Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 210.




Ninh gia ít con ít cháu 1
Sở Lâm hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của Phương Tri Hàn, chỉ lảm nhảm với cậu ta một lúc, tất cả đều chỉ xoay quanh việc phải cố gắng nỗ lực, nghiêm túc làm bài tập vân vân.
Phương Tri Hàn sợ nhất chính là làm bài tập, khá lắm, Sở Lâm đâm chọt thẳng vào trong lòng cậu rồi.
Tiểu sư đệ trừng mắt, hất tay Sở Lâm ra, ngồi dậy rồi đứng thẳng tên giường cố gắng lấn át Sở Lâm về chiều cao, sau đó, bắt đầu như súng liên thanh hướng thẳng về phía Sở Lâm.
“Chỉ bằng anh mà cũng bảo em phải cố gắng à? Cũng không nhìn lại mình xem thử mình như thế nào?
“Anh đã làm bài tập xong chưa? Em nói cho anh biết, cho dù em không làm bài tập thì cũng lợi hại hơn anh!”
Đến đây, làm tổn thương nhau đi.
Ai sợ ai chứ? Cùng lắm thì đâm thọc lẫn nhau thôi, lưỡng bại câu thương.
Sở Lâm sửng sốt ngay tại chỗ, thằng nhóc nghịch như quỷ này còn biết anh ta là đại sư huynh sao? Anh ta đường đường là đại sư huynh mà lại không có chút uy nghiêm nào à? Không, anh ta phải tìm lại mặt mũi cho mình.
Thế là, một lớn một nhỏ trong phòng lại một lần nữa mở ra chế độ gà bay chó chạy…

Tô Cẩm không biết tình hình ở bên này, cô đi tìm Nguyên Cảnh.
Lúc Nguyên Cảnh thấy cô bước vào, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: “A Cẩm đến đúng lúc quá, vừa vặn tôi có việc đang muốn tìm cô.”
Nghe vậy, Tô Cẩm dừng lại hỏi: “Lục gia tra ra được đầu mối gì rồi à?”
“Ừm, đúng là tra ra được một manh mối.” Nguyên Cảnh nghiêm túc nói.
Ngay sau đó, Nguyên Thất đi tới đưa tư liệu vừa mới in ra cho Tô Cẩm. Sau đó, Nguyên Thất thức thời đi ra khỏi phòng.
Nguyên Cảnh chậm rãi nói: “Lục gia đã điều tra Ninh gia rất lâu nhưng không có tiến triển gì, manh mối của tiền Ngũ Đế lại giống như đột nhiên bị cắt đứt.
Cho đến khi sau khi Mộc gia xảy ra chuyện, Mộc Khái bỏ ra nửa gia sản tìm kiếm một đại sư lợi hại.”
Tô Cẩm lập tức nói tiếp: “Mộc gia không mời được đại sư, lại mời về một bức tượng tà! Vậy một nửa gia sản kia của Mộc gia chẳng lẽ là chuyển cho…”
Cô không nói gì nữa mà nhìn Nguyên Cảnh.
Nguyên Cảnh gật đầu: “Đúng vậy, một nửa gia sản của Mộc gia đã chuyển tới một tài khoản ở nước ngoài, chẳng qua là tài khoản này có liên quan đến Ninh gia.”
Tô Cẩm híp mắt, nói cách khác, bức tượng tà trong tay Mộc Khái là do người của Ninh gia đưa cho ông ta.
Mà bức tượng ta trong tay Mộc Dao có lẽ cũng có quan hệ với người Ninh gia.
Hẳn là cùng một người.
Tô Cẩm trầm tư một lúc, nếu là Ninh gia, đây chẳng phải là lại câu được một con cá lớn rồi sao?
Có điều vấn đề này hẳn là không đơn giản như vậy.
“Bảo Lục gia khiêm tốn một chút, trước tiên đừng tra thêm nữa, tránh rút dây động rừng.” Tô Cẩm nhắc nhở: “Ninh gia chỉ trong một thời gian rất ngắn đã trở thành một trong bốn đại thế gia, không có khả năng không có thủ đoạn gì, rất có thể đã ẩn giấu rất nhiều năm rồi.”
Nếu tính toán kỹ thì chỉ sợ còn lợi hại hơn cả Bạch quán chủ rất nhiều.
Dù sao thì rốt cuộc Bạch quán chủ cũng chỉ là quán chủ của Bạch Vân quán. Mà Ninh gia thì lại khác, công việc làm ăn phát triển không ngừng, tài phú càng lúc càng tăng.
Nguyên Cảnh ừ một tiếng: “Tôi cũng nghĩ giống như A Cẩm, để Lục gia tạm dừng việc điều tra trước đã.”
Dứt lời, anh lại nói: “Chỉ là tiền Ngũ Đế kia…”
Tô Cẩm nói thẳng: “Bảo Lục gia chọn ngày nào đó đưa tiền Ngũ Đế tới cho tôi. Dù sao thì bây giờ tôi đang ở Kinh Thành thêm một thời gian nữa, có lẽ sớm muộn gì cũng sẽ đối đầu với Ninh gia thôi.”
Nguyên Cảnh do dự một lát, không vội vàng gật đầu đồng ý, dường như anh đang lo lắng cho sự an toàn của Tô Cẩm.
Tô Cẩm cười nhẹ một tiếng: “Anh không cần phải lo lắng, tôi có Tổ Sư Gia phù hộ, mà tôi lại chỉ làm những việc mà tôi nên làm thôi. Còn nữa, cái này là giá tiền khác, anh nhớ bảo Lục gia thêm tiền.”
Miễn là đưa thêm tiền, mọi chuyện đều dễ thương lượng.
Nụ cười trên mặt Nguyên Cảnh sâu hơn mấy phần: “Được.”

