Dưới ánh sáng ảm đạm từ ngọn đèn dầu treo lửng lơ trong gian bếp cũ kỹ, Lý Đoan Ngọc lặng lẽ đứng trước bếp lò, tay không ngừng khuấy nồi cháo gạo kê đang âm ỉ sôi trên than đỏ. Hương cháo ấm thơm thoảng theo gió len qua khung cửa sổ chắp vá giấy dầu, như muốn xoa dịu đi cái lạnh thấm đẫm ngoài kia .
Phương Tuấn Khanh đẩy cửa bước vào, ánh mắt ông dừng lại nơi người vợ đang chăm chú trông bếp. Giọng nói khàn trầm mang theo sự kiên nhẫn lặng lẽ:
"Dạng Dạng tỉnh rồi à?"
Lý Đoan Ngọc khẽ gật đầu. Ánh mắt nhuốm vẻ mỏi mệt của bà vẫn chưa rời khỏi miệng nồi, nơi hơi nước đang bốc lên từng lớp, phủ mờ đôi tròng mắt vốn đã hao mòn vì những lo nghĩ thời gian vừa qua.
"Mới vừa tỉnh lại." – Bà đáp, rồi lặng lẽ múc một bát cháo .
“Em nói chuyện với con chưa?”
Tay bà hơi khựng lại. Một nhịp im lặng trôi qua, mới nghe bà thở dài, tiếng thở dài rất nhẹ nhưng dường như rút từ đáy gan đáy ruột:
"Chưa. Con bé còn yếu lắm, cứ để nó ăn chút gì đã rồi hẵng hay. Dạng Dạng từ nhỏ vốn được bao bọc, thân thể yếu, tâm tình nhạy, lại chưa từng xa chúng ta, lần này đi xa như vậy… em sợ con bé khó tiếp nhận nổi…”
Phương Tuấn Khanh không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đón lấy bát cháo nóng từ tay vợ, lại cẩn thận bưng thêm đĩa bánh áp chảo được chiên từ bột sắn.
"Anh cũng đi xem Dạng Dạng. Chờ con gái ăn xong, chúng ta hãy nói chuyện với nó. Chiều nay chúng ta đưa nó đến bệnh viện khám lại, lấy ít thuốc cầm chừng. Sáng mai, lão Trần nhà phía Nam chuẩn bị bắt tàu về quê, anh đã nhờ ông ấy giúp đưa Dạng Dạng đi một đoạn. Lúc này… chỉ có thể làm vậy."
Tay Lý Đoan Ngọc run lên , làm rơi đôi đũa xuống đất, tiếng “cạch” vang lên chát chúa trong không gian tĩnh mịch. Bà vội cúi người nhặt lên, nhưng trong đôi mắt đã có một tầng sương mỏng. Bà thay đũa khác, tay vẫn lóng ngóng, miệng đáp khẽ:
"Được..."
Một chữ nhẹ tênh, nhưng như mang theo nghìn vạn trăn trở.
**
Phương Tri Ý ngồi tựa lưng vào đầu giường, trên gương mặt còn hằn vết mỏi mệt của cơn sốt kéo dài. Vừa lúc ấy, cửa mở. Cha mẹ cô bước vào, dường như trong ánh mắt họ chứa đựng một sự dịu dàng xen lẫn nỗi bất an khó nói thành lời .
Phương Tuấn Khanh đặt bát cháo lên chiếc tủ gỗ cạnh giường, rồi khom người mở ngăn kéo dưới đáy, lấy ra một chiếc bàn gỗ đã cũ. Mặt bàn có những vết trầy xước do năm tháng mài mòn, nhưng vẫn sạch sẽ, được bảo quản kỹ càng như một thói quen lâu năm. Ông kê nó trước mặt cô, cẩn thận đến từng động tác.
Phương Tri Ý lặng lẽ nhìn cha, trong lòng dâng lên một cảm xúc mơ hồ, mơ hồ vì cô chưa bao giờ từng có cảm giác như vậy trước đây , nhưng không biết vì điều gì , có thể vì ánh mắt cha mẹ nhìn cô , cũng có thể vì những hành động nhỏ tưởng chừng như thói quen ấy , cô lại sâu sắc cảm nhận được cha mẹ quan tâm chăm sóc , sâu sắc cảm nhận được : Mình được yêu thương , một tình yêu vô điều kiện, không vì bất cứ điều gì trên đời , chỉ đơn giản là yêu thương thôi !
Cô không chờ cha nhắc, liền đưa tay nhận lấy muỗng, bắt đầu ăn. Cháo vừa nóng vừa mềm, mùi gạo kê hoà quyện với chút ngọt thanh của đường phèn khiến cổ họng khô khốc cũng dịu lại phần nào. Cô ăn từng thìa chậm rãi, mà ánh mắt vẫn thấp thoáng nhìn hai người ngồi bên – một người ở mép giường, người kia ngồi trên ghế, không nói một lời, chỉ yên lặng nhìn cô.
Không ai đút, cũng chẳng có câu hỏi dồn dập. Họ hiểu con gái mình. Từ nhỏ, cô đã yếu ớt, nhưng lại quật cường. Cô luôn muốn tự mình đứng lên, tự mình đi tới. Và họ dù lòng đau như cắt, vẫn chọn đứng bên ngoài ranh giới đó, để dành cho con một khoảng tự do, một chút tôn trọng trong sự che chở.
Yêu thương của họ, không phải là ôm siết hay dỗ dành. Đó là sự kiên nhẫn, là ánh mắt dõi theo, là sự yên lặng đầy nâng niu giữa bối cảnh xã hội đang cuồn cuộn thay da đổi thịt – nơi con người bị đẩy vào những khuôn khổ cứng nhắc, mà gia đình lại càng trở nên là nơi cuối cùng để neo giữ chút mềm mại của tình người.
Trong lúc cha đang quay đầu nói gì đó với mẹ, Phương Tri Ý khẽ nghiêng người, từ trong không gian rút ra một nhúm đường trắng mịn, rắc nhẹ vào bát cháo.
Đây là đường lấy từ không gian, thử một chút thấy rất thơm ngọt, cũng là thứ có thể giúp thân thể cô dần dần hồi phục, tuy không biết là công dụng của nó có được như những gì thứ kia quảng cáo không nhưng hiện tại nó lại là hy vọng duy nhất giúp cô hồi phục.
Cơn bệnh lần này dày vò đến mức cô ngồi dậy thôi cũng đã cảm thấy quá cố sức , cả người vô lực, đau nhức rã rời. Cô thật sự chịu không nổi thân thể yếu ớt như vậy nữa, nên dù chỉ là một cơ hội nhỏ, cô cũng không muốn bỏ qua.
Bát cháo nóng cuối cùng cũng đã thấy đáy . Phương Tuấn Khanh nhìn con gái ăn hết từng thìa, nơi đáy mắt thoáng lên chút yên lòng. Người làm cha mẹ, chỉ cần thấy con ăn ngon miệng, dù trong lòng vẫn biết bệnh tình không thể thuyên giảm chỉ với một sớm một chiều , thì họ cũng có thể tự an ủi mình rằng đó là điềm lành giữa những ngày tháng u tối đang giăng bủa khắp nơi.
Ông lặng lẽ thu dọn bát đũa, lau sạch chiếc bàn gỗ đã được dùng suốt mười mấy năm trời. Vết xước mòn trên mặt bàn như những vết tích của tháng năm gian khó. Sau đó, ông đem bát ra ngoài rửa, bước chân nặng nề nhưng vẫn cố vững vàng.
Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con. Lý Đoan Ngọc ngồi xuống mép giường, ánh mắt dịu dàng rơi vào gương mặt tái nhợt nhưng đã có phần khởi sắc của con gái. Bà đưa tay vén mấy sợi tóc rối loà xoà trên trán con, động tác chậm rãi, như thể chỉ một cái chạm cũng sợ làm con đau. Giọng bà nhỏ nhẹ nhưng vẫn mang theo chút nghèn nghẹn chưa tan:
“Dạng Dạng, con còn thấy chỗ nào không khỏe không?”
