Muốn Tống Vi Hòa hoàn toàn tin tưởng ta, vẫn còn rất xa.
Mọi việc lớn nhỏ bên cạnh Quý phi đều do Từ ma ma lo liệu, người ngoài khó mà chen chân, càng không nói đến tiểu nha đầu mới vào cung như ta.
Tiệc mẫu đơn lần trước của Hoàng hậu nương nương, Tống Vi Hòa nhờ vào thần thái rạng rỡ cùng cây trâm mẫu đơn mà nổi bật nhất.
Bùi Dục nhìn nàng ta đầy kinh ngạc, không kìm được lời khen: “Ái phi hôm nay tinh thần rất tốt, trẫm mong ngày nào nàng cũng rạng rỡ như này.”
Tống Vi Hòa cười e lệ: “Thần thiếp ban đêm ngủ rất ngon, bệ hạ có muốn qua xem không?”
Cung yến long trọng, nàng ta liếc mắt đưa tình.
Thấy vậy, Bùi Dục thở phào nhẹ nhõm: “Nếu ái phi nghĩ thông suốt, mọi chuyện sẽ tốt, tối nay trẫm ở cạnh nàng.”
Tống Vi Hòa nhìn về phía Hoàng hậu ở vị trí cao nhất, ánh mắt lộ rõ vẻ chế giễu.
Đêm đến, ta như thường lệ thắp ba nén hương trước bức “Quan Âm Ngự Tòa” , rồi lặng lẽ lui ra.
Sáng hôm sau, Tống Vi Hòa vẫn rạng ngời như cũ.
Tinh thần tốt lên, ngay cả làn da cũng căng bóng, mịn màng.
Bùi Dục hài lòng, bân thưởng như nước chảy vào cung Thần Dương.
Chứng gặp ác mộng của Tống Vi Hòa đỡ hơn, nàng ta đắc ý ra mặt.
Lúc này, nàng ta đang ngả người trên tháp mỹ nhân, mắt nhắm lại, nhưng khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt.
“Từ ma ma, truyền lệnh ra ngoài, ba ngày nữa bổn cung phải làm lại tiệc sinh thần, muốn mời Hoàng hậu nương nương đến. Mấy hôm trước bản cung bị bệnh nên không tiện gặp người, giờ đã khỏe, phải làm cho thật náo nhiệt.” Tống Vi Hòa phân phó.
Từ ma ma cung kính đáp lời, sau đó sai người dưới đi chuẩn bị.
“Liên Thấm, lần trước ngươi vẽ kiểu trang điểm không tồi, bản cung muốn ngươi vẽ thêm một bức chân dung nữa, y phục và trang điểm càng lộng lẫy càng tốt, bản cung nhất định phải cho nữ nhân kia biết thế nào là ung dung cao quý.”
Ta khom người vâng lệnh, đứng sang một bên, đầu hơi cúi, khẽ cười mỉm.
Quý phi yêu cầu, kẻ làm nô tì như ta nhất định làm mọi cách để khiến nàng ta hài lòng.
Nhưng Hoàng hậu Mạnh thị làm chủ hậu cung, liệu có để mọi thứ theo ý nàng ta?