Ninh gia ít con ít cháu 2
Ở Lục gia và Nguyên gia, thứ không thiếu nhất chính là tiền, nội tình thâm hậu, tiền tài đều là vật ngoài thân.
“Đúng rồi, tiếp theo cô định làm gì?” Nguyên Cảnh lại hỏi thêm một câu.
Tô Cẩm nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Tiếp theo là về ăn bữa sáng, ngủ một giấc, nhân tiện lại báo cáo về tiến độ kiếm tiền mấy bữa nay cho Tổ Sư Gia, chắc hẳn Tổ Sư Gia sẽ rất vui mừng.”
Dù sao thì đại đồ đệ đã vặt được rất nhiều lông rồi.
Nguyên Cảnh nghe được câu nói kia, anh nhạy cảm chú ý tới trong mắt Tô Cẩm dường như có mấy sợi tơ máu, trong mắt anh hiện lên mấy phần đau lòng: “Tối hôm qua cô nghiên cứu ra lá bùa mới đến tận khuya sao?”
Tô Cẩm nói: “Không sao đâu. Thức suốt một đêm, nghiên cứu ra được lá bùa kiếm được hai trăm triệu!”
Thanh âm trong trẻo tràn đầy kiêu ngạo, hơn trăm triệu đấy, cô thật đúng là lợi hại! Mà đại đồ đệ cũng quá xuất sắc!
Nguyên Cảnh ngẩn người, người thông minh như anh nhanh chóng ý thức được có lẽ mình đã bỏ lỡ không ít chuyện, anh thở dài: “Tối hôm qua tôi có việc không ở lại khách sạn mà quay về Nguyên gia, sáng hôm nay mới vội vàng quay về đây.”
Tô Cẩm dừng lại vài giây, không thèm để ý khoát tay: “Ôi, anh không cần giải thích với tôi nhiều như vậy đâu, ở đây cũng không có việc gì cần anh giúp cả.”
Nguyên Cảnh: “…” Được rồi, anh vẫn chỉ là tấm phông nền dư thừa.
Có lẽ Tô Cẩm c*̃ng ý thức được câu nói vừa rồi kia quá thẳng thắn, cô lại bổ sung một câu: “Thật ra là Triệu Hòa Cẩn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi đã giải quyết xong xuôi rồi. Đồng thời tôi cũng giải quyết xong Mộc Dao luôn, cô ta có giao dịch với tà vật, sống không được bao lâu nữa. Trừ chuyện đó ra cũng không có chuyện gì khác.”
Nguyên Cảnh gật đầu, không nói thêm gì nữa, dù sao mấy chuyện mà Tô Cẩm nói thì quả thật anh cũng chẳng giúp được gì.
Nhiều nhất chỉ là có thể truyền lời, điều tra một vài chuyện, thuận tiện lại đưa thêm ít tiền…
À, cũng không đúng, bây giờ chuyện đưa tiền này đã không còn tới lượt anh nữa rồi.
Triệu gia và Lục gia đang đua nhau đưa tiền cho Tô Cẩm!
Tô Cẩm tiện tay lật xem tư liệu mà vừa rồi Nguyên Thất đưa cho cô, sắc mặt dần dần thay đổi.
Nguyên Cảnh dừng suy nghĩ miên man, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Cẩm.
“Tôi đọc qua phần tư liệu này rồi, đều là thông tin về mấy người Ninh gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trên phương diện làm ăn thì quả thật Ninh gia thuận buồm xuôi gió, nhưng chuyện trong nhà thì lại không quá suôn sẻ. Lão gia tử Ninh gia có mấy đứa con trai nhưng bây giờ chỉ còn một đứa con trai còn sống. Mà vị Ninh tam tiên sinh này cũng chỉ có một đứa con gái mới mấy tuổi, Ninh gia có thể nói là ít con ít cháu.”
Tô Cẩm nhếch môi cười, thản nhiên nói một câu: “Có lẽ là báo ứng chăng?”
Nguyên Cảnh không kịp phản ứng lời này của cô là có ý gì, lại nghe Tô Cẩm nói: “Đúng rồi, tôi thấy trong tài liệu này có viết phu nhân của Ninh tam tiên sinh có quan hệ họ hàng với Triệu phu nhân à?”
“Đúng vậy, hai người là chị em họ.” Nguyên Cảnh trả lời.
Tô Cẩm đưa tư liệu lại cho Nguyên Cảnh: “Chuyện này cũng có ý tứ đấy.” Cô nói một câu đầy ẩn ý.
Sau đó không nói tiếp nữa.
Tô Cẩm đứng dậy ngáp một cái: “Buồn ngủ quá, tôi phải về ngủ đây. Chờ tôi nghỉ ngơi tốt rồi sẽ chọn một thời gian đến thăm nhà Triệu gia. Anh có muốn đi cùng tôi không?”
Hiếm khi Tô Cẩm chủ động mời.
Nguyên Cảnh đáp ngay lập tức: “Được, khi nào cô xác định thời gian thì báo cho tôi, tôi sẽ đi với cô.”
Nguyên Cảnh không nghĩ quá sâu xa nên đầu óc cũng bị chập mạch.
Tô Cẩm làm sao có thể nghĩ thông suốt được chứ? Đơn giản chính là muốn dẫn Nguyên Cảnh đi theo để mở mang tầm mắt…tiện thể chuẩn bị để sau này vặt lông Nguyên gia thôi.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận