Đồng chí Trần chính là cảnh vệ viên thân cận của thủ trưởng Bùi — cha Bùi Từ. Năm ngoái, trước mùa đông, anh từng đến đây một lần để chuyển văn kiện nội bộ, khi ấy đã có dịp tiếp xúc với vợ chồng Phương Tuấn Khanh, nên lần này gặp lại, không hề có khoảng cách.
Anh đứng thẳng người, giọng dõng dạc mà chắc chắn:
“Báo cáo giáo sư Phương — chuyện này hoàn toàn chính xác. Dù vì lý do bảo mật nên không được công khai trên truyền thông, nhưng trong nội bộ, cấp trên đều đã biết rõ tình hình. Không chỉ là thủ trưởng Bùi, mà ngay cả mấy vị lão thủ trưởng cấp cao bên trên cũng đặc biệt chú ý tới vụ việc lần này.”
Nếu không phải như vậy, thì hồ sơ của ông bà sao có thể được xét duyệt nhanh đến thế? Mà cả việc sắp xếp xe đặc biệt, công văn đặc cách, đều được thực hiện gần như song song. Rõ ràng là có người ra mặt — mà người đó, không ai khác ngoài những người thật sự muốn giữ nhân tài.
Đồng chí Trần chậm rãi tiếp lời, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa mang theo chút vui mừng :
“Lần này tôi được lệnh đích thân tới đón hai vị trở về Bắc Kinh. Lão thủ trưởng muốn gặp, để xem cha mẹ như thế nào mà có thể sinh ra, nuôi dạy được những người con ưu tú như vậy — từ đồng chí Phương Tri Thư, đến đồng chí Phương Tri Lễ, và đặc biệt là đồng chí Phương Tri Ý.”
Lý Đoan Ngọc nghe xong lời này, nước mắt đã rơi xuống từ lúc nào không hay. Còn Phương Tuấn Khanh thì cứ đứng sững tại chỗ, bàn tay run nhẹ.
Hồi lâu sau, ông mới khẽ quay sang nhìn vợ, giọng nghẹn lại:
“Đoan Ngọc, bà nghe thấy không? Là Dạng Dạng của chúng ta đó… Tôi đã nói rồi mà, cái giấc mơ hôm trước của bà chắc chắn là điềm lành. Giờ bà có thể yên tâm chưa?”
Lý Đoan Ngọc cũng rưng rưng nước mắt gật đầu, cuối cùng cũng trút được hòn đá lớn trong lòng. Mấy ngày trước bà đã có một giấc mơ, mơ thấy con gái mình vì sức khỏe yếu mà mất, kết quả lão nhị đưa tro cốt con gái về nhà cũng gặp tai nạn. Lão Phương không chịu đựng được cú sốc cũng lén thắt cổ tự vẫn trên xà nhà. Lý Đoan Ngọc chưa bao giờ tuyệt vọng đến thế. Nghe tin con cái bất hạnh, v**t v* thân thể lạnh băng của chồng, bà cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà chọn cùng chồng ra đi.
Khi ấy bà đã nghĩ, nếu sống mà không thể sum vầy, chi bằng cùng nhau ra đi cho trọn?
Giấc mơ ấy rõ ràng đến lạ. Rõ như một đoạn đời đã từng xảy ra thật, khiến bà giật mình tỉnh dậy giữa đêm, người đầy mồ hôi lạnh. Tay run rẩy lần tìm bên cạnh — còn may, lão Phương vẫn thở, thân thể vẫn ấm. Thế nhưng, sau đó lại không tài nào chợp mắt được nữa.
Phương Tuấn Khanh thấy vợ cả đêm trở mình, sắc mặt u ám, nhiều lần dò hỏi, mới hay bà gặp ác mộng. Sáng hôm sau, hai vợ chồng vội vã đến bưu điện gọi điện đường dài lên đơn vị, chỉ để xác nhận tụi nhỏ đều an toàn. Nhưng dù biết con cái vẫn bình an, trong lòng bà vẫn cứ hoang mang mãi không yên. Có lẽ bởi vì giấc mơ kia quá thật, thật đến mức khiến bà mấy ngày liền như người mất hồn.
Cho nên, tin tức đồng chí Trần mang đến hôm nay, chẳng khác nào một trận mưa rào giữa mùa khô hạn.
Con gái Dạng Dạng của họ xuất sắc như vậy, còn có thể khiến tổ chức quan tâm đến cả cha mẹ. Nghĩ đến đây, trái tim vốn treo lơ lửng của Lý Đoan Ngọc mới thật sự đặt xuống.
Tất cả... đều chỉ là mộng.
“Yên tâm rồi, yên tâm rồi! Lão Phương à, chúng ta nên gọi điện cho Dạng Dạng, báo tin một tiếng. Nhân tiện, cũng phải đến chào đồng chí bí thư chi bộ cho phải phép nữa.”
“Đúng, đúng! Nhất định phải đi,” Phương Tuấn Khanh cũng gật đầu, sắc mặt nhẹ nhõm hơn hẳn.
Phương Tri Ý vừa nghe nói cảnh vệ viên thân cận của Bùi lão thủ trưởng đã đích thân đi đón cha mẹ mình, còn đang định chạy tới văn phòng anh cả để gọi điện thì điện thoại đã reo trước.
Cô nhấc ống nghe:
“Cha mẹ!”
“Dạng Dạng!”
Người ở hai đầu dây, giọng đều nghẹn ngào xúc động. Dù mỗi tháng vẫn gọi điện một lần, nhưng lần nào cũng như lâu lắm chưa gặp, biết bao nhiêu lời muốn nói đều nghẹn nơi cổ họng.
Phương Tuấn Khanh và Lý Đoan Ngọc vốn định, chỉ cần có ngày được "gỡ mũ", thì lập tức sẽ đưa con gái về nhà. Nhưng tình hình hiện tại, muốn đón người đi cũng không dễ—viện nghiên cứu chắc chắn sẽ không nỡ buông tay.
Mà thực ra, con gái bản lĩnh đến mức ấy, Phương Tuấn Khanh cũng không đành lòng giữ con quanh quẩn trong sân nhà.
“Dạng Dạng, cha mẹ tạm thời chưa thể lên thăm con được,” Lý Đoan Ngọc nói, giọng vừa dịu dàng vừa tiếc nuối. “Con vào viện nghiên cứu rồi, phải tự biết chăm lo cho bản thân nghe chưa? Chờ cha mẹ xử lý xong việc bên này, sẽ đến gặp con ngay.”
Bà nhớ con đến phát điên, nhưng vẫn còn bao nhiêu việc phải làm—chuyến đi Bắc Kinh đã định, sau đó còn phải quay về Nam Đại sắp xếp lại hồ sơ. Mà con gái thì ở tận biên cương xa xôi, nghĩ thế lòng càng thêm xót xa.
“Mẹ, con biết mà,” Phương Tri Ý đáp, giọng nhẹ nhàng. “Mẹ yên tâm đi, con ở đây rất ổn. Anh cả, anh hai, Bùi Từ ca, chị dâu, dì Thư, cô Đào… ai cũng rất tốt với con.”
Nghe giọng con vui vẻ, Lý Đoan Ngọc mới thực sự yên lòng. Bà dặn thêm mấy câu rồi nghe con bảo:
“Mẹ, mẹ đưa điện thoại cho cha với. Con có chuyện muốn nói riêng với cha.”