Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 45.




Phương Tri Ý trở về phòng, theo lời mẹ dặn, đầu tiên là cất tất cả những tài sản quý giá nhất vào một nơi tương đối an toàn, định bụng sẽ nói với hai anh sau.

Việc đầu tiên là kiểm kê tài sản. Sổ tiết kiệm mà hai người anh đưa, cô mở ra nhìn qua: không phải là con số nhỏ, là trợ cấp sĩ quan của quân khu, lại thêm mấy năm tiết kiệm, nếu đem so ở mạt thế, cũng có thể đổi được một xe đạn dược rồi. Nhưng cô không định tiêu, ít nhất là không phải lúc này. Vật tư nấu nướng thì cô có sẵn trong không gian, còn những nhu yếu phẩm hằng ngày thì hai anh đã chuẩn bị chu toàn, cô chỉ việc dùng.

Tiếp theo là món tiền từ Bùi Từ. Lúc ấy không đếm kỹ, giờ mở ra xem mới giật mình: hơn hai trăm đồng, phiếu gạo, phiếu thịt, phiếu vải, cả phiếu công nghiệp cũng có. Thật là phong phú như một tổ công tác hậu cần lưu động. Phương Tri Ý nhếch môi cười khẽ, tay vừa xếp phiếu, miệng vừa lẩm bẩm: “Đây là đưa luôn cả khẩu phần ba tháng của anh ấy cho mình à?”

Cô không có ý định trả lại. Dù gì cũng là mình bỏ công sức nấu nướng, mà toàn là đồ tốt, kỹ thuật cao siêu do chính mình đứng bếp. Cứ coi như đây là… tiền lương đi! Cùng lắm nấu thêm vài món cho anh ấy là được. 

Ở tận thế, ở tận thế làm gì có tiền công hay lương tháng, chỉ cần có đồ ăn và căn cứ sinh tồn là đủ. Nhưng ở thế giới này thì khác, tiền là thứ tốt!

Nghĩ đến đây, Phương Tri Ý chống cằm, bắt đầu tính toán nghiêm túc. Sống lâu trong tận thế, thói quen chuẩn bị đường lui đã ăn vào máu. Dẫu cha mẹ yêu thương, hai anh cưng chiều, nhưng cô đã mười sáu rồi, qua Tết là mười bảy, không thể mãi dựa dẫm được. Cô cần một hướng đi cho riêng mình – một công việc đứng đắn, một tương lai ổn định, một đời sống mà dù sau này có phải rời xa vòng tay người thân cũng vẫn có thể ngẩng đầu bước tiếp.

Nguyên chủ đang học cấp ba, nhưng vì biến cố gia đình mà gián đoạn. Cũng may, cha mẹ đều là giảng viên đại học, lại thêm nguyên chủ là người ham học, trình độ văn hóa không hề tệ. 

Còn kỹ năng của cô ư? Dù là sinh tồn hay sửa chữa, bảo trì, cô đều thông thạo. Ở tận thế, không gì là không dám thử. Nhưng ở đây thì… trạm hậu cần có quy trình, nhà máy có tổ kỹ thuật, không phải cứ xắn tay áo là được cho tháo máy bay. Cô có thể bảo dưỡng một chiếc xe tăng nếu cần, nhưng ai lại để một cô gái “ốm yếu” như cô vào sửa chiến cụ quốc phòng ?

Nếu cô không nhầm, chú Chu là giáo sư thiết kế cơ khí, vì khá quý mến nguyên chủ nên luôn nói sau này nguyên chủ học xong cấp ba thì xin vào Đại học Công Nông Binh của Nam Thành, làm học trò của chú. Vì vậy, ở nhà, tranh thủ lúc nguyên chủ khỏe mạnh, chú Chu sẽ “dạy thêm” cho nguyên chủ.

Chỉ là… không thể nóng vội. Chuyện cha mẹ còn chưa giải quyết xong, mọi thứ tạm thời phải gác lại. Đợi vài năm nữa, trở về Nam Thành học tiếp, chính thức bái sư học nghệ. Sau khi được học tập bài bản, cô sẽ có nhiều lựa chọn công việc hơn.

Ừm! Cứ thế đi !

Phương Tri Ý, sau khi vạch ra một kế hoạch to lớn, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ. Khi cô tỉnh dậy, cô nghe có tiếng nói chuyện vọng ra từ phòng khách, đó là giọng của anh cả, nghĩ đến việc sắp được gọi điện cho cha mẹ, cô liền vui vẻ nhảy xuống giường.

Cô từ phòng ngủ bước ra, thấy quả nhiên anh cả đã về, đang đứng ở cửa bếp nói chuyện với anh hai.

Phương Tri Thư nhìn thấy em gái bước ra, cười hỏi: “Dạng Dạng, em nghỉ ngơi tốt không?”

Phương Tri Ý gật đầu: “Anh cả, em nghỉ ngơi tốt rồi. Em nghe thấy tiếng của anh hai mà ?”

Cô bé vừa dứt lời, Phương Tri Lễ liền thò đầu ra từ bếp. Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh ô liu, vạt áo cài trong chiếc quần quân phục màu xanh, tay áo xắn lên quá khuỷu tay. Gương mặt vốn không trắng trẻo giờ lại dính đầy tro bụi đen sì. Mà anh hoàn toàn không hay biết, vẫn vẫy tay về phía Phương Tri Ý: “Dạng Dạng, anh hai đã cọ rửa bếp lò sạch sẽ rồi, tối nay chúng ta có thể tự nấu cơm!”

Bởi vì Bùi Từ quá lì lợm, khiến cho Phương Tri Lễ thực sự rất tò mò về tài nấu ăn của em gái mình.

Phương Tri Ý nhìn vẻ mặt anh hai giống như một chú mèo hoa, không nhịn được bật cười. Phương Tri Ý rất xinh đẹp, khi cười lại càng đẹp hơn. Đặc biệt là lúm đồng tiền nhỏ xinh ở khóe miệng, ngày thường nói chuyện không rõ ràng lắm, nhưng một khi vui vẻ cười lên là lúm đồng tiền ấy hiện ra, quả thực ngọt ngào vô cùng.

Phương Tri Lễ nhìn cô em gái cười vui vẻ, cũng hắc hắc cười ngô nghê theo. Anh cười cái kiểu trông lại càng ngây ngốc, chọc cho Phương Tri Ý cười càng vui vẻ hơn, cuối cùng đến Phương Tri Thư cũng không nhịn được mà cười theo hai tiếng.

Mãi về sau Phương Tri Lễ mới nhận ra anh cả và cô em gái đang cười mình, nghi hoặc hỏi: “Dạng Dạng đang cười gì vậy?”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận