Nghe vậy, Phương Tri Lễ như kẻ khát giữa trưa hè bỗng được ai rót cho gáo nước lạnh, thần trí phút chốc thanh tỉnh. Anh gần như không dám tin vào tai mình, vội vã bước lên một bước, giọng nói mang theo xúc động chân thành chưa từng có:
“Thật sao? Bùi đồng chí, tôi cảm ơn cậu trước ! Sau này chỉ cần cậu mở lời, dẫu là lên núi đao, xuống biển lửa, tôi cũng tuyệt không từ chối nửa câu!”
Anh kích động đến mức suýt chút nữa rớt nước mắt tiến lên ôm chầm lấy Bùi Từ một cái, rốt cuộc , anh và anh cả hiện tại vẫn còn đứng ở đây , cũng là nhờ sự hỗ trợ của Bùi lão thủ trưởng . Hiện tại , Bùi Từ còn giúp mình một đại ân như vậy , nghĩ đến những lần trước bản thân còn đấu khẩu, cãi vã với người ta, trong lòng Phương Tri Lễ liền dâng lên từng trận áy náy, âm thầm tự nhủ: Về sau đối với Bùi Từ khách khí một chút .
Có điều... lòng biết ơn còn chưa kịp biểu hiện ra mặt, đã bị một cái nghiêng người lười nhác , dáng vẻ ghét bỏ của Bùi Từ lạnh lùng chặn lại.
Kỳ thực, cũng là vừa khéo, chiều nay sẽ dẫn trung đội một lên đường tới khu căn cứ Tây Nam, tham gia đợt huấn luyện chuyên đề về phương án tác chiến không quân, một trong những kế hoạch quan trọng nhằm chuẩn bị phòng thủ trong tình hình biên giới bất ổn. Lộ trình lần này trùng hợp đi ngang qua Dung Thành – mà việc “tiện tay đưa người” như thế, dù là trong tình thế căng thẳng, cũng không hẳn là không thể sắp xếp.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt cảm kích không che giấu được của Phương Tri Lễ, anh liền híp mắt, nhếch khóe môi lộ ra nụ cười mang theo vài phần tà khí :
“Máu chảy đầu rơi thì miễn, nhưng... tôi có một điều kiện nho nhỏ.”
“Cậu nói, cậu nói , tôi đều đồng ý!” Phương Tri Lễ mồm miệng không qua đầu óc , không cần nghĩ ngợi liền đáp ứng.
Vừa nghe đến Phương Tri Lễ , Bùi Từ lập tức bật cười, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt đào hoa bỗng sáng bừng như phản chiếu ánh nắng đầu xuân. Anh vốn đã có sẵn ưu thế trời ban – ngũ quan sắc sảo, sống mũi cao, mắt dài đuôi cong mang nét đào hoa đặc trưng di truyền từ mẹ . Dù ngày thường lười nhác, dáng vẻ tùy tiện, nhưng chỉ cần hơi nhếch môi cười một cái, liền toát ra khí chất tuấn lãng phong lưu khó ai bì kịp.
Lúc này , Phương Tri Lễ đã bị những suy nghĩ về em gái và sắc đẹp trước mắt làm cho đầu óc phản ứng chậm một nhịp , hoàn toàn quên mất , người anh em này của mình ... xưa nay chưa từng làm việc lỗ vốn .
Bùi Từ ngày thường là người có lòng tốt như vậy sao ?
Không thể nào !
Bùi Từ cười gian nói : " Rất đơn giản ! Bây giờ , chỉ cần cậu ra giữa sân huấn luyện , hô to ‘Bùi ca! Trong lần huấn luyện phi hành thực chiến lần trước, kỹ năng tôi quả thực không bằng cậu! Từ nay về sau, tôi nguyện làm tiểu đệ của Bùi Từ, mãi mãi không xoay người!’ "
Thực ra Bùi Từ và Phương Tri Lễ tuổi tác chỉ hơn kém nhau hai tháng. Bùi Từ là trung đội trưởng của Trung đội bay số Một, còn Phương Tri Lễ giữ chức trung đội trưởng Phi đội bay số Ba. Đều là người trẻ, lại xuất thân từ cùng lò huấn luyện, ngày thường va chạm chẳng thiếu, thi đấu so tài cũng không ít – lúc công khai, lúc ngấm ngầm. Nói một câu dễ nghe thì là rèn giũa lẫn nhau, nói thẳng ra thì là ganh đua từng ly từng tí một.
Cái miệng của cả hai cũng chẳng ai kém ai. Lời ra câu vào, chẳng chịu nhún nhường. Nam nhân mà, ai mà chẳng có máu hiếu thắng. Dù có là bạn học năm xưa hay chiến hữu thân thiết, cũng quyết không chịu nhận mình kém hơn đối phương nửa phần. Cái kiểu tình cảm ấy, nói là bằng hữu, chẳng bằng gọi là đối thủ cả đời.
Vừa nghe Bùi Từ mở miệng nói ra điều kiện, Phương Tri Lễ lập tức sững người, sống lưng như bị một trận gió lạnh xuyên qua.
Anh nên sớm đoán được – trên đời này làm gì có chuyện tốt rơi xuống đầu từ trên trời?
Mà lại còn là chuyện tốt từ Bùi Từ, cái người xưa nay chưa từng làm việc lỗ vốn này.
Hóa ra là ở đây chờ anh!
Nghĩ đến cảnh bản thân phải đứng trước thao trường, trước mấy trăm ánh mắt nghiêm túc của bộ đội huấn luyện, dõng dạc hét lên “Bùi ca”, lại còn cam tâm tình nguyện tự xưng “tiểu đệ”, lòng Phương Tri Lễ như bị hàng vạn cây kim châm, đau đến mức chỉ muốn ngửa mặt than trời. Nếu lúc này có thể , anh rất muốn ngay tại chỗ này diễn luyện trạng thái giả chết .
Nhưng… sau một hơi thở dài kìm nén, trong đầu hiện lên gương mặt tái nhợt của em gái nhỏ ở nơi xa, cô bé ngoan ngoãn nghe lời, trải qua bao sóng gió, giờ chỉ còn trông chờ vào anh.
Chút tự tôn gì đó của một người đàn ông, đã chẳng còn mấy giá trị.
Phương Tri Lễ cắn chặt răng, lòng như có ngọn lửa đang rừng rực thiêu đốt, cuối cùng vẫn phải nhẫn xuống, từng chữ như trút ra từ kẽ răng:
“Chỉ cần cậu chịu hỗ trợ… tôi đồng ý!”
Bùi Từ vô cùng hài lòng, vươn tay vỗ mạnh lên vai anh một cái, tiếng cười phóng khoáng, đầy khí thế của kẻ thắng trận:
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa em gái nhỏ của cậu bình an tới nơi!”
Phương Tri Lễ trong lòng nghiến răng nghiến lợi: Em gái nhỏ cái đầu cậu! Em gái của cậu chắc? Cậu ngày thường không soi gương à? Cái bản mặt kia mà cũng bày đặt gọi người ta là “em gái nhỏ”!
Phương Tri Lễ trong lòng hừ lạnh, nhưng anh còn có thể là gì ? Người đứng ở dưới mái hiên thì phải cúi đầu , kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lúc này liền cho Bùi Từ chút mặt mũi đi , sĩ diện gì đó tạm gác lại,dù sao cũng là Phương Tri Lễ anh có việc nhờ người ta.
Phương Tri Lễ đành nuốt mắng chửi vào trong , biến hy vọng em gái an toàn thành động lực, gật gật đầu .
Kết quả ,
cho đến khi Phương Tri Lễ đứng giữa sân huấn luyện, trước ánh mắt kinh ngạc của toàn quân, ngẩng cao đầu, dõng dạc , rõ ràng , hô to một tiếng “Bùi ca” , lại một câu " tôi vĩnh viễn là tiểu đệ của Bùi ca " đầy khí thế nhưng... đau đớn như đạp phải gai xong , Phương Tri Lễ lại được một đồng đội kiêm bạn học cũ của anh và Bùi Từ kéo lại buôn chuyện , mới biết rằng — trung đội một của Bùi Từ vốn đã nhận lệnh từ trước , chuẩn bị lên đường đến căn cứ phía Tây Nam tham gia một khoá học chuyên sâu , tuyến đường đi ngang qua Dung Thành , đi cùng bọn họ lần này còn có một vị sĩ quan phụ trách huấn luyện bay, chịu trách nhiệm điều phối kỹ thuật cho toàn đội.
Cho nên , chuyến đi này hoàn toàn chẳng phải vì anh mà cố ý được sắp xếp , càng không có chuyện Bùi Từ chủ động ra tay “nghĩa hiệp” như lời cậu ta huênh hoang.
Trắng trợn đơn giản mà nói thì — Phương Tri Lễ anh ... bị lừa!
Nếu sớm biết như thế , thì anh còn cần nhờ đến Bùi Từ làm gì , trực tiếp nhờ vị sĩ quan kia không phải được rồi ?
Nếu sớm biết như thế, thì anh còn cần nghĩ ngợi rối rắm, rồi lại nhẫn nhục đáp ứng yêu cầu kia của Bùi Từ sao ?
Còn ngây ngây ngốc ngốc thật sự làm theo ???
Chính là , anh đã làm theo Bùi Từ yêu cầu rồi ...
Nhớ đến hình ảnh ' khuất nhục ' kia , Phương Tri Lễ hận đến nghiến răng nghiến lợi !
Bằng không, về sau ... tìm cơ hội bắt Bùi Từ cáo già kia làm tiểu đệ cho mình cả đời ?!
Chỉ là... Phương Tri Lễ khi ấy đâu ngờ rằng, một quyết định nảy ra trong chớp mắt đó , cuối cùng lại dẫn đến một kết cục mà anh không bao giờ tưởng tượng nổi — mất đi em gái nhỏ của mình mãi mãi.
Về sau, mỗi lần nhớ lại, anh đều muốn xách trường đao dài hai mét, chém chết cái tên cẩu nam nhân họ Bùi kia!
Chỉ tiếc, Phương Chi Lễ không phải là thần , không thể đoán trước tương lai , cho nên , lúc này anh vẫn chưa biết điều đó.
Lúc này , anh vẫn còn đang trong cơn phấn khích nửa thật nửa giả, ấp ủ một kế hoạch âm thầm trong lòng — chờ thời cơ tới, sẽ khiến tên cáo già kia nếm mùi bị “bái ca” giữa thao trường , cho biết mùi cay đắng mà anh đã phải trải qua ngày hôm nay !
Bùi Từ ! Cậu chờ !