Dưới sự sắp xếp của ta, Từ ma ma vẫn còn chút hơi tàn.
Lúc ta bước vào, thân hình bà ta run rẩy, không ngừng thở hổn hển.
Bà ta không còn nói được.
Ta rút ra con dao găm sắc bén.
Nhẹ nhàng ngắm nghía trong tay.
"Ngươi ngàn vạn lần không nên dung túng Tống Vi Hòa lạm sát kẻ vô tội! A tỷ ta chỉ vì có gương mặt đẹp, đã bị chủ tớ các ngươi hợp mưu làm thành ‘Tranh mỹ nhân’”.
Hai mắt ta đỏ ngầu, tay run rẩy đến gần chỗ bà ta.
Từ ma ma cuối cùng cũng biết, ta mới là kẻ muốn giết bà ta.
Bà ta lê thân tàn về phía sau, cho đến lúc không còn đường lui nữa.
Ta không chút do dự, đặt lưỡi dao lạnh buốt lên mặt bà ta.
Bà ta gầm gừ trong cổ họng.
Sự sảng khoái trong lòng ta dâng trào, ta xoay cổ tay, cầm con dao đâm vào phần da dưới thái dương bà ta.
Từ ma ma vừa đau vừa sợ, tay quơ loạn xạ, nhưng không cầm được cái gì.
Ta lười chơi trò mèo vờn chuột với bà ta.
Ta lấy bừa miếng da của bà ta, vứt vào lò nấu thuốc trên sàn.
Mùi da thịt cháy sém trong nháy mắt tràn ngập cả căn phòng.
Ta lại ấn mặt bà ta vào bếp lò, làm ra vẻ vô tình trượt chân nên bị hủy dung.
Ta nhìn vầng trăng khuyết trên trời, kẻ sát hại a tỷ, cuối cùng sẽ bị ta diệt trừ hết.
Nỗi đau a tỷ phải chịu, ta sẽ bắt bọn chúng trả lại gấp trăm lần!
Hiện giờ bên cạnh Tống Vi Hòa, chỉ có mình ta được trọng dụng.
A tỷ, cuối cùng ta cũng có thể báo thù cho tỷ!