Trong căn bếp nhỏ , khói bếp đã tan từ lâu mà không khí vẫn như đọng lại, trầm mặc và đặc quánh một tầng buồn khó gọi tên.
Lý Đoan Ngọc ngồi đó, lưng hơi cong, hai tay đan vào nhau trên đùi, đôi mắt nhìn về phía ánh lửa lụi tàn dưới đáy bếp, như đang lắng nghe, lại như đang trốn tránh.
Lưu Tuệ Trân nhìn thấy Lý Đoan Ngọc vẫn luôn cảm xúc không tốt , liền nhẹ giọng nói :“Cho nên vẫn nói, đưa Dạng Dạng lên Tây Bắc tìm các anh trai của con bé là quyết định đúng đắn nhất vào lúc này . Dù sao đó cũng là anh em máu mủ , trên đời này ngoài chị với lão Phương, cũng chỉ còn hai đứa nó là người thân cận nhất với con bé.”
Nói đến đây, ánh mắt Lưu Tuệ Trân thoáng liếc sang Lý Đoan Ngọc, trong mắt hiện lên chút cảm khái. Hai người là hàng xóm nhiều năm, cũng từng làm đồng sự , khi đó lão Phương được điều về Nam Đại công tác, mang theo cả vợ con, từng khiến không ít người ganh ghét — không phải vì chức vụ, mà vì khí chất cả nhà Phương gia.
Đặc biệt là chị dâu Lý Đoan Ngọc. Một người phụ nữ bước vào trung niên mà vẫn mang nét đoan chính hiền hòa, giữa thời buổi người ta chạy theo “ba tiêu chuẩn mới”, chị dâu Lý Đoan Ngọc vẫn như một cành ngọc lan, tỏa hương thanh sạch giữa sân trường đầy biến động.
Mà Dạng Dạng lại là kết tinh đẹp đẽ của hai người, chọn toàn điểm tốt để mà lớn lên. Dung mạo như trong tranh bước ra, lại được nuôi dưỡng kỹ lưỡng từ bé, thân thể hơi yếu, nhưng khí chất thanh nhã, cả người như không nhiễm chút khói lửa trần gian. Nếu đặt trong thời bình, thì chắc chắn đã sớm là tiêu chuẩn mà trăm nhà muốn cưới làm con dâu. Nhưng hiện tại, dung mạo xuất chúng lại chẳng khác gì mối họa, người thì ghen ghét , người lại thèm khát .
Trong thời đại này, vẻ đẹp không phải là một điều được tôn vinh. Nó là dấu hiệu của “tàn dư văn hóa phong kiến”, là “kẻ thù tiềm ẩn” của cách mạng, là cái cớ để người ta cáo buộc, hắt nước bẩn, thậm chí kéo người vô tội vào những màn phê đấu dài dằng dặc không hồi kết.
Chỉ để huỷ diệt .
Hoặc sở hữu nó .
Người thường sao có thể che chở được một cô gái lớn lên như thế?
Ngay khi Phương gia vừa gặp chuyện, Lưu Tuệ Trân đã từng nghĩ đến chuyện đề nghị vợ chồng Lý Đoan Ngọc quá kế Dạng Dạng sang nhà mình , lấy danh nghĩa là con gái mình . Nhưng sau đó lại nghe phong thanh có kẻ đang nhòm ngó con bé, bà liền chùn bước. Đây đâu phải là con gái Phương gia , đây chính là bảo bối của Phương gia, càng là mệnh của chị dâu Đoan Ngọc và lão Phương , một khi có sơ suất trong tay bà , e rằng bà cả đời cũng không dám ngẩng đầu nhìn người Phương gia .
Đến Tây Bắc thì khác. Hai người anh trai của Dạng Dạng là cốt nhục, là người trong nhà, có năng lực, cũng có bản lĩnh bảo vệ em gái của chính mình . Chỉ có một khuyết điểm duy nhất , là hoàn cảnh nơi đó có chút khắc nghiệt .
Đây cũng là kết quả sau nhiều đêm vợ chồng Lý Đoan Ngọc trằn trọc cân nhắc.
Con gái như hạt ngọc trên tay, giao cho ai cũng không đành lòng, ai cũng khiến người làm cha làm mẹ canh cánh trong lòng. Thế đạo này đã không còn chốn nào gọi là an toàn tuyệt đối, nhất là với một đứa nhỏ mảnh mai, mang bệnh cốt .
Chỉ có các anh trai của Dạng Dạng, con trai của ông bà mới có thể vững vàng đứng giữa sóng gió mà chở che cho em gái của mình, có huyết thống ràng buộc , cùng với tình yêu dành cho em gái của các con trai mới khiến ông bà yên lòng .
Có thể không đủ áo cơm, nhưng nhất định chúng sẽ không để em mình bị bắt nạt.
Có thể chịu cực, nhưng chúng tuyệt đối không để em mình chịu khổ oan.
“Chỉ là , Tây Bắc ... địa phương đó, mùa đông có khi lạnh tới âm ba mươi bốn độ. Không biết thân thể Dạng Dạng có chịu được không…”
“Chị dâu , chị cứ yên tâm.” Lưu Tuệ Trân vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lý Đoan Ngọc, giọng nói không lớn nhưng chắc nịch “Qua đông rồi, bảo Dạng Dạng đừng có ra khỏi cửa làm gì. Trong nhà cứ đốt than giữ ấm cả ngày, hỏa không ngừng, người cũng không bệnh được.”
Lời nói ấy, không chỉ là một cam đoan, mà còn là một cái neo cho tâm hồn đang tròng trành giữa sóng gió của người mẹ.
Lý Đoan Ngọc khẽ gật đầu, nước mắt rốt cuộc vẫn không cầm được, chảy thành hai dòng lặng lẽ nơi khóe mắt. Bà đưa tay lên, nhưng không lau đi, chỉ để nó trôi như một cách để nỗi lòng mình được giải tỏa.
Giọng bà run rẩy, nghẹn ngào, nhưng từng chữ đều như khắc từ tim gan:
“Tuệ Trân, ơn này… chị với lão Phương cả đời không quên. Nếu có một ngày qua được kiếp này, chị nhất định—”
“Đừng nói thế, chị dâu,” Lưu Tuệ Trân ngắt lời, mỉm cười, “Năm đó Trần gia túng thiếu, nhà miệng ăn nhiều , một cân gạo còn phải chia làm vài bữa ăn dè ăn xẻn , may mà có sự giúp đỡ của chị với lão Phương, Trần gia mới có thể vượt qua khoảng thời gian đó . Lại nói tiếp , năm ấy, lão Chu vừa mất vợ, gà trống nuôi con , lại còn phải lo công tác , hai đứa nhỏ tan học không có người trông nom chăm sóc , chẳng phải cũng thường theo hai người ăn cơm, ngủ lại Phương gia ? Nói ra thì, mấy nhà chúng ta nương tựa nhau mà sống qua biết bao nhiêu năm gió mưa, ân tình ấy chẳng phải đã sớm kết thành một khối rồi à?”
Lưu Tuệ Trân dừng một chút, lại chân thành nói tiếp :
“Chúng ta bao nhiêu năm giao tình, không phải người một nhà còn hơn người một nhà. Đã là người một nhà rồi, còn phân cái gì mà hai nhà?”
Lời vừa dứt, không khí trong bếp như được hong khô bởi ngọn lửa của chân tình. Nó không đủ làm ấm đôi tay đã nhăn nheo vì khổ cực, nhưng đủ khiến trái tim những người phụ nữ đang phải chịu bao sóng gió cảm thấy nhẹ hơn, bền hơn, như tường gạch được tô lại vữa mới giữa mùa đông xám xịt.
Lý Đoan Ngọc đứng lặng trong gian bếp nhỏ, cảm xúc trào dâng đến không biết nên nói gì cho phải. Bà chỉ lặng lẽ gật đầu, nhưng trong lòng đã khắc ghi từng lời, từng cử chỉ, từng giọt ấm của tình nghĩa cũ. Thế đạo này, đôi khi giữ được cái tình là giữ được cả một đời người. Khi giông tố đã qua, khi mặt trời mọc lại trên đất trời hoang vu này, bà, chồng bà , cùng các con , nhất định sẽ dùng cả đời để đáp lại ân nghĩa hôm nay.
Không phải vì cần, mà vì muốn.
Bởi vì trong năm tháng cùng khổ, cái giữ người ta đứng vững, không chỉ là miếng cơm manh áo, mà còn là một câu nói ấm lòng, một bàn tay chìa ra đúng lúc.