Phương Tri Ý lắc đầu, giọng nói mỏng manh như tơ lụa lay động trong gió sớm:
“Không có… Con đỡ rồi.”
Thật ra cô còn yếu, rất yếu. Chỉ là nhờ chút đường trong không gian giúp cơ thể dễ chịu hơn phần nào, chứ hơi thở vẫn còn mệt, tay chân mềm rũ như không có sức. Nhưng cô không muốn họ lo. Cô biết, chỉ cần mình nói đỡ, thì cha mẹ sẽ tin, rồi từ đó mà vững lòng thêm một chút.
Dựa lưng vào gối, Phương Tri Ý ngoan ngoãn ngồi yên, ánh mắt dịu xuống, trên gương mặt gầy guộc ánh lên nét nhu thuận.
Lý Đoan Ngọc ngắm con một lát, lại nhẹ giọng hỏi tiếp:
“Bé, con có nhớ các anh không?”
Phương Tri Ý gật đầu, một động tác đơn giản nhưng lại khiến nơi ngực nghẹn lại.
Cô đã dần chấp nhận sự thật rằng mình không còn là dị năng giả ở mạt thế nữa, mà đang sống trong một cuốn tiểu thuyết thời Cách mạng Văn hóa , điều đó cũng đồng nghĩa với việc, cô cũng biết , lúc này đây , kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì . Trong cuốn tiểu thuyết dó , số phận từng nhân vật đã được an bài, cha cô, Phương Tuấn Khanh, bởi vì có tên trong danh sách tham gia một bài báo cáo năm xưa, bị người ta bới móc ra thành chứng cứ “tư tưởng phản động”, bị cử báo. Chỉ chờ vài ngày nữa, ông sẽ bị điều đi cải tạo lao động.
Chính vì vậy, cha mẹ cô muốn gửi cô đến Tây Bắc – nơi hai người anh trai đang làm việc, vừa để lánh đi chính sự rối ren, vừa để tránh cho cô phải kéo theo thân thể bệnh tật này cùng hai người bọn họ đi chịu khổ .
Quả nhiên, vừa thấy cô gật đầu, mẹ cô liền thử dò:
“Vậy… con có muốn đến chỗ các anh không?”
Câu hỏi đó, nhẹ nhàng mà như lưỡi dao nhỏ rạch một nhát vào tâm trí cô.
Ở mạt thế, cô từng là kẻ đầu đội gió, chân đạp máu, thân quen với cô độc. Chưa bao giờ… chưa bao giờ được nếm trải cảm giác có một gia đình thật sự, có mẹ nấu cháo đút ăn, có cha im lặng mà che chở từng bước một. Tình cảm ấy, mới chỉ vừa ấm lên trong tim cô, đã phải đối diện với cảnh chia ly?
Cô cắn môi. Một hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn mẹ, ánh mắt ngập nước, môi run run:
“Cha mẹ thì sao ? Cha mẹ … có đi cùng con không?”
Dẫu cô biết, chuyến đi này sẽ chỉ có một mình cô , cha mẹ sẽ không đi cùng. Nhưng biết trước là một chuyện , tình cảm vẫn là không nhịn xuống được.
Câu hỏi ấy thốt ra, mang theo biết bao khát vọng, như muốn giữ lại chút hy vọng cuối cùng. Nếu có thể, cô nguyện cùng họ đến bất cứ nơi đâu, dù là vùng núi hoang lạnh, đất đá cằn khô – chỉ cần cả nhà còn bên nhau, thì dù cô phải đem hết dị năng, toàn bộ tài nguyên trong không gian ra để nuôi sống cả thôn, cô cũng tình nguyện.
Bởi vì cô không sợ đói , cũng không sợ khổ.
Cô chỉ sợ… rời xa.
Sợ rời xa thứ ấm áp đã khiến trái tim băng giá của cô lần đầu biết rung động.
Sợ quay trở lại những tháng ngày cô độc, lạc lõng, giữa nhân gian không ai thật lòng vì cô mà sống.