Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 5.




Lý Đoan Ngọc vừa nghe được tiếng gọi khàn khàn, yếu ớt của con gái, lập tức bước nhanh vài bước đến bên giường, vội vàng đưa tay đỡ con gái ngồi dậy, tay nhẹ như chạm vào sương mỏng, sợ rằng chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ khiến thân thể yếu ớt kia đau đớn. Thấy lưng con tựa vào thành giường gỗ, bà liền vội rút thêm chiếc gối mềm để sau lưng, tay chân luống cuống mà tỉ mỉ như nâng niu trân bảo.

“Dạng Dạng, còn thấy khó chịu không con?” – Giọng bà dịu dàng mà khản đặc, tay đã nhanh chóng rót một chén nước gừng còn âm ấm từ bình giữ nhiệt để sẵn, đưa đến trước mặt cô.

Bàn tay còn lại theo bản năng đưa lên trán con, kiểm tra từng chút một như thói quen đã ăn sâu vào máu thịt.

Nhiệt đã lui, trán có phần mát lạnh, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch, môi khô tái, hơi thở yếu đến mức nghe cũng khiến người xót xa. Trong mắt Lý Đoan Ngọc, sự lo lắng không hề giảm đi, trái lại càng chồng chất thêm một tầng bất an.

Phương Tri Ý tiếp nhận chén nước, bàn tay vẫn còn run nhẹ. Cô cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ như gió thoảng: “Con không sao đâu mẹ… mẹ đừng lo.”

Lời này nói , cũng là sự thật .
 

Trong ký ức đã từng chai sạn của cô – một kẻ sống giữa thế giới tan hoang, nơi chỉ có máu và thép, nơi sống chết chỉ cách nhau một ý niệm. Cho nên , từ khi có ký ức, cô đã học được cách không dựa dẫm, không tin ai, càng không cho phép mình yếu đuối.
 

Cũng chính vì điều đó , cô thật sự chưa từng nghĩ rằng, chỉ một chén nước ấm, một bàn tay dịu dàng chạm trán, một ánh mắt quan tâm , cũng có thể khiến lòng người mềm đến vậy.

Lời nói đối với Phương Tri Ý , chỉ như tường thuật một sự thật , nhưng đối với người mẹ, lại tựa như một ngọn sóng âm thầm quét qua đáy lòng .

Lý Đoan Ngọc nhìn con gái, ánh mắt chứa đầy xót xa. Bà hiểu con mình. Dạng Dạng từ nhỏ thể nhược đa bệnh, một cơn gió lạnh cũng có thể khiến con bé phát sốt. Từ khi sinh ra, bà và chồng đã đặt toàn bộ tình thương vào đứa nhỏ này, từng bát cháo, từng viên thuốc đều là tâm huyết. Cô con gái này của ông bà , da dẻ trắng hồng như sứ, mười ngón tay nhỏ nhắn mềm mại như hành non, kết tinh tình yêu của cả gia đình .
 

Giờ phút này, nhìn con gái ngoan ngoan ngoãn ngoãn lại khiến người làm mẹ quá đau lòng.
 

Bà đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay con gái, bàn tay nhỏ nhắn, lạnh lạnh, mềm mại như sứ men. Trong khoảnh khắc, bà bỗng nhớ tới lúc Dạng Dạng mới sinh – non tháng, nhỏ xíu như con mèo con, đến khóc cũng không đủ sức. Mấy năm qua, dù mọi người đã dốc hết tâm, lực chỉ hy vọng Dạng Dạng có thể khỏe mạnh lớn lên, thế mà bệnh vẫn bám riết không buông.
 

Mà bây giờ, còn chưa chờ con gái khá hơn, biến cố lại ập tới – cả nhà sắp bị phân tán, gió giông đang ở trước mặt.
 

“Con như thế nào, mẹ còn không biết sao?” – Bà cười khẽ, nhẹ nhàng trách con gái, nhưng vào tai Phương Tri Ý lại chỉ có yêu thương. “Nếu trong người không khỏe, phải nói với mẹ, đừng tự gồng mình chịu đựng. Mẹ cha và các anh con đều đau lòng lắm đấy.”

Dứt lời, bà xoa nhẹ đầu con, giọng trở nên ôn nhu: “Mẹ nấu cháo cho con rồi, còn có cả bánh lạc. Tối hôm qua con không ăn gì, giờ bụng rỗng thì làm sao chịu nổi? Ăn một chút, sẽ thấy khỏe hơn.”

