Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc

Chương 17.




Bụng Tống Vi Hòa ngày càng lớn.

Lớn đến mức nàng ta đi lại bất tiện.

Cả ngày đều cần ta đỡ nàng ta đứng, ngồi, nằm.

Phần dưới của nàng ta bắt đầu bốc mùi tanh hôi, lúc đầu không ai để ý.

Nhưng giờ đã không thể kiểm soát nổi.

"Liên Thấm, bản cung bị sao thế này?” Tống Vi Hòa vịn tay ta, lo lắng hỏi.

Ta thản nhiên nói: "Nương nương, sản phụ nào cũng có mùi ít nhiều, đợi sinh hoàng tự xong sẽ hết.”

Dạo gần đây Bùi Dục cũng luôn ngẩn ngơ.

Thái y viện bận rộn như ngã ngựa, nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân.

Dù sao thân thể đương kim thiên tử vốn khỏe mạnh.

Vì thế thái y chỉ kê một ít thuốc an thần, khuyên Bùi Dục nên nghỉ ngơi nhiều hơn.

Nhưng chuyện triều chính vẫn cần có người xử lý.

Bùi Dục nghỉ ngơi, triều chính đương nhiên bị bỏ bê, không ai trông nom.

Tống Vi Hòa vì thân thể không khỏe, ngày ngày quấn lấy Bùi Dục.

Dù Bùi Dục không muốn Hoàng hậu nương nương nhúng tay, nhưng cũng không đủ sức.

Hơn nữa, hắn luôn thấy mệt mỏi, không còn tâm trí để lo việc khác.

Đêm hôm đó, Tống Vi Hòa nửa mơ nửa tỉnh, mơ màng nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

"Đừng qua đây! Không phải ta giết ngươi, không phải ta!”

"Máu… Đứa nhỏ như thế, cả người đầy máu…”

Nàng ta lại mơ thấy đứa trẻ bị nàng moi ra lúc mới sinh.

Đây là ác mộng cả đời của nàng ta.

Ta ngồi ngoài cửa sổ sau điện, nghe tiếng Tống Vi Hòa hoảng loạn trong cơn ác mộng.

Ta thưởng cho con mèo đang động d ục ở trong lòng một con cá nhỏ.

Tiếng mèo đ*ng d*c, nghe từ xa, thật sự giống tiếng trẻ con khóc.

Trong lòng Tống Vi Hòa mang đầy ý nghĩ xấu xa, tinh thần hoảng hốt nghe thấy, lâu dần, người sẽ không sống nổi.

Rất nhanh đã tới đầy tháng của đại hoàng tử.

Tống Vi Hòa, cuối cùng cũng phải tự nếm quả đắng.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận