—
Có lẽ không ngờ Phó Thời Lễ lại có thể nói ra những lời trắng trợn như thế, Minh Ý phải mất mấy giây mới hoàn hồn lại được.
Má cô khẽ ửng hồng, ngẩng đầu nhìn anh với vẻ không tin nổi, trách khẽ: “Giữa ban ngày ban mặt mà anh nói linh tinh gì thế, không sợ người khác nghe thấy à?”
Sắc mặt Phó Thời Lễ vẫn bình thản, nghiêng đầu nhìn cô vài giây, rồi chậm rãi bật cười: “Được, vậy thì để dành, tối nói.”
Minh Ý: “?”
Ngập ngừng một chút, Minh Ý thu ánh mắt lại. Người đàn ông này càng ngày càng không đứng đắn, cô chẳng buồn đôi co, thôi thì ăn no cái đã.
Cô cúi đầu cắn thêm một miếng bánh khoai tây chiên. Lửa và dầu đều vừa vặn, lớp vỏ ngoài vàng ruộm giòn tan, ngon đúng kiểu cô thích. Minh Ý gắp một miếng bỏ vào đĩa của Phó Thời Lễ: “Anh nếm thử đi, bánh khoai tây ngon lắm, hương vị cũng gần giống dì Lan làm.”
Phó Thời Lễ cúi mắt nhìn chiếc bánh trong đĩa, rồi gắp một miếng ăn thử, sau đó đưa ra đánh giá rất khách quan: “Cũng khá đấy.”
Nghe vậy, Minh Ý cười: “Đúng không!”
Anh gật đầu: “Xem ra anh chọn đúng thật. Đầu bếp ở đây hợp khẩu vị em thế này, sau này rảnh chúng ta có thể thường xuyên đến.”
Minh Ý gật đầu: “Nhưng nếu chúng at thường xuyên tới đây, công ty của anh phải làm sao?”
“Đợi lúc công ty bớt bận cũng được.” Phó Thời Lễ uống một ngụm sữa đậu nành, thong thả nói: “Hoặc em có thể đưa Tạ Vân Đường cùng sang, coi như đi nghỉ dưỡng. Ở đây vẫn khiến anh yên tâm hơn khách sạn.”
Nghe vậy, Minh Ý gật đầu: “Ừm, cũng đúng.”
Ăn sáng xong, quản gia Joel dẫn Minh Ý và Phó Thời Lễ đi tham quan lâu đài cổ. Lâu đài có bốn tầng, tầng một là phòng khách, phòng ăn và bếp; tầng hai một nửa là khu nghỉ ngơi, nửa kia là khu giải trí; tầng ba là phòng ngủ, phòng chính lẫn phòng phụ cộng lại lớn nhỏ hơn ba mươi gian; tầng bốn là khu vui chơi, có rạp chiếu phim trong nhà, bể bơi, phòng tập thể hình… Từ cửa sổ tầng bốn nhìn xuống là khu vườn rộng, trồng kín hoa hồng, gió thoảng qua còn mang theo mùi hương dìu dịu.
Minh Ý đứng bên cửa sổ tầng bốn, ngạc nhiên nhìn ra biển hoa hồng trước mắt: “Sao lại có cả một vườn hồng lớn thế này?”
Phó Thời Lễ ôn tồn: “Trước đây anh cho người gieo ít hạt giống hoa hồng. Vừa hay giờ đúng mùa nở.”
Nghe vậy, khoé môi Minh Ý khẽ cong lên.
Tuy từ nhỏ đến lớn chưa từng thiếu thốn điều gì, nhưng có lẽ bản tính phụ nữ, làm gì có ai không thích hoa hồng. Cô cũng chẳng ngoại lệ, huống chi đây lại là cả một biển hoa.
Cô ngẩng đầu nhìn Phó Thời Lễ. Từ góc nhìn của cô, dáng người anh cao lớn thẳng tắp, áo sơ mi đen cởi hờ mấy khuy trên cùng, cổ áo mở rộng, yết hầu gồ lên vừa gợi cảm vừa mê hoặc. Lên trên nữa là đường viền hàm rắn rỏi và gương mặt tuấn tú sáng sủa.
Không thể không thừa nhận, người đàn ông này trời sinh đã có một gương mặt trời phú, chỉ cần đứng yên ở đó cũng đủ khiến tim người khác loạn nhịp.
“Thích không?” Giọng anh trầm khàn, mát lạnh vang ngay bên tai cô.
“Cái gì cơ?” Minh Ý vừa hoàn hồn, chưa nghe rõ.
Phó Thời Lễ kiên nhẫn lặp lại: “Biển hoa hồng này, em có thích không?”
Làn gió mang theo hương hoa hồng thổi vào từ ngoài cửa sổ. Minh Ý khẽ mỉm cười, ngẩng đầu đối diện ánh mắt anh, nhẹ nhàng gật đầu: “Rất thích.”
–
Những ngày vô ưu vô lo bao giờ cũng ngắn ngủi. Minh Ý và Phó Thời Lễ ở Anh một tuần rồi cuối tháng trở về Lệ Thành.
Có lẽ vì kỳ nghỉ trăng mật trôi qua quá nhanh, giờ quay lại Lệ Thành, khi công việc chẳng có bao nhiêu, ngày tháng bỗng trở nên dài lê thê. Buổi sáng Minh Ý dậy ăn xong, hoặc quay về phòng ngủ bù, hoặc nằm trên sofa phòng khách xem nốt những bộ phim trước đây đóng máy chưa kịp theo dõi. Thường thì tuỳ thuộc vào cô đêm trước ngủ lúc mấy giờ, và vào tâm trạng buổi tối của Phó Thời Lễ.
Hôm nay, Minh Ý ăn sáng xong, như thường lệ lại nằm trên sofa xem tivi.
Trước mặt là đĩa hoa quả dì Lan vừa rửa sạch, cherry đúng mùa, quả nào quả nấy căng mọng ngọt lịm, nghe nói Phó Thời Lễ cho người chuyển thẳng bằng đường hàng không về. Gần đây khẩu vị cô không tốt, gần như chỉ dựa vào trái cây để ăn qua bữa.
Không biết có phải do trời ngày càng lạnh hay không, dạo này Minh Ý rõ ràng cảm thấy cơ thể mệt mỏi, người lúc nào cũng lờ đờ, ăn uống chẳng thấy ngon, làm gì cũng thiếu hứng thú.
Ban đầu cô còn nghĩ do Phó Thời Lễ tối nào cũng kéo cô quấn quýt đến kiệt sức, nhưng mấy hôm nay anh đi công tác, người vẫn vắng nhà, tình trạng chẳng khác gì. Không rõ có phải sáng nay ăn trúng thứ gì không hợp, lúc này dạ dày lại từng cơn cuộn lên khó chịu.
Nghĩ vậy, Minh Ý đưa tay lấy một quả cherry lớn căng mọng cho vào miệng. Vị chua ngọt tràn xuống cổ họng, cảm giác cồn cào trong bụng cũng vơi đi phần nào. Cô liền ăn thêm vài quả nữa, dạ dày mới dịu xuống.
Một lát sau, Minh Ý chống tay ngồi dậy, ngoảnh nhìn ra ngoài. Sáng nay Lệ Thành vừa rơi trận tuyết đầu tiên của năm, tuyết phủ mặt đất một lớp mỏng. Dù nhiệt độ lạnh khiến cô không muốn ra ngoài, nhưng tuyết vốn hiếm, chẳng biết lần sau sẽ phải chờ đến bao giờ.
Minh Ý đứng dậy, cầm điện thoại nhắn tin cho Tạ Vân Đường. Gần đây studio của cô ấy cũng coi như đã bước vào guồng ổn định, thời gian rảnh cũng nhiều hơn, mà để rủ đi dạo phố thì người đầu tiên Minh Ý nghĩ đến chính là cô.
Ăn thêm vài quả cherry, cô mới nhận được hồi âm: [Được thôi, vừa hay hôm nay tớ cũng rảnh. Nghe nói nhà hàng mà trước đây chúng ta hay đến có món mới, dạo phố xong thì ghé thử luôn.]
[Minh Ý: Vậy nửa tiếng nữa gặp nhé?]
[Tạ Vân Đường: Không vấn đề. Nửa tiếng nữa tớ qua đón cậu trước cửa nhà. À đúng rồi, hôm nay lạnh hơn, cậu nhớ mặc ấm vào.]
[Minh Ý: Ừ.]
Thoát khỏi WeChat, Minh Ý tiện tay mở dự báo thời tiết xem qua. Nhiệt độ cảm nhận hiện tại là âm bốn độ, thấp nhất gần âm mười độ, bảo sao sáng nay lại có tuyết rơi.
Minh Ý vốn là kiểu mùa đông sợ lạnh, mùa hè sợ nóng. Với cô, mùa dễ chịu nhất trong năm chỉ có mùa xuân. Chỉ tiếc mùa xuân ở Lệ Thành quá ngắn, chưa kịp tận hưởng thì đã bước sang cái nóng gay gắt.
Nửa tiếng sau, Tạ Vân Đường đúng hẹn đến Tây Ngọc Nhạc Đình. Minh Ý vừa loay hoay chọn đồ mất khá nhiều thời gian, lúc này còn chưa kịp trang điểm xong. Khi dì Lan đưa Tạ Vân Đường vào, Minh Ý đang ngồi kẻ eyeliner.
“Cô chủ, cô Tạ đến rồi.”
Minh Ý ngẩng lên, từ gương trang điểm bắt gặp ánh mắt phía sau: “Cảm ơn dì Lan.”
Dì Lan cười: “Không có gì. Hôm nay cô chủ và cô Tạ muốn ăn gì, để tôi chuẩn bị.”
Minh Ý còn chưa kịp đáp thì Tạ Vân Đường đã cười nói: “Cháu muốn ăn gà xào ớt và canh sườn ngô của dì.”
“Được, thế tôi xuống chuẩn bị ngay. Tôi sẽ làm thêm sườn xào chua ngọt và bò nhúng nước.”
Tạ Vân Đường: “Cảm ơn dì Lan.”
Đợi dì Lan đi rồi Minh Ý mới quay sang: “Không phải cậu nói là định đi ăn món mới ở nhà hàng kia sao?”
Tạ Vân Đường thả lỏng ngồi xuống sofa: “Món mới thì lúc nào cũng có thể ăn, nhưng tay nghề của dì Lan thì chẳng phải lúc nào cũng được ăn đâu.”
Minh Ý: “Thế chẳng phải hôm nay tớ trang điểm uổng công à?”
Tạ Vân Đường ngẩng lên liếc cô một cái: “Không uổng. Đi dạo phố vẫn đi, dạo xong về ăn tối, có gì không ổn đâu.”
Nghe vậy, Minh Ý gật đầu: “Ừ, cũng đúng.”
Nói rồi, cô lấy trong ngăn kéo bàn trang điểm ra một thỏi son bóng mới khui, màu đỏ cherry ánh gương, vừa thoa lên môi là gương mặt lập tức trở nên kiêu sa, kiều diễm như đoá hoa rực rỡ.
Trang điểm xong, Minh Ý từ từ đứng dậy: “Đi thôi.”
Trước khi ra cửa, cô còn đặc biệt dặn dò dì Lan: chiều nay đi dạo phố, buổi tối sẽ về ăn cơm.
Trong trung tâm thương mại ở Lệ Thành mới có vài thương hiệu cao cấp khai trương, Minh Ý vốn đã định đi xem từ trước nhưng vì thời tiết cộng thêm studio của Tạ Vân Đường bận bịu, chẳng có ai đi cùng nên đành bỏ qua. Nay hiếm khi ra ngoài được, hai người liền đi thẳng tới trung tâm đó.
Không biết có phải may mắn, ngay sáng nay thương hiệu mà cả Minh Ý lẫn Tạ Vân Đường đều thích vừa nhập một lô đồ mùa đông mới. Cả hai vừa nhìn đã bị hút mắt bởi một chiếc áo khoác cashmere, chính là mẫu sàn diễn ở Milan năm nay. Minh Ý từng thấy trên tạp chí, có hai màu: trắng và hồng. Chẳng cần thử, cô lập tức quyết định lấy cả hai, rồi tặng luôn chiếc màu hồng cho Tạ Vân Đường.
Da cô ấy trắng, lại vốn mê màu hồng, khoác chiếc áo ấy lên thật sự vô cùng hợp.
Có lẽ vì chiếc áo khoác quá đẹp, nên sau đó dù ghé thêm vài thương hiệu khác cũng chẳng thấy món nào ưng ý. Chỉ lúc ngang qua cửa hàng phụ kiện, Minh Ý để ý một chiếc thắt lưng, cảm thấy hợp với Phó Thời Lễ nên tiện tay mua luôn.
Tiếp đó, hai người đi sang khu trang sức, nhưng dạo qua vài cửa hàng cũng chẳng có gì mới. Chỉ có một nơi có chiếc vòng ruby trông khá bắt mắt, nhưng nhìn kĩ thì đường nét không tinh xảo bằng bộ ruby ở nhà, chất đá cũng bình thường, Minh Ý liếc qua rồi bỏ xuống. Thứ này chỉ có thể đánh lừa người ngoài.
Chuyến đi cũng chẳng thu hoạch được gì nhiều, hứng thú của Minh Ý giảm hẳn. Ra khỏi cửa hàng trang sức, cô liền kéo Tạ Vân Đường về lại Tây Ngọc Nhạc Đình. Thà về nhà còn hơn là cứ loanh quanh trong trung tâm.
Thấy vậy, Tạ Vân Đường vừa khởi động xe vừa trêu: “Cậu làm sao thế? Trước đây đi shopping bốn, năm tiếng còn không than lấy một câu, hôm nay chưa tới ba tiếng đã mệt lả rồi à?”
Minh Ý ngồi ghế phụ khẽ phẩy tay: “Đừng nhắc nữa, chắc là tớ già rồi.”
Tạ Vân Đường cười mà không nói.
Khi hai người về tới Tây Ngọc Nhạc Đình, dì Lan đã chuẩn bị xong bữa tối. Vừa bước vào, Tạ Vân Đường đã hít hà: “Thơm quá, tay nghề của dì Lan càng ngày càng đỉnh, chỉ ngửi thôi cháu cũng thấy no rồi.”
Dì Lan bị chọc đến vừa buồn cười vừa bất lực, thấy hai người về thì mỉm cười: “Về đúng lúc lắm, hai cô đi rửa tay đi, canh sườn ngô sắp ra rồi.”
Hai người nghe lời đi rửa tay. Còn chưa bước vào phòng ăn, Minh Ý đã ngửi thấy hương thơm nồng nàn toả ra, lập tức cau mày. Cái cảm giác dạ dày cuộn trào từ sáng lại ập tới.
Trên bàn toàn những món cô vẫn thích, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay nhìn một bàn thức ăn tinh xảo ấy, cô chẳng thấy chút thèm ăn nào, trong bụng chỉ âm ỉ khó chịu.
Cô ngồi xuống, gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào đĩa. Chưa kịp ăn, chỉ mới ngửi mùi vị thôi, dạ dày đã chộn rộn.
Minh Ý khẽ che môi, để không ảnh hưởng Tạ Vân Đường, cô lặng lẽ đặt đũa xuống: “Cậu ăn đi, tớ chẳng có khẩu vị, muốn lên nghỉ một lát.”
Nghe vậy, Tạ Vân Đường buông đũa, nhìn sang: “Cậu sao thế, khó chịu à? Ra ngoài bị lạnh à?”
Minh Ý lắc đầu: “Không biết nữa, chắc không phải do lạnh. Nhưng mấy hôm nay người tớ cứ thấy khó chịu, ăn không ngon, suốt ngày mệt mỏi. Hôm nay đi dạo mấy tiếng, giờ lại càng mệt hơn.”
Ngừng một chút, Tạ Vân Đường buột miệng: “Có phải sắp đến kỳ không?”
Kỳ của hai người vốn gần nhau, những triệu chứng mà Minh Ý nói cô ấy cũng hay gặp mấy ngày trước kỳ.
Minh Ý nghĩ vài giây: “Tháng này… hình như đã trễ nửa tháng rồi.”
Nghe vậy, Tạ Vân Đường ngẩng lên: “Có khi nào cậu mang thai rồi không?”