Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 203.




Cầu xin Tô quán chủ mau cứu Hòa Cẩn 1
Lục Chi Ninh bưng ly nước lên, nhẹ giọng nói: “Mười triệu? Cũng được.”
Sở Lâm đã đặt nền móng nhiều như vậy, chắc chắn không thể chỉ đòi anh ta một triệu được, vậy nên Lục Chi Ninh thức thời tăng thêm một số không.
Tổng cộng tiêu tốn bốn mươi triệu, cái giá tiền này cũng có thể chấp nhận.
Lục Chi Ninh vừa đưa ly nước lên nhấp một ngụm thì đã nghe Sở Lâm nói: “Anh họ, anh nói thiếu một số không.”
Vừa dứt lời, Lục Chi Ninh đã phun thẳng ngụm nước ra ngoài.
Sở Lâm: “…”
Lục Chi Ninh chấn kinh không gì sánh nổi: “Mười triệu thêm một số không, một trăm triệu, cậu ăn cướp à!”
Anh ta biết ngay mà, vừa nãy vì sao Sở Lâm không ra tay độc ác, thì ra là đào sẵn hố chờ mình ở đây?
Sở Lâm bị phun thẳng nước vào mặt, yên lặng lau nước trên mặt mình.
Sở Lâm nghiêm túc nói: “Nếu em thật sự muốn cướp tiền thì không phải chỉ là cái giá này đâu. Anh họ, anh suy nghĩ cho kỹ đi. Đây chính là lá bùa sư phụ em nghiên cứu riêng cho anh, chỉ bằng ân tình này, thể diện này cùng với tác dụng của lá bùa mang tới sau này, ai mà không cảm tạ đại ân đại đức của Lục nhị thiếu chứ?”
Lục Chi Ninh im lặng một lúc, lời này nghe cũng có vẻ hay đấy, chỉ là anh ta vẫn luôn cảm giác cái giá tiền này vẫn hơi đắt.
Sở Lâm cũng không tiếp tục bíp bíp nữa, trước khi đứng dậy rời đi còn nói với Lục Chi Ninh: “Nếu như anh không thể quyết định được thì có thể gọi điện thoại hỏi cha anh xem thử.”
Vứt xuống câu nói này, Sở Lâm liền rời đi.
Lục Chi Ninh dừng lại, không chút do dự, trực tiếp gọi điện cho cha già nhà mình, giải thích ngắn gọn sự việc và chuyện Sở Lâm ra giá một trăm triệu.
Lục Chiêu Hòa im lặng mấy giây.
Sau đó lại bắt đầu mắng Lục Chi Ninh một trận: “Loại chuyện này mà con cần phải suy xét à? Tô quán chủ là người lợi hại như vậy mà lại sẵn sàng đích thân nghiên cứu riêng một lá bùa dành cho con, thế mà con lại cho rằng một trăm triệu là đắt?”
Lục Chi Ninh ngơ ngác: “…Không đắt sao?”
“… Cha cảm thấy mấy bữa nay đầu óc con có vấn đề rồi.” Lục Chiêu Hòa ghét bỏ nói: “Con cũng không nghĩ xem thử Mộc gia bỏ ra cả nửa gia sản mà cũng không thể mời được một đại sư lợi hại. Mà con chỉ cần bỏ ra một trăm triệu mà đã có thể bảo đảm bình an, con còn không hài lòng cái gì nữa hả?”
Bị mắng một trận xong, Lục Chi Ninh thành thật hẳn.
Anh ta đưa thẳng cái thẻ của mình cho Sở Lâm: “Trong này có một trăm triệu, còn lại ba mươi triệu chuyển khoản.”
Lần này xem như anh ta đã bị vặt sạch lông rồi.
Sở Lâm vui vẻ ra mặt: “Anh họ sảng khoái như vậy, vậy em chúc anh họ sau này tiền vào cuồn cuộn, không gặp đào hoa kiếp nữa!”
Lục Chi Ninh: “…Đừng có nhắc tới ba chữ kia!”
“Được được được, anh muốn không nhắc thì em không nhắc. Khách hàng là trên hết, anh nói gì em đều nghe!” Thái độ Sở Lâm vô cùng hiền lành nghe lời.
Lục Chi Ninh hừ một tiếng, quay đầu rời đi.
Mấy ngày tới đây anh ta không muốn nói chuyện với Sở Lâm nữa, bỏ ra nhiều tiền như vậy, bây giờ anh ta đau lòng, cần phải bình tĩnh một thời gian.
Sau khi Lục Chi Ninh rời đi, Sở Lâm nắm chặt tấm thẻ kia, nhịn không được hôn một cái: “Hôm nay cũng là một ngày làm việc vất vả vì Huyền Thanh quán.”
Sau đó Sở Lâm lại bắt đầu nhẩm tính trong đầu. Lần này kiếm được một trăm ba mươi triệu từ Lục Chi Ninh, lại thêm ba mươi triệu từ Triệu gia, tổng cộng là một trăm sáu mươi triệu. Trước đó ở Thanh Thành sư phụ cũng kiếm được không ít tiền, tổng hết cả lại cũng khoảng chừng ba trăm triệu.
Mặc dù sư phụ cũng có bỏ tiền đầu tư vào dự án xây dựng nhà ma ở tòa nhà bỏ hoang nhưng khoản đầu tư này tính ra cũng chỉ mấy chục triệu thôi.
Sau khi trừ khoản chi phí này, chắc chắn còn lại hơn hai trăm triệu.
Với số tiền này, hoàn toàn có thể mua được một mảnh đất ở Thanh Thành cùng với xây dựng một tòa đạo quán.

Cầu xin Tô quán chủ mau cứu Hòa Cẩn 2
Nói cách khác, tòa đạo quán to lớn khí thế của Huyền Thanh quán bọn họ chẳng mấy chốc sẽ có rồi! Sở Lâm lập tức vui mừng nhảy cẫng lên, chỉ là tin tức này anh ta không thể báo cho sư phụ biết ngay được.
Sư phụ đang ở trong đó nghiên cứu lá bùa, anh ta không thể quấy rầy!
Nhưng mà không sao cả, anh ta có thể thầm khấn báo lại cho Tổ Sư Gia.
Sở Lâm đắc ý đếm tiền, vui mừng khôn xiết.
Anh ta vui mừng được một lúc, trong đầu lại bắt đầu nảy ra một ý tưởng, hay là để sau rồi đem cả Lục gia tới cung phụng luôn? Ôi, dù sao thì hơn phân nửa số tiền xây dựng đạo quán cũng là vặt lông từ chỗ Lục gia mà.
Thành thật mà nói, anh ta cũng hơi xấu hổ, bắt được một con dê béo vặt lông hết lần này đến lần khác.
Nhưng mà ai bảo Lục gia có quá nhiều vấn đề đâu?
Có lẽ là do phong thủy mộ tổ không tốt lắm nên thường xuyên xuất hiện một đống chuyện xui xẻo, tai họa lớn tai họa nhỏ kéo tới không ngừng…
Đang lẩm bẩm thì cửa phòng Sở Lâm bị gõ.
Tiếng gõ cửa rầm rầm rầm, người tới dường như rất gấp, thậm chí còn quên cả việc bấm chuông.
Sở Lâm gãi đầu, cất kỹ tấm thẻ trong người rồi mới chậm rãi bước tới. Đến khi thấy người tới là Triệu gia, Sở Lâm lập tức nhớ lại lời dặn của sư phụ.
Anh ta vội vàng mở cửa.
Hai mắt Triệu phu nhân đỏ hoe, vừa nhìn đã biết vừa mới khóc xong.
Vừa nhìn thấy Sở Lâm, bà ấy liền quỳ xuống: “Sở thiếu gia, xin cậu mau mời Tô quán chủ cứu Hòa Cẩn với.”
Sở Lâm làm sao có thể để cho Triệu phu nhân hành lễ lớn như vậy, anh ta vội vàng nâng người dậy: “Phu nhân cứ từ từ nói, xảy ra chuyện gì rồi?”
Triệu phu nhân cố kìm nước mắt nói: “Lúc đầu Hòa Cẩn mọi việc vẫn bình thường, nhưng đến tối thì không biết có chuyện gì xảy ra mà tự dưng giống như phát điên đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa gọi tên Mộc Dao, ánh mắt đờ đẫn giống như bị điên vậy.
Cũng may người giúp việc trong nhà thấy thằng bé là lạ nên ngăn nó lại, sau đó tôi và cha nó đưa nó đến đây ngay trong đêm.”
Sở Lâm nhíu mày, việc này quả thật không ổn.
Xem ra mọi việc đúng như sư phụ suy đoán, trong tay Mộc Dao có tà vật, đầu tiên là xem Lục Chi Ninh như vật thí nghiệm, sau đó lại bắt đầu hạ độc thủ với Triệu Hòa Cẩn.
Sở Lâm vội vàng trả lời: “Triệu phu nhân, sư phụ tôi đang làm một việc rất quan trọng nên không thể quấy rầy cô ấy được. Trước khi cô ấy đi vào phòng đã nói với tôi, nếu người Triệu gia đến xin gặp thì cứ bảo mọi người tới phòng bên cạnh ngồi chờ.”
Có lẽ sư phụ đã tính ra được kiếp nạn của Triệu Hòa Cẩn.
Cũng biết rõ Mộc Dao nhất định sẽ xuống tay với Triệu Hòa Cẩn.
Triệu phu nhân sửng sốt một chút, Tô quán chủ đã sắp xếp như vậy, có lẽ là có thể giải quyết chuyện lần này, cũng đoán trước được chuyện này sẽ xảy ra.
Ngay sau đó, Sở Lâm lại trấn an thêm một câu: “Đúng rồi phu nhân, Triệu thiếu gia và Triệu tiên sinh đang ở đâu?”
“Họ ở phía sau. Tôi sốt ruột nên đi trước bọn họ một bước.” Triệu phu nhân lau nước mắt nói.
Rất nhanh, Sở Lâm liền biết được vì sao Triệu phu nhân lại đi trước một bước.
Triệu Hòa Cẩn là bị Triệu tiên sinh áp giải tới.
Sắc mặt Triệu tiên sinh cau có, ánh mắt Triệu Hòa Cẩn đờ đẫn, vẻ mặt điên cuồng, vẻ mặt đầy lưu luyến si mê: “Dao Dao, con muốn gặp Dao Dao, con thích Dao Dao nhất.”
Triệu tiên sinh hận không thể vung một bàn tay tát cho người tỉnh lại.
Nhưng ông ta sợ gây chuyện gì không hay nên đành phải vừa tức vừa đau lòng ôm lấy Triệu Hòa Cẩn.
Mà Triệu Hòa Cẩn thỉnh thoảng còn giãy dụa nữa.
“Con muốn Dao Dao, con muốn Dao Dao!” Trong miệng không ngừng gọi tên Mộc Dao.
Sở Lâm sững sờ mấy giây rồi gửi tin nhắn cho Lục Chi Ninh, bảo anh ta tới xem dáng vẻ Triệu Hòa Cẩn lúc này.
Đây chính là tình trạng khi bị để mắt tới.

 

Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận