Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 209.




Tử kỳ của Mộc Dao 1
Tô Cẩm lại nói với Mộc Dao: “Nói ra hết những chuyện mà cô biết đi.”
Bùa Nói Thật rất hữu dụng trong việc đối phó với những người bình thường như Mộc Dao, Tô Cẩm hoàn toàn không lo lắng chuyện Mộc Dao nói dối, cô ta sẽ chỉ có thể biết gì nói nấy.
Tuy nhiên, nhìn tình hình hiện tại, cô đoán rằng Mộc Dao không thể nói ra được thông tin hữu ích nào.
Vài phút sau.
Mộc Dao vừa chửi ầm lên, vừa thành thật trả lời câu hỏi của Tô Cẩm. Ai không biết còn tưởng rằng cô ta bị tâm thần phân liệt.
Sở Lâm đứng bên cạnh, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Sư phụ, cô ta quá vô dụng, chúng ta cũng chẳng tra được cái gì từ cô ta cả, không bằng trực tiếp g**t ch*t luôn.” Sở Lâm ra vẻ hung thần ác sát.
Mộc Dao nghe vậy lập tức hoảng sợ: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi, thật sự tôi đã nói hết những chuyện mà tôi biết rồi…Hu hu hu, chúng mày là đồ xấu xa, nếu tao mà không chết, nhất định tao sẽ tìm chúng mày để báo thù!”
Tô Cẩm lắc đầu: “Anh có hù dọa cô ta cũng vô ích.”
Mộc Dao chỉ là một quân cờ chẳng có tác dụng gì cả, chỉ có ngang chừng này thôi.
Tô Cẩm quay người nói với Sở Lâm: “Chúng ta đi thôi.”
Sở Lâm có chút khó hiểu: “Hả? Sư phụ, cứ vậy mà đi thôi à? Vậy mấy người trên mặt đất này thì sao?”
Tô Cẩm liếc nhìn họ rồi nói: “Không sao, bọn họ không có việc gì cả. Tôi đã thanh trừ hết toàn bộ tà khí rồi, một lúc nữa bọn họ sẽ tỉnh lại.”
Về phần Mộc Dao, vốn dĩ đầu óc cô ta đã không tốt lắm rồi, bây giờ lại còn thua thảm như vậy, còn có bùa Nói Thật đang ở trên người. Đoán chừng lát nữa thôi, cảnh tượng nơi đây sẽ rất náo nhiệt.
Lúc Tô Cẩm dẫn Sở Lâm rời đi còn thuận tay ném một lá bùa Truyền Họa lên khung cửa.
Sau đó, Tô Cẩm dùng bùa Dịch Chuyển và trở về khách sạn trong chớp mắt.
Mấy người vẫn đang nhìn chằm chằm vào tấm gương xem trò vui căn bản không nhận ra Tô Cẩm đã quay về.
Vẻ mặt Tô Cẩm bình tĩnh nhìn thoáng qua, cô không có hứng thú với chuyện xảy ra tiếp theo nên liếc nhìn Sở Lâm rồi quay người, xuyên tường rời đi.
Sở Lâm gãi đầu, tò mò đến sau lưng Lục Chi Ninh để xem trò vui tiếp.
Từ cảnh tượng trong gương xem ra những người hôn mê đã dần dần tỉnh lại, cũng đều bắt đầu khôi phục thần trí, chẳng mấy chốc đã có người nhìn Mộc Dao với vẻ bất thiện.
“Này, không phải cô nói dẫn chúng tôi đến đây để bàn về việc phân chia tài sản Mộc gia sao? Tại sao đột nhiên chúng tôi lại ngất xỉu hả? Rốt cuộc thì cô đã làm gì chúng tôi rồi?”
“Mộc Dao, cha cô đã chết rồi. Tài sản của Mộc gia giao cho cô, mà cô lại không biết cách quản lý công ty, chúng tôi cũng là tốt bụng muốn san sẻ gánh nặng cho cô một chút thôi.”