Phương Tri Ý thật sự không đói đến mức không chịu được, nhưng chỉ cần nghe đến hai chữ “cháo nóng”, trong lòng lại dâng lên một nỗi thèm khát âm ỉ. Ở tận thế, cháo là thứ xa xỉ đến không tưởng, dù chỉ một chén trắng loãng cũng đủ để tranh đoạt đổ máu.

Đã bao lâu rồi cô không được ăn một bữa cơm nóng? Không được nghe một câu hỏi thăm? Không được sống như một người bình thường?

“…Dạ, con muốn ăn.”
 

Chỉ ba chữ nhẹ nhàng, lại khiến ánh mắt Lý Đoan Ngọc thoáng ánh lên niềm vui mừng khó giấu. Bà đặt chén nước xuống bàn, cúi người kéo chăn kín thêm cho con, vỗ nhẹ mu bàn tay: “Vậy con nằm nghỉ chút, mẹ đi múc cháo.”

Phương Tri Ý khẽ nhích người, muốn ngồi dậy xuống giường: “Mẹ, để con tự ra ngoài ăn…”

Dù ở thế giới kia, cô là người đứng trên vạn xác tang thi, cũng chưa từng cho ai hầu hạ. Cô đã quen tự lập, quen với việc mạnh mẽ mà sống, chưa từng nghĩ bản thân sẽ có một ngày yếu ớt đến mức cần người bón từng thìa cháo.

Thế nhưng — chỉ vừa mới nâng người, cả thân thể như bị đổ sập.

Tay chân mềm nhũn, xương cốt nhức mỏi như ngấm rét qua từng khe thịt, hơi thở nghẹn lại giữa ngực, tầm mắt cũng tối sầm.

Phương Tri Ý khựng lại tại chỗ, nửa người run rẩy, không thể nhúc nhích.

…Quá mức rồi!

Cái thân thể này… sao lại yếu đuối đến thế?

Đường đường là một đại lão từng một mình chém giết trong mạt thế, đứng đầu một phương, lúc này chỉ muốn bật khóc vì bất lực.

Không, không phải "muốn"… mà là thật sự — suýt khóc đến nơi rồi.

Thật là một chút khí thế cũng không có !

Lý Đoan Ngọc thấy con gái bé bỏng gắng sức mà không xong, đôi mày khẽ chau lại, trong lòng như bị ai siết chặt. Người mẹ thân ở trong thời loạn lạc, từng nhìn thấy bao cảnh sinh ly tử biệt, vậy mà lúc này, chỉ một cử động yếu ớt của con gái cũng khiến bà luống cuống như thể chính mình rơi vào hiểm cảnh. Bà không để lộ sự hoảng hốt trong lòng, chỉ dịu giọng dỗ dành, từng lời như chắt ra từ tâm can:
 

“Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Con ngoan ngoãn nằm yên, mẹ đi bưng cháo vào.”

Phương Tri Ý khẽ gật đầu, trong đôi mắt trong veo ẩn hiện hơi nước. Nỗi mềm yếu ẩn sâu trong xương cốt, bị ánh mắt dịu dàng và vòng tay bao dung của người mẹ chạm đến, bỗng chốc vỡ òa. Trong khoảnh khắc đó, cô chẳng còn là đại lão của mạt thế, chẳng còn là kẻ từng lạnh lùng đứng giữa vạn thi thể để giành giật sự sống. Cô chỉ là một đứa con gái… nhỏ bé, được mẹ thương yêu .

Ánh mắt Lý Đoan Ngọc dừng lại nơi đôi mắt ửng đỏ, cả người nhìn lại kiều lại mềm, ngoan ngoãn như mèo con cuộn mình trong ổ chăn, trong lòng lại dấy lên muôn vàn nỗi lo. Đứa nhỏ này, từ bé đã ốm yếu, thể chất không bằng người.
 

Bây giờ lại phải một mình vượt ngàn dặm xa xôi đến tận Tây Bắc gió cát khắc nghiệt, điều kiện gian khổ.
 

Thật sự ... tốt sao ?
 

Trong lúc lòng bà còn vấn vít trăm mối tơ vò, bóng dáng mẹ khuất sau cánh cửa, căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng. Phương Tri Ý lặng lẽ rút đầu ra khỏi chăn, sắc mặt phức tạp. Đôi mắt cô đảo quanh căn phòng cũ kỹ, ánh mắt như xuyên thấu qua không gian và thời gian. Một bên là thân thể ốm yếu , một bên là ý chí kiên cường từng sống sót giữa thời mạt thế.

Chẳng lẽ... cô thật sự phải mang cái thân xác lụi bại này mà sống tiếp?

Cô còn chưa muốn chết! Ở thế giới kia, cô là người giành giật từng giờ từng phút với thần chết. Vậy mà giờ đây, chưa kịp thích nghi, đã bị bệnh tật trói chặt, chẳng khác nào bị tước hết quyền sống.

Ngay khi những suy nghĩ bất bình lượn vòng trong đầu, một âm thanh máy móc đột ngột vang lên, lạnh băng mà xa lạ:

[Ting! Ký chủ thân ái, xin hỏi có muốn mở ra không gian dự trữ lương thực không?]

Cô khựng lại.

Không gian?

Trong đầu Phương Tri Ý nhảy ra một loạt suy đoán. Cô chưa kịp tiêu hóa hết chuyện bản thân xuyên thư giữa thời cuộc gập ghềnh như sóng dữ, giờ lại có thêm “không gian dự trữ thực phẩm”? Chẳng khác nào trời cao đang đột ngột mở một con đường sống trong thời thế khốn cùng.

Cô nhắm mắt giây lát, rồi quả quyết: “Mở.”

Trong nháy mắt, trước mắt cô hiện ra một không gian khép kín như biệt thự hiện đại, ngăn nắp mà rộng lớn. Trên những kệ gỗ cao, từng loại thực phẩm được phân chia chỉnh tề: từ thịt thú hoang trên núi cao, đến hải sản dưới biển sâu, từ điểm tâm phương Tây đến đồ hộp Liên Xô, có thể nói là "trên trời dưới biển", chỉ cần từng thấy qua, nơi này đều có.

Đáng kinh ngạc hơn là, toàn bộ thực phẩm trong không gian đều bị thời gian “đóng băng”, vĩnh viễn tươi mới, không bao giờ hư hỏng. Chưa hết—chúng còn có tác dụng chữa bệnh, mà công năng ấy… chỉ có cô hưởng dụng được.
 

Phương Tri Ý lặng người.

Cô từng cho rằng bản thân đã được tái sinh vào thời kỳ tối tăm nhất của lịch sử Hoa Quốc, nơi mọi thứ đều bị xé nát bởi tư tưởng cực đoan và chính sách thanh trừng, nơi một lời nói sai có thể bị quy kết là "thấm đẫm tư tưởng tư sản phản động", nơi những giáo sư đại học bị bôi mực đen lên mặt, bị bắt quỳ giữa quảng trường, và những đứa trẻ phải viết bản tự kiểm chỉ vì đọc thơ cũ. Một thời đại như thế, không có gì là an toàn.

Vậy mà giờ đây, cô lại được ban cho một cơ hội—một hy vọng.

Nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn, dòng chữ tiếp theo đã khiến lòng cô lạnh đi:

[Mỗi ngày tiêu thụ một phần, giảm một điểm bệnh tật. Chỉ số bệnh tật hiện tại: 1000]
 

Cô ngồi bật dậy, sắc mặt cứng đờ.

Gì ?

Một ngày tiêu thụ thức ăn mới trừ được một điểm bệnh tật trên cơ thể cô ? Mà giá trị bệnh tật trên cơ thể cô đang là ... một nghìn điểm ??
 

Điều đó có nghĩa là gì ?

Nghĩa là nếu mỗi ngày ăn một phần, cô cũng phải tốn hai ba năm mới khôi phục hoàn toàn thân thể? Nói đùa à!
 

Mà với tình hình chính trị trước mắt—người trong nhà bị “gắn mác phản động”, ngoài phố người người báo cáo lẫn nhau, mầm họa rình rập khắp nơi—cô liệu có đủ thời gian mà chờ hết hai năm không?

Ngay khi cô đang rối rắm muốn gào thét lên, hệ thống lại hiện thêm dòng chữ:

[Nếu kỹ thuật nấu nướng đủ cao, hiệu quả chữa trị có thể tăng lên]

Phương Tri Ý ngớ người.

Nấu ăn?

Cô nhướng mày, rồi bỗng khẽ bật cười.

Nấu ăn? Hừm… nếu nói về sinh tồn, cô chính là đại lão của mạt thế, nhưng nếu nói về bếp núc—nghĩ đến đây, cô khẽ nhếch môi. May mắn thay, nấu ăn… đúng là sở trường của cô !
 

Ánh mắt cô sáng lên, tia tự tin trở lại giữa cơn yếu ớt. Được, xem ra ông trời không tuyệt đường sống người. Dù thời thế có khắc nghiệt, dù thân thể này có yếu nhược… thì cô, Phương Tri Ý, cũng quyết không để bản thân cứ như vậy mà ngồi im chờ chết , bị vùi dưới lớp đất đen ngòm.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận