Lý Đoan Ngọc đưa ống nghe sang cho chồng, giọng có phần giận dỗi mà cũng như làm nũng:
“Đây, cục cưng con gái của anh gọi riêng đấy.”
Từ sau khi sự sợ hãi do cơn mộng mị mang tới tan đi, giọng nói của Lý Đoan Ngọc đã vui vẻ hơn hẳn, nét hân hoan như ánh nắng đầu xuân vẫn len lỏi trong từng lời, khiến người nghe cũng cảm thấy ấm lòng.
Phương Tuấn Khanh nhận lấy điện thoại, vốn nghĩ con gái chỉ muốn tâm sự vài câu như thường lệ. Không ngờ mới nói được đôi câu, ông đã sững người, giọng bỗng cao hẳn lên, sau đó là liên tục gật đầu, biểu cảm vừa kinh ngạc vừa xúc động, nhưng lại không thốt nổi lời nào, chỉ lặp đi lặp lại: “Ừ, ừm… được, được!”
Lý Đoan Ngọc thấy vậy, đôi mày cũng nhíu lại theo. Bà định nghiêng tai lại gần để nghe thử xem con gái nói gì, nhưng giọng cô bé quá nhỏ, truyền sang chỉ như tiếng thì thầm.
Đến khi chồng vừa dập máy, bà chưa kịp mở lời hỏi thì đã thấy ông kích động đến nỗi không kịp thở, vội vàng xua tay: “Đoan Ngọc, đừng nói gì vội!” Nói xong lại thở sâu một hơi, cố trấn định, nhưng vẫn không giấu được vẻ nóng ruột, lập tức xoay người gọi vọng ra cửa:
“Đồng chí Trần! Vào đây một chút!”
Cảnh vệ viên Trần đang đứng chờ sẵn ngoài sân, nghe gọi liền bước nhanh vào.
“Có chuyện gì vậy, giáo sư Phương?”
“Chúng ta khi nào thì đi?” Phương Tuấn Khanh hỏi, mắt sáng lên, giọng đầy khẩn trương, “Tôi có chuyện rất quan trọng muốn trực tiếp bàn với Bùi thủ trưởng.”
Đồng chí Trần thấy vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ nghiêm túc gật đầu:
“Chúng ta có thể lên đường ngay lập tức, xe đã chuẩn bị xong. Đường không khó đi, tối nay chắc chắn tới nơi. Đảm bảo bác gặp được thủ trưởng.”
Trong khi đó, ở căn cứ, hai anh em Phương gia và Bùi Từ đứng ở cửa hơn nửa ngày, cuối cùng cũng thấy em gái nói chuyện điện thoại xong, đồng thời bước tới đón: “Em gái, em nói gì với cha mẹ vậy? Thần thần bí bí còn không cho bọn anh nghe?” Hiện tại họ gọi điện thoại cũng không đến phòng thông tin mà là đến văn phòng anh cả.
Mấy người vốn định cùng nghe điện thoại, nhưng chưa kịp dỏng tai thì đã bị cô bé đẩy ra ngoài, nói là có “chuyện cơ mật” cần nói riêng.
Phương Tri Lễ thậm chí còn thử lén nghe, nhưng có anh cả ở đó nên chỉ có thể bất lực nhìn cửa đóng kín.
Thực ra Phương Tri Ý không phải cố ý giấu giếm, chỉ là... đề xuất cô đưa ra vẫn đang ở giai đoạn lên ý tưởng, nếu để anh hai đứng bên cạnh hỏi tới hỏi lui thì e là không nghĩ cho tròn được.
Nhìn vẻ mặt ba người tò mò sốt ruột, cô khẽ mỉm cười thần bí rồi ngoắc tay:
“Lại đây, em nói cho.”
Ba người lập tức chụm đầu lại, đến cả anh cả Phương Tri Thư vốn luôn trầm ổn cũng phải nghiêng người xuống, im lặng chờ em gái tiết lộ.
Phương Tri Ý hạ giọng:
“Em đã đưa cho cha một bản kiến nghị. Nếu mọi việc suôn sẻ, sau này cha mẹ sẽ không bao giờ phải lo chuyện bị người khác vô cớ tố cáo nữa.”
Thời điểm hiện tại, bên ngoài vẫn còn hỗn loạn. Cô và các anh trai đều ở biên cương xa xôi, không thể lúc nào cũng kịp thời chú ý đến tình huống của cha mẹ. Cho nên cô đã nghĩ ra một biện pháp đơn giản, một khi thực thi, từ nay về sau cha mẹ tuyệt đối có thể bình an vô sự.
“Là kiến nghị gì?”
Nghe vậy, ba người càng tò mò!
Phương Tri Ý dĩ nhiên không hề giấu giếm các anh trai. Cô liền đem kiến nghị đã từng nói với cha, lần lượt trình bày rõ ràng cho ba người nghe.
“Em nói là… để cha đề xuất thành lập Thiếu niên Ban sao? Cụ thể là Thiếu niên Ban kiểu gì?” – Phương Tri Thư nghe xong, ánh mắt sáng lên. Anh đã phục tính khí trầm tĩnh và ý kiến sắc bén của em gái mình từ lúc nghe cô trình bày về kỹ thuật máy bay, giờ lại càng thêm hứng thú, không nhịn được muốn nghe kỹ hơn.
“Em nói là để cha đề xuất lập Thiếu niên Ban sao? Cụ thể là Thiếu niên Ban kiểu gì?” Phương Tri Thư nghe xong ý tưởng của em gái chợt thấy vô cùng hứng thú, không kìm được muốn nghe thêm về ý tưởng cụ thể của cô.
Thực ra, từ sau khi phong trào lớn quét qua cả nước, các trường đại học ngừng tuyển sinh bình thường, nền giáo dục quốc gia đã bắt đầu rơi vào thế trì trệ. Nhân tài không được phát hiện, không được bồi dưỡng, cuối cùng đành mai một trong im lặng, đó là tổn thất vô cùng to lớn. Rất nhiều người rõ ràng có bản lĩnh, nhưng vì không có cơ hội, chỉ có thể dừng lại ở trình độ cấp ba, rồi từ đó bị phân về các nơi như một bánh răng bình thường trong guồng máy lớn.
Phương Tri Ý chậm rãi nói:
“Thiếu niên Ban chính là tuyển chọn học sinh từ khắp cả nước, độ tuổi từ mười hai đến mười sáu, dựa vào bài thi nghiêm túc như kỳ thi đại học. Ai vượt qua thì vào học. Đội ngũ giảng dạy sẽ do các trường đại học, học viện chuyên ngành liên kết đề cử, mời những giáo sư ưu tú, có thực học thực tài về trực tiếp giảng dạy.”
Cô dừng lại một chút, ánh mắt trầm tĩnh nhưng giọng điệu vô cùng kiên định:
“Chúng ta không thể để thế hệ kế tiếp mất đi cơ hội học hành. Trong chiến loạn, càng cần giữ lại mạch sống tri thức. Những đứa trẻ có bản lĩnh, nếu được bồi dưỡng đúng cách, sau này không chỉ cống hiến cho đất nước, mà còn có thể tiếp nối con đường khoa học kỹ thuật vốn đang dang dở.”
Cô nhớ, trước kia từng đọc được một bài báo, viết về một thần đồng mới mười hai tuổi. Chưa từng gặp, nhưng câu chuyện trong báo khiến cô ấn tượng sâu sắc. Một đứa trẻ như vậy, nếu bị vùi lấp, chẳng phải là đáng tiếc lắm sao?
Huống hồ hiện tại, cô đã có chút tiếng tăm trong giới khoa học. Nếu cha cô đứng ra đề xuất, lại có những thành quả của cô trong viện nghiên cứu làm minh chứng, thì cho dù có vài người ngấm ngầm phản đối vì tư tâm, nhưng nhìn vào thái độ quý trọng nhân tài của Viện trưởng Trương cùng các vị lãnh đạo chủ chốt, họ tuyệt đối sẽ không để tâm tư cá nhân cản trở công cuộc chọn người hiền tài.
Nói đến đây, dù giọng cô vẫn bình tĩnh, nhưng hai gò má lại hơi ửng đỏ. Tuy nhiên, không phải vì ngại ngùng, mà là vì trong lòng bỗng dâng lên một niềm tin vững chắc. Đúng vậy, như lời Bùi Từ từng nói: cô có quyền được tự hào, bởi cô thực sự có thể mang đến điều mới cho đất nước – từ chính sức lực của mình.