Mấy người họ hàng của Mộc gia anh một câu tôi một câu, nhanh chóng chọc cho Mộc Dao nổi khùng lên.
Mộc Dao từ dưới đất chậm rãi đứng lên, giống như phát điên chỉ thẳng vào những người này: “Mấy người muốn tài sản Mộc gia sao? Kiếp sau đi! Tôi nói cho mấy người biết, mấy người không lấy được một xu nào đâu! Nếu không phải Tô Cẩm đột nhiên xuất hiện phá hư kế hoạch của tôi thì tất cả các người đều đã chết rồi.”
Vẻ điên cuồng của Mộc Dao khiến mấy người kia sợ chết khiếp.
“Cô cô cô..Cô điên rồi!” Một người trong đó mắng.
Mộc Dao trở tay tát người kia: “Cô dám bảo tôi điên à? Tôi thấy cô mới bị điên ấy! Cho dù cha tôi chết rồi thì tôi vẫn là đại tiểu thư Mộc gia, tôi sẽ sống thật tốt, để khiến các người phải ao ước đố kỵ!”
Mỗi lời nói của Mộc Dao như đâm thẳng vào tim người ta, khung cảnh nhanh chóng trở nên hỗn loạn, dần dần mất kiểm soát…
Đám người kia cùng nhau xông tới tấn công Mộc Dao.
Đương nhiên Mộc Dao không phải là đối thủ, nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.
Sở Lâm thấy vậy thở dài: “Đây đúng là chó cắn chó, kịch cũng chỉ như thế này thôi!”
Tóm lại cả Mộc gia này chẳng có một ai là người tốt cả!
Mộc Dao không phải kẻ tốt lành gì, mà những người khác của Mộc gia cũng là cá mè một lứa.
Thôi, cứ để bọn họ cấu xé lẫn nhau cũng được.Tử kỳ của Mộc Dao 2
Sở Lâm vừa dứt lời, Lục Chi Ninh và ba người Triệu gia đều quay đầu lại, bốn người cực kỳ kinh ngạc nhìn Sở Lâm.
Lục Chi Ninh nhịn không được hỏi: “Không phải cậu đang ở Mộc gia sao? Cậu về đây từ khi nào vậy?”
Sở Lâm sờ mũi nói: “Vừa mới về, sư phụ em không có hứng thú với mấy chuyện tiếp theo nên về phòng trước rồi. Em đoán là cô ấy đã nhìn ra được mấy người họ hàng kia của Mộc gia cũng chẳng ra làm sao.”
Dù sao thì sau khi giải quyết chuyện của Mộc Dao, hoàn toàn có thể gọi mấy người đang ngất xỉu kia dậy rồi lại vặt lông một lượt.
Nhưng sư phụ lại chẳng hề nhắc tới, quay đầu bước đi, dường như đối với Mộc gia, cô chán ghét đến cực điểm.
Chậc, ngay cả tiền cũng không thu, đủ biết nhân phẩm mấy người kia có vấn đề.
Sở Lâm suy nghĩ một chút, có lẽ mấy người này chỉ là vô tội đối với chuyện tà vật gây họa thôi, nhưng về phần mấy chuyện xấu khác thì lại chưa chắc.
Tuy nhiên, Sở Lâm vẫn có điều chưa hiểu rõ lắm, anh ta hứng thú bừng bừng chạy ra khỏi phòng khách sạn, muốn hỏi thêm Tô Cẩm một chút.
Bốn người còn lại trong phòng nhìn nhau.
Cho nên vấn đề bây giờ chính là, thật sự…Tô quán chủ biết dịch chuyển tức thời sao?
Vèo một cái xuất hiện ở Mộc gia, rồi lại vèo một cái trở lại khách sạn.
À không đúng, lúc Tô quán chủ xuất hiện và biến mất đều không có tiếng động gì hết, lặng lẽ biến mất, lặng lẽ xuất hiện…
Sở Lâm đi vào phòng Tô Cẩm, vẻ mặt ngượng ngùng: “Sư phụ, đây là bữa sáng tôi nhờ người chuẩn bị cho cô.”
Tô Cẩm nhìn Sở Lâm hỏi: “Anh có vấn đề gì muốn hỏi à?”
Sở Lâm nhăn nhó mấy giây rồi lập tức lên tiếng: “Chỉ là mấy người kia ở Mộc gia nhìn đều không phải là người tốt lành gì, vậy thì vì sao sư phụ lại phải thanh trừ tà khí?”
Tô Cẩm suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Nếu mấy người kia phạm phải tội ác tày trời, tôi sẽ không nhúng tay.
Còn những người đó, có lẽ họ đều có sai lầm, Thiên Đạo sẽ tự trừng phạt bọn họ mà không phải là một tà vật nào đó cướp lấy linh hồn bọn họ, khiến cho bọn họ không có kiếp sau, tội lỗi bọn họ không tới mức đó.”
“Vậy vì sao sư phụ lại không thu tiền của bọn họ?” Sở Lâm lại hỏi.
“Thu tiền rồi sẽ dính thêm nhân quả. Tôi thanh trừ tà khí chỉ là chấm dứt một chuyện của Mộc Dao mà thôi.” Nói cách khác, cô chỉ đang giải quyết vấn đề mà Mộc Dao lưu lại.
Về phần những người khác, họ cũng sẽ sớm phải trả giá cho hành động của mình.
Thiên Đạo sẽ không bỏ qua bất cứ một kẻ làm điều ác nào, rất nhiều chuyện đều có nhân quả.
“Còn có câu hỏi gì nữa không?” Tâm trạng Tô Cẩm không tệ, đại đồ đệ thật đúng là càng ngày càng tiến bộ, nỗ lực tiến lên, biết cách vặt lông lại còn nghe lời.
Sở Lâm thấp giọng nói: “Một câu hỏi cuối cùng, Mộc Dao sẽ thế nào? Sẽ chết sao?”
Tô Cẩm gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vừa rồi lúc nhìn cô ta, toàn thân cô ta đã bị tử khí bao phủ. Nhiều nhất một đêm thôi, cô ta hẳn phải chết không nghi ngờ.” Tô Cẩm chậm rãi nói.
Đến tận đây, chuyện của Mộc gia cuối cùng cũng đã kết thúc.
Nhưng người đưa bức tượng tà cho Mộc Dao và cha Mộc lại vẫn không thò đầu ra như cũ.
Tô Cẩm suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không tìm ra được đầu mối nào.
Một lúc sau, cô đứng dậy nói: “Tôi đi tìm Nguyên Cảnh, anh làm gì thì làm đi.” Cô phải đi hỏi Nguyên Cảnh xem thử anh có ý kiến gì không.
Sở Lâm nhìn bữa sáng chưa hề động đũa, tâm tình vừa phức tạp vừa ưu thương.
Sư phụ làm việc quá vất vả, đêm qua thức trắng đêm nghiên cứu lá bùa, vừa rồi lại bận chuyện của Mộc gia, đến bây giờ còn chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng nữa.
Mà anh ta thế mà lại chẳng thể giúp sư phụ bài ưu giải nạn!
Sở Lâm không khỏi lâm vào suy nghĩ, mình phải cố gắng nhiều hơn.
Lúc Sở Lâm quay trở về phòng của mình, vừa hay nhìn thấy tiểu sư đệ Phương Tri Hàn còn chưa tỉnh ngủ. Anh vội chạy tới lôi Phương Tri Hàn dậy, nhắc nhở: “Đùng có ngủ nữa, dậy cố gắng đi!”
Phương Tri Hàn vẻ mặt ngơ ngác nhìn Sở Lâm: “???”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận