Phương Tri Ý cười đủ rồi, chỉ vào chiếc gương trên tường.
Phương Tri Lễ bán tín bán nghi, bước vội đến trước gương, vừa cúi đầu đã thấy một khuôn mặt nhọ nhem, lem luốc tro bụi như mèo hoang chạy lạc vào kho than. Anh nhe răng ra, trong gương phản chiếu lại một bộ dáng đen sì sì, răng trắng sáng như đèn pin bật trong đêm tối. Đến chính anh cũng không nhịn được mà bật cười.
Nhưng chỉ cười được hai tiếng, Phương Tri Lễ đã bắt đầu bực bội: “Anh cả với em gái đúng là một giuộc! Nhìn thấy mặt anh như vầy mà không ai nhắc lấy một câu, còn cười hả hê như trúng thưởng tem vải vậy!”
Vừa nói xong, anh đã liếc sang Phương Tri Ý đang cười đến run vai. Mặt anh sầm lại, nhưng đối với anh cả lúc nào cũng mang bộ dạng “tiếu diện hổ” thì anh còn chột dạ đôi chút. Nhưng đối tượng là em gái – lại là cô gái mảnh mai, má phấn hồng hồng, giọng nói mềm như bún, thì khí thế lập tức tăng vọt.
Phương Tri Lễ bắt đầu lén lút lách người tới gần, tay chậm rãi đưa ra, định nhân cơ hội này... biến em gái thành mèo hoa đồng bọn.
Phương Tri Lễ tức giận, nhưng đối mặt với anh cả “tiếu diện hổ” thì anh không có dũng hí, nhưng với em gái đáng yêu thì … Anh lén lút dịch đến trước mặt Phương Tri Ý, muốn nhân cơ hội cũng biến em gái thành một chú mèo hoa.
Tuy nhiên, vừa thấy bóng Phương Tri Lễ dịch tới gần, Phương Tri Ý đã nhanh như chớp nhảy lùi lại, trốn ra sau lưng anh cả, kêu to như còi báo động sập hầm:
“Anh cả! Cứu mạng, anh hai định "ám sát" em!”
Phươn Tri Lễ không ngờ phản ứng của cô em gái lại nhanh nhạy đến vậy. Thấy cô bé trốn sau lưng anh cả, ban đầu Phương Tri Lễ còn chút rụt rè, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy anh cả vẫn luôn cười hiền hòa, lập tức trở nên bạo dạn. Anh vươn hai tay, định tóm lấy Phương Tri Ý. “Dạng Dạng cũng muốn biến thành mèo hoa bầu bạn với anh hai nha!”
Phương Tri Ý mới không cần đâu! Cô trốn sau lưng anh cả, hai tay nắm chặt lấy áo sau lưng anh cả, nương theo anh cả mà né tránh sang trái sang phải, vừa trốn vừa kêu: “Anh cả mau mau cứu giá !”
Phương Tri Thư đối với hai đứa em "vô tri' này quả thực vô cùng bất đắc dĩ. Cuối cùng, anh vẫn "thua" trước tiếng "anh cả" liên tục của em gái. Anh liếc nhìn Phương Tri Lễ đang giương nanh múa vuốt: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Phương Tri Lễ nghiêng đầu, ném câu hỏi của anh cả cho em gái: “Dạng Dạng, em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười sáu ạ.”
“Em qua năm là mười bảy rồi! Tuổi mụ là mười tám!” Phương Tri Lễ hùng hồn nói: “Anh cũng mới hai mươi ba, chỉ lớn hơn Dạng Dạng năm tuổi thôi.” Nói xong, anh làm cái vẻ “anh cũng chỉ lớn hơn cô em gái bé bỏng có năm tuổi thôi” nhìn anh cả mình.
Phương Tri Ý nghe anh hai nói vậy mà thấy xấu hổ thay anh, vội vàng thò đầu ra từ sau lưng anh cả, chớp đôi mắt hạnh trong veo vô tội nhìn anh cả mình, như thể muốn nói: “Anh cả xem anh hai bắt nạt em kìa, có ai tính tuổi như vậy không?”
Phương Tri Thư tuy thừa nhận mình là một người công bằng chính trực, nhưng ai bảo em gái đáng yêu đến thế chứ? Nên cán cân công lý đã sớm nghiêng về phía "ngoại" rồi. Cuối cùng, sự việc lấy Phương Tri Lễ bị ăn mắng kết thúc.
Sau chiến thắng, Phương Tri Ý làm mặt quỷ về phía Phương Tri Lễ, chọc cho Phương Tri Lễ ngứa tay muốn véo mặt cô. Nhưng tay anh ta vừa giơ lên, Phương Tri Ý đã cười chê bai nói: “Anh hai bẩn.muốn.ch.ế.t."
“Hừ, dám chê anh hai?”
“Chê mạnh!” Phương Tri Ý biết hai anh đều cưng chiều mình, hơn nữa có anh cả là chỗ dựa của cô đang ở ngay bên cạnh, nên nói chuyện càng không câu nệ.
Mới Tri Lễ nghe vậy tức đến muốn bật cười, lại giả vờ tủi thân: “Ai, Dạng Dạng nhà chúng ta cũng quá vô lương tâm rồi, vậy mà anh hai còn đội mưa to gió lớn bão bùng sấm chớp giật đùng đùng đi mua vải may quần áo cho Dạng Dạng.”
Lời này nghe xong đến Phương Tri Thư cũng hết lời, không nhịn được vạch trần: “Gần đây mưa?”
“Anh cả!!!”
Chờ dọn dẹp xong xuôi trong nhà, Phương Tri Thư liền chuẩn bị đưa em gái đi phòng thông tin để gọi điện về cho cha mẹ. Phương Tri Ý nghe nói sắp được gọi điện cho cha mẹ, liền cố ý đi thay một bộ quần áo mới.
Phương Tri Thư vừa đi vừa chậm rãi giới thiệu cho cô em gái mới về khu nhà quân nhân — nơi mà từ nay về sau, cũng chính là “nhà” của cô.
“Khu nhà quân nhân này chia làm hai khu, một khu là gia đình cán bộ sĩ quan thuộc tổng bộ, còn lại là gia đình cảnh vệ, vận tải, trạm khí tượng, đại đội bốn và nông trường. Nhà chúng ta thuộc khu cán bộ, nên đông người, phức tạp cũng hơn.” Giọng anh cả ổn định như giọng đọc trong buổi họp giao ban buổi sáng, nhưng lại mang theo sự kiên nhẫn hiếm thấy. “Nhà của phi công thì ở đầu bên kia, gần sân huấn luyện hơn. Bên đó người nhà không nhiều, chỉ có vài hộ.”
Biên cương nơi này hoang vu, núi cao trập trùng, giao thông không thuận tiện, xe cộ qua lại đếm trên đầu ngón tay. Thú dữ trong núi nhiều vô kể, vào mùa đông rét buốt, thỉnh thoảng còn nghe tiếng sói tru vọng từ rừng xa, khiến người ta nghe mà sởn tóc gáy. Cuộc sống trong căn cứ tuy không thể gọi là dư dả, nhưng cũng được xem là tạm ổn trong điều kiện hiện tại.
Ngay cổng khu nhà quân nhân có một hợp tác xã cung tiêu lớn, là nơi duy nhất cung cấp lương thực thực phẩm, đồ dùng thiết yếu cho toàn bộ gia đình chiến sĩ. Cũng nhờ vậy mà mỗi lần có xe tiếp tế về, người trong khu lại rộn ràng như có hội, ai nấy đều nhanh chân xếp hàng giữ chỗ, sợ chậm một bước là mua không được mớ rau ngon hay miếng thịt tươi.
Căn cứ còn có một bệnh viện không quân chuyên trách, quy mô không lớn nhưng trang thiết bị tương đối đầy đủ, chủ yếu phục vụ sĩ quan, binh lính và người nhà trong doanh. Ngoài ra, nếu dân bản địa quanh vùng bị bệnh nặng, bệnh viện cũng sẽ tiếp nhận chữa trị. Dẫu sao, ở vùng hẻo lánh thế này, bác sĩ cũng coi như là phúc phần lớn lao rồi.
Giáo dục trong căn cứ tương đối hạn chế. Trẻ nhỏ có thể theo học nhà trẻ và tiểu học ở sát khu nhà phi công, nhưng từ cấp hai trở đi thì buộc phải xuống thị trấn dưới núi.
Cuộc sống ở căn cứ xem như khép kín, cơm áo gạo muối đều có thể đáp ứng, nhưng muốn mua quần áo mới, radio hay đồ hiếm lạ thì buộc phải chờ đến ngày xe vận tải lên thành phố. Loại xe này không phải muốn đi là đi được – một tháng mới có một chuyến, do đại đội vận tải phụ trách, người đi phải đăng ký trước cả tuần, còn phải có lý do chính đáng.