Bùi Từ tuy tò mò nhưng cũng không vạch trần cô. Anh chỉ nhìn cô một cái đầy ẩn ý.
Chỉ cái nhìn đầy ẩn ý đó thôi cũng khiến Phương Tri Ý có chút cảm giác nguy hiểm. Cô sợ người này không giữ lời, vội vàng giục: “Anh hai, khi nào thì chúng ta về nhà?”
Tri Lễ nghe thấy tiếng em gái, chợt nghĩ đến việc em gái đã ngồi xe mấy ngày mấy đêm. Anh tự trách mình không suy nghĩ chu đáo, vội vàng nói: “Dạng Dạng, bây giờ chúng ta liền đi."
Quân khu cách nhà ga còn hơn ba chục cây số. Sau khi xuống tàu, hành khách thường được đơn vị tổ chức xe vận chuyển thân nhân cán bộ chiến sĩ về doanh trại. Nhưng Phương Tri Lễ hiểu rất rõ thể trạng em gái mình, vừa mới khỏi bệnh, lại gầy yếu như thế, sao có thể chen chúc với bao người trên xe khách? Thế nên, từ mấy hôm trước, anh đã chủ động làm công văn xin điều riêng một chiếc xe jeep chuyên dụng.
Xe thuộc quyền điều động của Trạm vận tải cơ động, trực thuộc Tiểu đoàn Hậu cần – Kỹ thuật của căn cứ. Người được phân công lái xe là một đồng chí công vụ quân nhân, chuyên phụ trách tiếp đón cán bộ về trạm.
Chiếc xe dừng lại bên rìa sân ga. Gió đầu mùa lùa qua khiến vạt áo xanh bộ đội của Tri Lễ khẽ bay. Anh không nói lời thừa, chỉ bước nhanh đến kéo cửa xe phía sau, nghiêng người chắn gió, để em gái bước lên trước.
Phương Tri Ý cúi đầu bước vào. Chiếc ba lô nhỏ đặt trên đùi, đôi mắt hạnh khẽ liếc qua nội thất xe đơn sơ mà sạch sẽ. Cô vừa ngồi ổn, ghế lái phía trước bỗng xoay đầu lại, một giọng nam trẻ tuổi vang lên:
“Đây là em gái của Phương trung đội trưởng à? Đúng là… xinh thật đấy!”
Tri Lễ nghe vậy, liếc nhìn em gái đã ngồi ổn. Mái tóc đen nhánh như thác nước được tết b.í.m gọn gàng xõa xuống sau lưng, dưới hàng lông mày cong như lá liễu là đôi mắt hạnh ngập nước, tựa như được bao phủ bởi mưa bụi Giang Nam. Ngũ quan tinh xảo, cười lên rạng rỡ như gió xuân hóa mưa phùn. Dáng vẻ này, đừng nói ở biên cương, nơi “lang nhiều thịt thiếu” như thế này, ngay cả ở Nam Đại kia cũng đủ khiến một đám tiểu tử thối bu lại như mèo thấy mỡ.
Tri Lễ lập tức cảm thấy có chút nguy hiểm. Anh sợ em gái nhỏ nhà mình bị đám sói đói này để mắt tới. Anh bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, lại lạnh lùng liếc nhìn người vừa nói chuyện: “Lái xe của anh cho tốt đi."
Bùi Từ lúc này cũng lạnh lùng tiếp lời: “Đúng vậy, lái xe thì cứ lái xe đi, sao mà nói nhiều thế?”
Đồng chí tài xế tội nghiệp không hiểu sao chỉ một câu nói mà lại bị hai vị này công kích công khai như vậy, nhưng không dám nói gì, chỉ liếc nhìn Bùi Từ một cái. Phương trung đội trưởng mắng mình thì thôi đi, Bùi trung đội trưởng dựa vào cái gì chứ? Lại không phải em gái của anh ta! Hừ !
Chiếc xe Jeep quân sự bắt đầu lăn bánh, không gian bên trong tức thì chìm vào yên tĩnh. Đồng chí tài xế tập trung vào tay lái, còn Bùi Từ thì khẽ nhắm mắt dưỡng thần. Phương Tri Ý ngồi bên cửa sổ, đôi tay áp vào tấm kính lạnh, say sưa ngắm nhìn cảnh vật hoang sơ, xa lạ lướt qua như dòng nước.
Phương Tri Lễ dù là anh trai ruột của Phương Tri Ý, nhưng hai anh em đã xa cách quá lâu. Bản thân Phương Tri Lễ quanh năm chỉ tiếp xúc với máy bay, với một đám đực rựa thúi hoắc, đừng nói là con gái, ngay cả một con muỗi mẹ còn hiếm có, nên đối diện với em gái, anh có chút lúng túng, chưa biết phải làm sao để gần gũi với cô em gái bé bỏng nay đã lớn này. Anh chẳng biết Dạng Dạng thích gì, nghĩ gì, thậm chí không biết phải nói chuyện gì để em gái cảm thấy hứng thú. Cuối cùng, anh chỉ đành bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống hàng ngày.
“Dạng Dạng, có lạnh không em?” Giọng Phương Tri Lễ vang lên, mang theo sự quan tâm chân thật.
Biên cương sáng sớm có chút se lạnh, nhưng Phương Tri Ý đã được Bùi Từ nhắc nhở từ trước khi lên tàu. Cô mặc chiếc váy dài màu tối, bên ngoài khoác thêm chiếc áo dệt kim mỏng màu đỏ, nên chẳng hề cảm thấy lạnh chút nào.
Nghe tiếng anh trai, Phương Tri Ý quay đầu lại, khẽ lắc đầu: “Anh hai, em không lạnh đâu ạ.” Đang nói, cô bỗng reo lên đầy kinh ngạc, chỉ tay ra rừng thông ngoài cửa sổ, phía sau lưng Phương Tri Lễ: “Anh hai, trong rừng cây có chú sóc nhỏ kìa !"
Phương Tri Lễ cứ nghĩ cô em gái bé bỏng nhìn thấy thứ gì hiếm lạ lắm. Nghe là sóc, anh bật cười thành tiếng: “Ở đây rừng thông nhiều, sóc cũng không thiếu đâu, ngày nào cũng có thể thấy.”
Anh vừa nói, vừa liếc sang nét mặt phấn khởi của cô em gái, trong lòng bỗng thấy mềm nhũn, lại lật ra vài mẩu chuyện vụn vặt để kể tiếp: “Không chỉ có sóc đâu, em còn có thể thấy cáo nữa. Mùa đông đến, tuyết dày đến gối, bầy sói kéo nhau xuống núi kiếm ăn, lắm khi còn chạm tới tận hàng rào doanh trại. Năm ngoái, có con báo tuyết về, đi ngang qua trại nuôi gia súc của dân, chỉ kêu lên một tiếng đã ngoạm mất con dê rồi chạy mất hút lên núi."