Phương gia bên này đã thu xếp hành lý, chỉ còn đợi thời gian đến là lên đường. Cách đó ngàn dặm, trong một căn cứ không quân bí mật, Phương Tri Lễ vừa nhận được tin báo. Anh vừa bước ra khỏi sân huấn luyện, bước chân vội vã, tựa như muốn bay đi tìm anh cả. Ban đầu, anh định thẳng đến Dung Thành đón em gái, nhưng vừa nãy khi đến văn phòng chính trị hỏi thăm , anh mới hay rằng vì những biến cố trong gia đình gần đây , văn kiện cho phép hai anh em khôi phục quyền tự do hành động vẫn chưa được phê duyệt.
Cho nên , hiện tại , hai anh em anh không ai được tự ý rời khỏi căn cứ, nếu không sẽ bị xem là đào binh mà xử lý .
Ban nãy , khi nghe những lời này ở văn phòng chính uỷ , trong lòng anh quả thật chính là tức giận đến nghiến răng, nhưng lại không biết phải làm sao. Anh cả bảo đã liên lạc với một chiến hữu ở Lan Thành, nhờ họ đưa em gái từ Lan Thành về đây.
Nhưng ... Lan Thành cách Dung Thành cả ngàn cây số a!
Ngàn dặm đường xa, đường xá khúc khuỷu, tàu xe chen chúc, không khác gì một trận chiến hỗn loạn – trong thời buổi này, người khỏe mạnh đi đường đã cực nhọc, huống chi lại là một cô gái nhỏ yếu đuối? Chỉ cần gặp phải một tên lưu manh, trộm cắp hay – tệ hơn nữa – chính là đụng phải kẻ buôn người đang len lỏi đâu đó trong đám đông hỗn tạp, thì phải làm sao?
Hơn nữa, em gái anh từ nhỏ đã yếu, bệnh vặt quanh năm, chưa bao giờ đi xa một mình. Mỗi lần trái gió trở trời, con bé ho đến run người, thân thể như ngọn cỏ yếu ớt trước gió. Làm sao có thể chịu nổi một hành trình dài dằng dặc, chen chúc trên tàu hỏa, qua từng trạm từng ga?
Con bé, gì cũng không biết, lại quá lương thiện, lỡ bị lừa gạt thì phải làm sao?
Càng nghĩ càng sợ hãi!
Càng nghĩ càng lo lắng!
Càng nghĩ càng nóng ruột, không thể yên lòng!
"Nha! Phương đồng chí , lại bị mắng à?" – Giọng trêu chọc của Bùi Từ vang lên từ sau lưng, phá vỡ những suy nghĩ rối bời trong đầu Phương Tri Lễ. Bình thường, anh sẽ không dễ dàng buông tha , kiểu gì cũng phải đáp trả vài câu, nhưng lúc này, anh chẳng có tâm trạng nào để đùa giỡn cả.
"Cút, đừng phiền tôi!" – Anh phất tay, không buồn quay đầu.
Bùi Từ vừa trở về từ sân huấn luyện, chưa kịp thay đồng phục phi công, kính bảo hộ mắt kéo lên đầu, dáng vẻ lười biếng nhưng đầy khí chất. Đôi mắt đào hoa sáng rực, giọng nói lại mang chút vui sướng khi người khác gặp hoạ.
"Chậc, nóng tính như vậy? Phương đồng chí đây là lại mới bị Phương tham mưu mắng sao ?"
Phương Tri Thư, anh cả của Phương Tri Lễ, chính là tham mưu tác chiến của căn cứ. Đừng nghe tên có vẻ nho nhã , người nhìn cũng đẹp trai mà nhầm . Tính khí của Phương Tri Thư quả thật chính là ... không đùa được đâu , theo nghĩa đen.
Ngay cả đi đường, tự thân cũng mang theo khí thế lạnh lùng nghiêm nghị, khiến người ta không dám lại gần.
Binh dưới quyền Phương Tri Thư, chỉ cần nghe tiếng bước chân của anh, dù có đang mơ màng ngủ cũng phải tự giác đứng nghiêm, tuyệt đối không dám nói một lời.
Tuy Phương Tri Thư và Phương Tri Lễ tuổi tác cách biệt không nhiều , nhưng huyết mạch áp chế của Phương gia phải nói là phi thường cường đại, Phương Tri Lễ người này , dù có cứng đầu tới đâu , gặp phải anh cả , tức khắc hoá trẻ nhỏ ngoan ngoãn dễ bảo. Anh cả bảo đi hướng đông liền không dám đi hướng tây .
Nói trắng ra, Phương Tri Lễ chính là bị anh cả 'mắng' mà lớn lên, nghe lời đã là việc theo bản năng.
Ngay cả Bùi Từ , không sợ trời không sợ đất , nhìn thấy Phương đại ca cũng là ngoan ngoãn đóng lại miệng , không dám trêu chọc nửa câu.
Phương Tri Lễ thở dài một hơi, nhìn về phía Bùi Từ, trong đôi mắt toát lên nỗi lo lắng không thể che giấu: "Tôi nhận được thư báo từ quê nhà . Em gái tôi muốn đến đây , mà tôi với anh cả lúc này lại không rời căn cứ được . Con bé… thể chất rất kém , từ nhỏ chưa từng rời xa cha mẹ, quanh năm chỉ loanh quanh ở quê nhà, vậy mà lần này lại phải một thân một mình vượt ngàn cây số. Cậu nói xem, tôi làm sao mà yên tâm được …”
Bùi Từ và Phương Tri Lễ quen nhau từ thuở còn trong trường huấn luyện quân sự. Quanh năm suốt tháng ở bên nhau , sáng chạy bộ, trưa luyện thể lực, tối học chính trị. Qua mấy năm trời rèn giũa nghiêm khắc trong môi trường quân đội, đến khi được điều về cùng một đơn vị, hai người đã sớm thân thiết như tay trái tay phải. Có đánh nhau thì cùng đánh, có chịu phạt thì cùng đứng gác. Cái tình nghĩa ấy, không nói ngoa, còn hơn cả ruột thịt.
Bùi Từ hiểu rất rõ tính cách của Phương Tri Lễ, cũng biết Phương gia luôn coi em gái là bảo bối . Phương Tri Lễ gười này ăn ngay nói thẳng, sống thô mà thật, trên chiến trường quyết đoán như dao cắt lụa, vậy mà chỉ cần nhắc đến em gái, vẻ mặt liền đổi khác. Bùi Từ vẫn nhớ rất rõ, cái lần đầu tiên Phương Tri Lễ nhắc đến em gái mình, giọng điệu khi ấy không giống với dáng vẻ ngang tàng thường ngày. Không có những câu "Mấy thằng kia đứng thẳng lên!", cũng không có ánh mắt sắc như dao thường dùng để dạy dỗ binh lính, mà thay vào đó… là một loại trân trọng cùng lo lắng. Đó không phải là cưng chiều đơn thuần, mà là thứ tình cảm máu mủ ruột già, khắc cốt ghi tâm
Bao năm qua vẫn vậy .
Cũng vì vậy, Bùi Từ luôn cảm thấy tò mò.
Bản thân anh là con út trong một nhà toàn trai, chẳng có chị gái cũng chẳng có em gái.
Từ nhỏ đã bị cha huấn luyện theo phương pháp thô bạo đến mức có thể viết thành cẩm nang "trị con phản nghịch" . Lão cha anh, mỗi khi nhìn mấy anh em bày trò nghịch ngợm, đều thở dài ngao ngán, ngẩng đầu nhìn trời xanh hỏi ông trời rằng: "Kiếp trước rốt cuộc tôi đã làm việc táng tận lương tâm gì , mà kiếp này ngài lại phái bầy yêu ma quỷ quái này đến đòi nợ như vậy ?"
Không chỉ một lần !
Cho nên, sống trong một đàn tháo hán như anh , cảm thấy cái gọi là "nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa" chính là một khái niệm xa xỉ, xa xỉ đến mức không thể tưởng tượng được cái loại này .
Càng không thể nào hiểu nổi cái gọi là dịu dàng, bảo vệ, chăm chút dành cho một cô em gái là như thế nào.
Anh cả anh mười ba tuổi bị lão cha thẳng tay ném vào quân doanh, anh hai cũng chẳng khác bao nhiêu, tới lượt anh , có lẽ lão cha tuổi tác lớn, từ phụ tâm đột nhiên trỗi dậy , hay ... quá nhàn rỗi , ông không ném anh vào quân doanh như các anh trai, mà là tự mình tiến hành hình thức địa ngục huấn luyện : sáng quát tháo, trưa luyện thể lực, tối bắt đọc điều lệ quân đội.
Chính vì vậy , khi nghe Phương Tri Lễ nhắc đến em gái, thấy rõ sự lo lắng trong ánh mắt anh, Bùi Từ không nhịn được mà nhướng mày, càng thêm tò mò về cô em gái bảo bối của Phương gia , người mà có thể khiến cho 'thô hán' Phương Tri Lễ lo lắng đến vậy.
Còn đừng nói , Phương gia đối với cô em gái này đúng là phòng thủ tuyệt đối , anh làm bạn với Phương Tri Lễ nhiều năm như vậy , nhưng ngay cả tướng mạo em gái của Phương Tri Lễ ra sao , anh cũng chưa từng được nhìn thấy.
Nửa là tò mò, nửa là tình nghĩa nhiều năm, Bùi Từ gật đầu. Giọng điệu tuy tùy ý nhưng lại trầm ổn như thép rèn:
"Chuyện nhỏ. Tôi giúp cậu đón người."