Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 42.




Tri Thư và Tri Lễ không ngăn cản khi em gái ngỏ ý muốn vào bếp. Thật ra, ban đầu họ nghĩ sẽ để em gái "mười ngón không dính nước", hưng suy cho cùng, nếu cô thật sự thích, thì cớ gì lại không cho cô làm?

Trong mắt hai anh, đây không chỉ là chuyện một bữa cơm. Một người chủ động đi vào căn bếp của gia đình, phần nhiều là bởi trong lòng có chốn để đặt chân, có người để mà thương, có tình để mà trông cậy. Việc Phương Tri Ý sẵn lòng nấu ăn, đối với họ, là một tín hiệu quý giá – rằng cô đã xem nơi đây như “nhà”, không còn là khách, cũng không còn lạc lõng.

Là anh trai, họ chẳng nỡ làm trái ý em. Mà trong một mái nhà, sự cần thiết cũng là một cách để giữ người – để ai đó biết rằng sự tồn tại của mình mang theo trọng lượng, chứ không chỉ là vật trang trí hay gánh nặng.

Tri Thư nhân cơ hội này, đưa cả hai sổ tiết kiệm – một là tiền phụ cấp của chính anh, một là tiền Tri Lễ vẫn chưa kịp gửi về – đều giao cả vào tay em gái. Không nói lời hoa mỹ, chỉ nhẹ nhàng dặn:

“Sau này nhà mình thế nào, để em quyết.”

Phương Tri Ý nhìn hai cuốn sổ tiết kiệm cũ kỹ được bọc bằng giấy báo cẩn thận, lòng dâng lên cảm xúc khó gọi tên. Ở mạt thế, cô từng sống qua vô số mưu toan và phản bội, từng là người quyết đoán giết kẻ phản loạn, cướp quyền sinh sát trong tay. Nhưng khi cầm lấy hai cuốn sổ nhẹ hều này, lại thấy như cầm lấy một phần sinh mệnh ai đó trao gửi.

Dĩ nhiên, cô không từ chối – từ chối chỉ khiến hai người anh càng lo lắng. 

Sau đó, cô hỏi anh hai về tiêu chuẩn ba bữa một ngày của bếp ăn phi công. Cô mới biết ngoài sữa bò, trứng gà, bánh bao nhân thịt, các loại thịt, gạo và mì tinh, họ còn được phát sô cô la để bổ sung thể lực.

Cô lập tức cảm thấy vui vẻ khôn xiết. Vậy là hàng vạn món đồ ăn trong không gian của cô có thể dễ dàng được sử dụng rồi! Ban đầu cô còn nghĩ mình nên tìm lý do gì để giải thích cho việc có những món ăn đó một cách hợp lý, bây giờ thì lý do đã tới rồi!

Phương Tri Ý vui vẻ chuẩn bị xong, ngẩng đầu liền thấy Bùi Từ đang yên lặng ăn cơm. Bùi Từ vừa lúc cũng ngẩng đầu, chỉ là anh ta hờ hững liếc nhìn cô một cái rồi chuyển ánh mắt đi, tiếp tục ăn cơm.

Ban đầu cô còn có chút áy náy vì vừa rồi không mời Bùi Từ sau này cũng tới ăn cơm. Nhưng khi ngẩng đầu lên lại thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi vậy, thậm chí còn không nói chuyện với cô, như thể nhìn cô một cái cũng là thừa thãi. Không hiểu sao cô lại có chút không vui. 

Phương Tri Ý bất giác cau mày.

Cô nhớ đến cảnh Bùi Từ ở Dung Thành cứ ra vẻ một người anh trai tốt bụng, còn lừa cô "nói dối sẽ bị chó sói bắt đi". Vừa trở về đã như biến thành một người khác vậy. Quả nhiên là một người "gian xảo", cần thiết thì nói ngọt vài câu làm vui lòng người khác, không cần thiết liền "trở mặt không nhận người". Sự thay đổi đột ngột của anh khiến Phương Tri Ý cũng theo bản năng bĩu môi. Không muốn đáp lại thì không muốn, dù sao cô có anh trai, ai thèm quan tâm anh thế nào chứ !

Phương Tri Ý dùng sức chọc một miếng thịt bò bỏ vào miệng, động tác mạnh mẽ khiến ba người khác trên bàn đều nhìn về phía cô. Cô buột miệng nói: “Món thịt hầm này không mềm lắm.”

Nói xong, cô lại chú ý đến ánh mắt Bùi Từ nhìn mình, hốc mắt anh đầy những tia đỏ. Cô lập tức nhớ đến việc anh đã gắc đêm trên xe lửa để cô có thể yên giấc. Cô cảm thấy, anh có thể bạc bẽo, nhưng mình tuyệt đối không thể trở thành người vô ơn. 

Bởi vậy, cô rộng lượng mở miệng: “Bùi Từ ca.”

Bùi Từ nghe thấy tiếng gọi, nhướng mày nhìn Phương Tri Ý. Anh thầm nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra còn có anh tồn tại rồi à. Anh không nói gì, yên lặng chờ cô nói tiếp. Quả nhiên, cô do dự một chút rồi tiếp tục mở lời: “Cảm ơn anh đã chăm sóc em dọc đường. Anh vất vả rồi. Sau này nếu không có nhiệm vụ bay, mời anh đến nhà em ăn cơm.”

Lời vừa dứt, trong lòng cô thầm thở phào. Được rồi, tình nghĩa đến đây xem như là trọn. Mời thì đã mời, đến hay không là chuyện của anh, cô đã làm tròn đạo lý rồi.

Kết quả, cô vừa dứt lời, Bùi Từ như đã chờ câu này từ lâu, không một chút do dự đáp: “Được thôi. Nhưng theo anh được biết, nửa năm tới nhiệm vụ bay của bọn anh tương đối ít, chủ yếu là huấn luyện bình thường. Thời gian tới ăn cơm có thể sẽ nhiều đấy, nên anh cũng sẽ đóng tiền sinh hoạt phí.”

Nói rồi, anh đứng dậy, từ trong túi móc ra một chồng tiền lẻ và các loại tem phiếu, chỉnh tề đặt trước mặt Phương Tri Ý. Sau khi đặt xuống, Bùi Từ còn bồi thêm một câu: “Thật ra anh huấn luyện cũng không bận rộn đến vậy đâu, sau này anh có thể đến giúp đỡ nhiều hơn.”

Ý tứ rất rõ ràng, tuyệt đối không ăn không ngồi rồi!

Phương Tri Ý: “……??” Không phải, sao lại có cảm giác “mời thần dễ, tiễn thần khó” thế này? Không lẽ anh định “ăn vạ” lâu dài sao ?


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận