Trán thanh tú, mắt ngọc mày ngài.
Y phục đỏ thẫm, mão vàng lộng lẫy.
Ta tỉ mỉ phác họa dáng vẻ Tống Vi Hòa lên tranh.
Đích thực là tranh mỹ nhân.
Trang nương tô vẽ trên mặt nàng, nhưng chẳng thể vẽ ra thần thái trong tranh.*
*Trang nương (妆娘): thợ trang điểm
Nàng ta xử lý trang nương, cuối cùng bất lực, vội vàng hỏi ta:
“Liên Thấm, ngươi đã biết vẽ chân dung, vậy chắc cũng giỏi trang điểm, ngươi đến trang điểm cho bổn cung đi.”
Ta lộ vẻ khó xử, vội quỳ xuống thỉnh tội: “Nương nương, nô tỳ vụng về, chỉ biết cầm bút lông…”
Tống Vi Hòa ngắt lời ta: “Không sao, cứ dùng đồ ngươi thuận tay để trang điểm cho bản cung. Ý tưởng tinh xảo của ngươi, chỉ có ngươi mới làm được.”
Ta dập đầu chấp nhận, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười nhạt.
Bút của ta, dĩ nhiên hợp với Quý phi nương nương nhất.
Tống Vi Hòa trong gương, nếu không phải mang tâm địa rắn rết.
Thì thật sự cao quý lộng lẫy, giống như tiên nữ giáng trần.
Chắc chắn khi xuất hiện sẽ trở thành tiêu điểm.
Nhưng tại sân nhà của Tống Vi Hòa, nàng ta sẽ thua thảm bại.
Lúc đi hăng hái bao nhiêu, khi về sẽ thất vọng bấy nhiêu.
Yến hội vừa bắt đầu được một canh giờ, Tống Vi Hòa đột nhiên quay về cung Thần Dương.
Đám người phía sau nín thở, như sợ chọc giận nàng ta.
Tiểu cung nữ trực ở cung Thần Dương không ngờ Tống Vi Hòa quay về nhanh vậy.
Đang vui vẻ đá cầu ở hành lang.
Hai người không kịp chuẩn bị, vừa thấy Tống Vi Hòa, vội quỳ xuống dập đầu xin tha.
Tống Vi Hòa tức giận, sắc mặt đã sớm đen lại.
Trong nháy mắt như gà trống xù lông, chỉ vào hai tiểu cung nữ:
“Đồ vô lương tâm! Các ngươi lại dám ăn mừng trong cung của bản cung?”
“Nô tỳ không dám, xin nương nương tha mạng!” Hai người run rẩy, sợ hãi tột độ.
Từ ma ma bước lên trước đỡ Tống Vi Hòa, nhẹ giọng nói: “Nương nương, vào trong điện trước đã, đừng đứng dưới ánh nắng chói năng mà tức giận với hai đứa tiện tỳ này.”
“Hai người các ngươi, quỳ ở đây cả ngày cho bản cung!”
Mọi người theo Tống Vi Hòa vào nội điện.
Nàng ta uống hết chén trà Từ ma ma đưa lên, mới bình tĩnh lại đôi chút.
Tống Vi Hòa vẫn không cam lòng, nghiến răng nói:
“Sao tiện nhân Hoàng hậu lại lặng lẽ mang thai? Chẳng phải tiện nhân đó không thể mang thai từ lâu rồi sao?”
“Lại còn cố tình đến muộn trong tiệc sinh thần của bản cung, còn không phấn son, trâm cài, đúng là keo kiệt đến cực điểm!”
“Cứ ra vẻ liễu yếu đào tơ, chưa ngồi vững đã ngất xỉu, đường đường là Hoàng hậu trung cung, lại học theo mấy trò tranh sủng của đám thiếp thất dân gian, chẳng ra thể thống gì.”
Trong điện có nhiều người hầu, mặc dù đều là người của cung Thần Dương, Từ ma ma vẫn lo lắng có tai mắt của Hoàng hậu.
Vì thế lên tiếng nhắc nhở: “Nương nương, có vài lời…”
Ánh mắt Tống Vi Hòa sắc như dao, nhìn mọi người: “Ta còn sợ nàng ta sao? Kẻ nào không trung thành với bản cung, hai người bên ngoài chính là tấm gương.”
Mọi người đồng loạt quỳ xuống dập đầu thể hiện lòng trung thành.
Tống Vi Hòa chợt nghĩ đến điều gì đó, cười nham hiểm: “Thôi đừng phơi nắng làm hỏng da. Giao hai đứa nó cho họa sĩ, chế thành đôi búp bê phúc lành, mang đến cho hoàng hậu dưỡng thai.”
Ta hoảng hốt, thân hình quỳ dưới đất khẽ run lên.
Nội tâm đấu tranh, ta lại nhớ đến thảm trạng của a tỷ.
Tống Vi Hòa phát hiện ra ta khác thường, giọng nói lạnh lẽo:
“Liên Thấm, ngươi có ý kiến với bản cung à?”