ tục nhận Brechin Castle, Phó Thời Lễ lập tức giao cho giám đốc chi nhánh bên Anh thuê đội quản gia tốt nhất để lo toàn bộ việc trong lâu đài. Dù sao hai người phần lớn thời gian vẫn ở trong nước, một năm chỉ ghé lại đôi lần nghỉ dưỡng. Ngày thường cũng có người quản lý và vệ sinh.
Trước khi tới, Phó Thời Lễ đã báo trước với quản gia lâu đài về số hiệu chuyến bay cùng giờ hạ cánh. Bởi vậy, khi vừa bước ra khỏi sân bay, xe của quản gia đã chờ sẵn ngay cửa.
“Phó tổng, phu nhân.”
Thấy Phó Thời Lễ và Minh Ý, người quản gia tên George lễ phép tiến lên chào hỏi, thuận tay đón lấy hành lý từ tay Minh Ý.
Nghe vậy, Minh Ý hơi ngạc nhiên: “Anh là người Trung Quốc?”
Phó Thời Lễ kiên nhẫn giải thích: “Ông George là người Anh gốc Hoa.”
Minh Ý chớp mắt: “À, thì ra vậy.”
Vừa đi về phía xe, cô vừa hỏi: “Ông chưa từng gặp chúng tôi, sao lại biết chúng tôi chính là người ông phải đón?”
George khẽ gật đầu, giọng ôn hoà: “Trước đó trợ lý Tần đã đưa tôi xem ảnh của ngài và phu nhân. Hơn nữa ở Scotland người Hoa không nhiều, diện mạo hai người lại nổi bật đến vậy, muốn nhận ra cũng không khó.”
Nghe vậy, khoé môi Minh Ý hơi nhếch lên. Mấy lời khen này vừa khéo chạm đúng tâm ý cô, suy cho cùng thì ai mà chẳng thích được tán dương.
Sau chuyến bay dài hơn hai mươi tiếng, toàn thân Minh Ý mỏi nhừ, đến nơi liền không còn tâm trí tham quan gì nữa mà đi thẳng lên phòng ngủ chính tầng ba nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh đã sớm đã không có ai, hiển nhiên Phó Thời Lễ đã dậy từ lâu.
Hôm qua mới xuống máy bay nên cô mệt quá, giờ mới có tinh thần ngắm kỹ nội thất trong phòng. Đây là phong cách châu Âu điển hình, từ bài trí đến màu sắc đều đúng gu cổ điển mà cô yêu thích. Viền vàng trắng lấp lánh, bộ ga giường hồng phấn kiểu công chúa, hoà hợp với tông màu khu vực nghỉ ngoài ban công.
Ngắm nghía một lúc, Minh Ý rời giường, bước vào phòng tắm rửa mặt.
Tường phòng tắm lát đá cẩm thạch trắng có vân vàng, bồn rửa tay cũng bằng đá cẩm thạch trắng, phong cách châu Âu tràn ngập. Vật dụng cá nhân thường dùng của cô ở đây đủ cả, tất cả đều còn nguyên tem niêm phong. Rõ ràng Phó Thời Lễ đã dặn người chuẩn bị sẵn theo đúng thói quen và sở thích của cô.
Đang lúc cô rửa mặt, cửa phòng vang lên tiếng động, Phó Thời Lễ đẩy cửa bước vào. Thấy giường trống không, tầm mắt anh rơi ngay về phía cửa phòng tắm vẫn sáng đèn.
Còn chưa đợi anh bước tới, cửa phòng tắm đã được mở ra từ bên trong. Minh Ý mặc chiếc váy ngủ dây ren màu trắng tinh, phần cổ áo là thiết kế ren khoét chữ V sâu, để lộ xương quai xanh thẳng tắp. Kéo xuống phía dưới, tà váy ren trắng vừa vặn dừng lại trên đầu gối một tấc, để lộ đôi chân trắng nõn thon dài.
Phó Thời Lễ khựng lại một thoáng, lấy lại tinh thần, giọng trầm thấp: “Ngủ dậy rồi à.”
Minh Ý gật đầu, vừa từ trong phòng bước ra vừa nói: “Sao anh dậy sớm thế?”
Trước khi rửa mặt, cô có xem giờ, mới hơn chín rưỡi một chút.
Phó Thời Lễ: “Sáng nay có cuộc họp video, sợ làm ồn đánh thức em nên anh đi ra ngoài.”
Minh Ý mím môi: “Vậy à, thế giờ họp xong rồi?”
“Xong rồi.” Phó Thời Lễ hỏi: “Đêm qua ngủ ngon không?”
Minh Ý gật đầu. Chăn ga, đệm gối ở đây mềm cứng vừa phải, chẳng khác mấy so với ở trong nước. Thêm nữa hôm qua Phó Thời Lễ cũng biết điều, không làm phiền cô, nên một giấc ngủ này cô thấy thật sự thoải mái.
Khóe môi Phó Thời Lễ khẽ cong, anh đưa tay vén gọn mấy sợi tóc mai cho cô, dịu dàng hỏi: “Đói chưa, anh bảo bếp chuẩn bị đồ ăn Trung rồi.”
Nghe vậy, Minh Ý bất giác mừng rỡ: “Nhà bếp ở đây cũng biết nấu món Trung sao?”
Cô vốn là kiểu “bao tử người Trung Quốc”, trời mới biết nửa tháng nay ở Bali ngày nào cũng phải ăn đồ Tây, cô đã ngán tới mức chỉ muốn buồn nôn. Vài ngày nay, cô lại càng nhớ món ăn dì Lan nấu.
Lời vừa dứt, Minh Ý nghe thấy vài tiếng gõ cửa.
Phó Thời Lễ ngẩng mắt, theo phản xạ mở miệng: “Mời vào.”
Ngay sau đó, cửa phòng khẽ hé, quản gia – ông Joel – đứng ngoài cung kính nói: “Thưa ngài Phó, thưa phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong, hai người có thể xuống bất cứ lúc nào.”
Phó Thời Lễ nghiêng đầu nhìn Minh Ý: “Ăn ngay bây giờ hay đợi một lát?”
Minh Ý: “Ăn luôn đi, đúng lúc em cũng hơi đói rồi.”
Nghe vậy, quản gia khẽ gật đầu, cung kính lui ra ngoài.
Vài phút sau, Minh Ý cùng Phó Thời Lễ xuống tầng.
Diện tích phòng khách tầng một rộng hơn nhiều so với tưởng tượng của Minh Ý, phải bằng ba lần phòng khách tầng một ở Tây Ngọc Nhạc Đình. Trông thấy, cô không kìm được mà cảm thán: “Quả đúng là cổ lâu.”
Dưới nhà, quản gia Joel đang đứng chờ sẵn ở đầu cầu thang tầng một để dẫn đường. Phòng khách quá rộng, nếu không có ông ta đưa đi, e là lần đầu tiên Minh Ý và Phó Thời Lễ muốn tìm ra phòng ăn cũng phải tốn không ít công sức.
Trong phòng ăn đặt một chiếc bàn dài năm mét, đủ chỗ cho ba mươi người dùng bữa. Diện tích của phòng ăn cũng lớn đến mức vượt ngoài tưởng tượng của Minh Ý.
Cô và Phó Thời Lễ ngồi cạnh nhau ở một phía bàn. Trên bàn bày một bữa sáng kiểu Trung vô cùng phong phú: sữa đậu nành, bánh khoai tây, cháo trứng bắc thảo thịt nạc, tiểu long bao… món nào cũng có. Minh Ý ngạc nhiên: “Thật là phong phú quá.”
Quản gia Joel cung kính đáp: “Vì chưa nắm rõ khẩu vị của ngài và phu nhân, nên đầu bếp chuẩn bị nhiều món một chút. Biết hai người là người Lệ Thành, bếp còn đặc biệt chuẩn bị sữa đậu nành ngọt.”
Nghe vậy, Minh Ý cười nói: “Mọi người vất vả rồi.”
Ngài Joel khẽ gật đầu: “Xin mời ngài Phó và phu nhân dùng bữa ngon miệng, tôi xin phép ra ngoài. Nếu có việc gì, xin cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.”
Minh Ý gật đầu.
Đợi ông ta rời đi, Minh Ý mới bắt đầu động đũa. Cô gắp một cái tiểu long bao, cắn một miếng, nhân tam tiên là loại cô thích, vỏ bánh mỏng, nước súp lại nhiều. Cháo trứng bắc thảo thịt nạc cũng hợp khẩu vị. Một bữa sáng này quả thật đã thoả mãn bao nhiêu ngày thèm thuồng của Minh Ý.
Ăn được nửa chừng, Minh Ý ngẩng đầu nhìn chiếc bàn dài năm mét, bỗng nảy ra ý nghĩ: “Bàn dài thế này, cho dù sau này chúng ta có sinh mười đứa tám đứa con cũng đủ ngồi, anh thấy có phải không?”
Phó Thời Lễ không đáp, ánh mắt chợt thoáng tối đi.
Trong khi đó, Minh Ý vẫn hào hứng: “Sau này anh mà chọc em không vui, em sẽ phạt anh sang ngồi đầu bên kia ăn cơm. Bàn đủ dài, em không phải nhìn thấy, cũng đỡ bực mình.”
Lời vừa dứt, Phó Thời Lễ khẽ nâng mí mắt nhìn cô, hờ hững đáp: “Ừ, đủ thật. Cũng đủ để chúng ta làm… tình trên đó.”