Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 183.




 
Bên cạnh còn có mấy chiếc thuyền nữa, mỗi chiếc đều là một đôi nam nữ—trông qua là biết đang trong thời kỳ tìm hiểu, hẹn hò. Đồng chí nam trên thuyền gần đó thoáng thấy thuyền của Bùi Từ và Phương Tri Ý lướt nhanh như cắt, lòng cũng không cam chịu thua kém. Anh không nói gì, nhưng động tác tay đã bắt đầu mạnh mẽ hơn, rõ ràng là đang muốn đuổi kịp. Phương Tri Ý quay đầu nhìn thoáng qua, vội nghiêng người về phía Bùi Từ, thì thào đầy lo lắng xen lẫn hưng phấn:
“Ôi, Bùi Từ! Họ đuổi sát rồi đó! Mau chèo nhanh lên!”

Lúc này, đồng chí nữ trên thuyền bên cạnh cũng giục giã đồng chí nam trong thuyền cố gắng. 
 

Thế là, một buổi chèo thuyền vốn dĩ yên ả, thơ mộng, thoắt cái biến thành...  cuộc đua thuyền rồng không chính thức. Tiếng nước rẽ vang vang cả mặt hồ, khiến mấy người giữ trật tự bên bờ hồ hoảng hốt, phải liên tục thổi còi, vẫy cờ, vừa chạy vừa hô:

“Không được chèo kiểu đó! Nguy hiểm lắm! Không phải thi đua đâu!”

Mấy người lúc này mới thu lại sự hăng hái. Phương Tri Ý và Bùi Từ liếc nhau, Phương Tri Ý vội vàng kéo mũ che mặt, sợ bị nhớ mặt, lát nữa trở về sẽ bị nhân viên quản lý mắng. Bùi Từ thì tỏ vẻ không sao cả, dù có bị mắng anh cũng gánh cho cô.

Lúc này, thuyền của họ đã trôi tới giữa hồ từ bao giờ. Xung quanh không còn ai, chỉ còn tiếng gió nhè nhẹ thổi, mặt nước dập dềnh, xa xa là hàng cây rì rào, trời xanh mây trắng như một bức tranh.

Bùi Từ chậm rãi gác mái chèo sang hai bên, để thuyền nhỏ theo gió trôi lững lờ, anh cũng thở phào nhẹ nhõm, quay sang hỏi:
“Dạng Dạng, có khát nước không?"

Lúc này, Bùi Từ mới từ phía sau lấy ra chiếc túi mà anh đã mang theo cả buổi sáng.

“Uống một chút đi.” 
 

Phương Tri Ý nghe vậy liền từ tay anh tiếp nhận chiếc bình nhôm bạc. Cô mở nắp, uống một ngụm, sau đó ngẩng đầu nhìn thì thấy anh đang lúi húi lục trong túi thêm thứ gì đó.

Cô nghiêng đầu tò mò, vừa nhìn thấy liền sửng sốt: một bó hoa dại đã héo rũ, cánh hoa cụp lại, sắc màu cũng không còn tươi mới.
 

“Trời đất, Bùi Từ, sao anh lại nhét hoa vào túi vậy? Nhìn nè, héo hết cả rồi còn đâu…”

Ban đầu, Bùi Từ muốn tạo bất ngờ cho Phương Tri Ý, nghĩ cô không có việc gì liền thích đi khu chăn nuôi hái hoa dại về nhà cắm bình. Anh lo lắng không tươi mới, nên dậy sớm đi khu chăn nuôi hái rồi cất vào trong túi, kết quả qua một buổi sáng đã héo rũ.

“Lúc về, anh sẽ hái lại cho em.” Bùi Từ nghe Phương Tri Ý nói, ảo não vô cùng, đây là anh đã tỉ mỉ chuẩn bị mà, nhưng hoa đều héo rồi thì biết làm sao, chỉ có thể về hái lại.

Kết quả, Phương Tri Ý chìa tay ra trước mặt anh, cười nói:
"Vậy... bó hoa héo kia cũng phải cho em."

Bùi Từ theo bản năng ngoan ngoãn đưa bó hoa vào tay cô.
 

Nhưng khi tay vừa rời khỏi mấy cành hoa xơ xác, anh bỗng nhớ ra điều gì đó, ánh mắt sáng lên, sau đó vội vàng thò tay vào trong ngực áo, lấy ra một chiếc hộp thiếc mỏng đã được anh giấu kỹ từ sáng đến giờ.
 

“Dạng Dạng, đây là sô cô la em thích.”

Mỗi lần thực hiện nhiệm vụ bay, tổ phi công đều được phát một khẩu phần sô cô la – loại dùng để bổ sung thể lực. Trước đây, anh toàn tự mình ăn hết. Nhưng từ khi Phương Tri Ý đến, anh để ý thấy cô rất thích món này. Từ đó về sau, mỗi lần được phát, anh lại lặng lẽ cất riêng, mang về cho cô.
 

Có điều vì là dùng để bổ sung thể lực, nên vị đắng gắt, mùi lại ngai ngái, ăn vào như nhai thuốc bổ. 
 

Mấy hôm trước, anh gọi điện về nhà. Tình cờ nghe con gái anh cả kể rằng cha nó vừa từ nước ngoài về, mang theo một ít sô cô la có mùi sữa bò, ngọt dịu, mềm tan trong miệng. Anh vừa nghe đã lập tức nhớ đến Phương Tri Ý rất thích uống sữa bò, sau đó, anh chỉ loanh quanh hỏi han vài câu, rồi thuận mồm “gạ” cháu gái chia lại một hộp. Mấy ngày trước, hộp sô cô la ấy vừa được gửi tới. Sáng nay ra ngoài, anh không quên nhét kỹ nó vào túi áo trong, như giấu một món bảo bối.

Phương Tri Ý vuốt hộp sô cô la còn nóng hổi, ngây người, cái này.... đều tan chảy hết rồi sao? 
 

Bùi Từ cái tên ngốc này !
 

Nhưng nhìn anh nhìn cô như cầu khen ngợi,cô lại chỉ có thể nuốt xuống cười nhạp.

“Dạng Dạng, em mau nếm thử một cái đi.” Bùi Từ rất muốn cô ăn được sô cô la thơm ngon hơn. Nếu cô thích, sau này anh sẽ lại nhờ anh cả giúp mang về.

Phương Tri Ý sợ mở ra socola đã tan chảy làm Bùi Từ thất vọng, hoa tươi héo úa hình như đã làmanh rất thất vọng rồi, hơn nữa bản thân cô cũng không thiếu mấy thứ này, liền trực tiếp bỏ hộp vào túi bên cạnh:\.
 

Sau đó, cô nghiêng đầu, giả vờ bĩu môi:
“Giờ mà ăn thì khát nước chết mất! Nếu em ăn rồi khát quá, uống hết nước thì làm sao?” \

Bùi Từ sửng sốt, mãi mới phản ứng lại. Anh gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, lộ rõ vẻ lo lắng:
“Đúng! Đúng! Vậy để về rồi ăn!”

Phương Tri Ý thấy Bùi Từ hôm nay lại tặng hoa lại tặng sô cô la, có chút tò mò: “Bùi Từ…”

Lời cô còn chưa nói xong, liền nghe Bùi Từ đột nhiên trịnh trọng mở lời: 
“Dạng Dạng... Anh thích em.”

Anh nói chậm rãi, từng chữ rõ ràng như báo cáo trước cấp trên, không để cô hiểu lầm:
“Không phải kiểu thích của anh trai với em gái. Mà là... anh muốn cùng em yêu đương thật sự. Em có đồng ý không?”
 

Khoảnh khắc ấy, nắng nghiêng qua vai, mùi cỏ khô trong gió hòa với hương sô cô la trong túi áo, cả thế giới như ngừng lại trước lời tỏ tình của người lính mặc quân phục xanh sẫm.

 


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận