A Cẩm lòng mang thiên hạ 1
Tô Cẩm tiếp lời cha Triệu, thay ông ta nói ra: “Mấy năm gần đây Triệu gia xuống dốc, người Triệu gia cũng liên tiếp xảy ra chuyện. Tôi đoán đối phương đã để mắt tới mọi người từ lâu, có lẽ từ rất nhiều năm trước đối phương đã dùng đến cấm thuật di hoa tiếp mộc này rồi.
Mà căn nhà gỗ nhỏ kia được xây dựng cách đây mấy năm rất có thể là bởi chiêu di hoa tiếp mộc của đối phương không thể thật sự giấu diếm được Thiên Đạo, bọn họ cũng sẽ gặp báo ứng, trong lúc sốt ruột liền nghĩ cách chuyển tro cốt tới vị trí ở gần Triệu gia nhất.”
Ý đồ chuyển hết tất cả báo ứng lên người Triệu gia!
Đáng tiếc, người sau lưng sợ rằng phải thất vọng rồi, bởi vì Triệu Hoà Cẩn đã gặp được cô.
Từ giờ trở đi, cô sẽ bắt đầu phản kích.
Những kẻ thực sự phải chịu báo ứng nhất định phải trả giá đắt!
Lục Chi Ninh nhịn không được bíp bíp một câu: “Cũng may ông trời có mắt! Làm nhiều chuyện xấu như vậy mà còn muốn sống tốt à? Làm gì có chuyện đó chứ!”
Gặp báo ứng cũng là chuyện sớm hay muộn thôi! Nhưng mà Triệu gia thực sự là bị oan uổng!
Cha Triệu cố nén nước mắt, ngước mắt nhìn Tô Cẩm: “Tô quán chủ, tiếp theo nên làm cái gì?”
Vừa nghĩ đến những tai hoạ mà Triệu gia phải gánh chịu những năm này đều là tai bay vạ gió, căn bản chính là bị người hãm hại, ông ta chỉ cảm thấy xót xa.
Sắc mặt Tô Cẩm nghiêm nghị nói: “Triệu tiên sinh, còn có một câu không biết có nên nói không.”
Cha Triệu nghẹn ngào trả lời: “Tô quán chủ, cô cứ nói đi.” Bây giờ Triệu gia đã hoàn toàn trông cậy vào Tô quán chủ, cô nói cái gì chính là cái đó!
Cho dù có đập nát cả Triệu gia này ra thì ông ta cũng sẽ không nói một lời.
Tô Cẩm thoáng do dự một lúc rồi nói: “Triệu tiên sinh, bình tro cốt trong căn nhà gỗ kia chắc hẳn là tổ tiên của nhà kia. Mà tôi phát hiện cấm thuật ở chỗ đó không chỉ sử dụng cho tổ tiên nhà bọn họ.
Nói cách khác, Triệu tiên sinh…Mộ tổ nhà ông đã xảy ra vấn đề rồi.
Muốn giải quyết được cấm thuật lần này, nhất định phải…” Còn lại nửa câu sau Tô Cẩm không nói tiếp nữa, cô đã nói rất rõ ràng rồi.
Mấy người ở đây đều hiểu ý của cô.
Mộ tổ xảy ra vấn đề, đương nhiên phải đào mộ tổ.
Chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn giải quyết được vấn đề cấm thuật.
Nhưng chuyện đào mộ tổ này…nghe thật có vẻ hoang đường, không biết Triệu tiên sinh có thể chịu nổi hay không.
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía cha Triệu, cha Triệu cũng chỉ do dự trong chớp mắt rồi đưa ra câu trả lời cho Tô Cẩm: “Tô quán chủ, chuyện này tôi đồng ý!”
Mộ tổ sao, ông ta đào!
Cha mẹ ông ta đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, con trai lại gặp kiếp nạn không ngừng, mắt thấy Triệu gia cũng sắp không xong rồi, cần gì phải câu nệ mấy cái quy củ kia chứ?
Cho dù có thật sự đào lên thì ông ta cũng tin rằng tổ tiên sẽ không so đo với bọn họ.
Thấy cha Triệu sảng khoái như vậy, Tô Cẩm rất hài lòng. Cô thích làm việc với những người sảng khoái như vậy chứ không phải là người vừa nghe đến chuyện phải đào mộ tổ liền khóc sướt mướt hỏi thăm xem có cách nào khác không hay là dây dưa đủ kiểu…
Nếu còn có cách khác, chẳng lẽ cô không nói ra ư?
Tô Cẩm thận trọng nói: “Chuyện đào mộ tổ này không giống những việc khác, chuyện này cần phải chọn thời điểm thích hợp. Triệu tiên sinh, để sau khi tôi xác định thời gian rồi tôi sẽ báo cho ông biết.”
Cô lấy điện thoại ra, thêm cha Triệu vào danh sách bạn bè.
Sau đó lại đặt tiền Ngũ Đế và lá bùa trên cửa sổ các căn phòng của mọi người Triệu gia.
“Hai thứ này có thể phá được thế sừng nhọn sát của ngôi nhà gỗ kia.”
Sau khi làm xong những cái này, tình huống của trang viên Triệu gia xem như đã được giải quyết hết toàn bộ.
Tô Cẩm suy nghĩ một chút, trước đó còn nói để cha Triệu mời một bữa cơm nhưng đoán chừng hiện tại Triệu tiên sinh cũng không có tâm trạng để ăn cơm nữa. Bởi vậy cô cũng không nhắc lại chuyện này.
“Triệu tiên sinh, bây giờ ông ở lại đây để xử lý chuyện trong trang viên hay là đi cùng chúng tôi về lại khách sạn?” Tô Cẩm hỏi.
“Tôi ở lại đây thêm chút nữa đã.” Cha Triệu nói khẽ. Ngay sau đó, ông ta lại đứng lên vừa nói cảm ơn vừa tỏ vẻ áy náy: “Tô quán chủ, chuyện tiền thù lao tôi sẽ tìm Sở đạo trương để bàn bạc. Còn tôi sẽ bảo quản gia thu xếp cơm trưa…”
Nguyên Cảnh lên tiếng ngắt lời ông ta: “Triệu tiên sinh, cơm trưa chỉ là chuyện nhỏ, chúng tôi tự sắp xếp là được rồi. Trước mắt ông đang cần bình tĩnh lại, không cần phải để tâm vào những chuyện thế này đâu.”
Cha Triệu lại một lần nữa nói cảm ơn.
Cho dù là ai gặp phải loại chuyện như thế này, đoán chừng đều không thể cảm thấy dễ chịu.
…
Mấy người Tô Cẩm và Nguyên Cảnh rời khỏi Triệu gia.
Nghĩ tới lần này mình cũng nhờ bọn họ hỗ trợ, vừa đập đồ lại vừa phá nhà…đây đều là mấy chuyện tốn công tốn sức, Tô Cẩm ngượng ngùng nói: “Hay là để lát nữa tôi mời mọi người ăn cơm nhé.”
Nguyên Thất nghe vậy, lập tức nhìn về phía Nguyên Cảnh.
Hai mắt Lục Chi Ninh sáng lên.
“!” Tô quán chủ mời ăn cơm? Vậy chẳng phải là sẽ gặp đại vận sao?
Nguyên Cảnh trầm mặc một lúc: “Không cần đâu, chúng ta về khách sạn ăn cơm cũng được, dù sao thì khách sạn cũng sắp xếp bữa ăn cho chúng ta mà.”
Tô Cẩm gật đầu: “Cũng có lý, mà ba bữa cơm khách sạn chuẩn bị cũng rất ngon.” Mỗi ngày đều chuẩn bị các món ăn khác nhau, có thể thấy được đầu bếp khách sạn rất để tâm vào chuyện này.
Ánh sắt trong mắt Lục Chi Ninh trong nháy mắt vụt tắt.
Anh ta nhìn Nguyên Cảnh với vẻ khó tin: “???” Đã nói là mời ăn cơm rồi mà? Cũng chỉ vì một câu của Nguyên Cảnh mà anh ta bỏ lỡ lời mời của Tô quán chủ sao?
Nguyên Cảnh liếc mắt nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng.
Nguyên Thất bước tới vỗ nhẹ Lục Chi Ninh đang đứng đó: “Lục nhị thiếu, Tô quán chủ kiếm tiền không dễ dàng, chúng ta bắt cô ấy tiêu tiền cũng ngại. Phải tiết kiệm tiền cho Tô quán chủ.”
Trên trán Lục Chi Ninh hiện ra một dấu chấm hỏi thật lớn.
Kiếm tiền không dễ sao??? Nếu nói rằng trước đó khi ở Thanh Thành thì có thể Tô Cẩm quả thật kiếm tiền không dễ, nhưng bây giờ đã bắt được một con dê béo Triệu gia rồi, mà Sở Lâm chỉ trong vòng một ngày vặt được hơn hai trăm triệu…Như vậy sao lại kiếm tiền không dễ rồi?
Lục Chi Ninh chỉ cảm thấy trái tim đau nhức.
Đáng tiếc, anh ta không có quyền lên tiếng.
Trên đường mọi người quay trở về khách sạn, lúc đi ngang qua một con phố ẩm thực, Tô Cẩm đột nhiên có hứng thú: “Nguyên Thất, tìm một chỗ dừng xe lại một chút, tôi xuống xe đi một vòng.”
Nguyên Thất dừng xe lại, Nguyên Cảnh cùng Tô Cẩm bước xuống xe.
Về phần Lục Chi Ninh, vẫn còn đang đau lòng khi bị mất đi một bữa cơm.
Chao ôi, Tô quán chủ cái gì cũng tốt, chỉ là có hơi keo kiệt. Nghe nói cao nhân đắc đạo không thèm để ý tiền tài mấy vật ngoài thân này mà?
Trên con phố ẩm thực mùi khói dầu hơi nồng, đến cổng, Tô Cẩm dừng lại nói: “Anh đứng đợi ở đây, tôi sẽ quay lại ngay.”
Nguyên Cảnh há hốc mồm, cuối cùng ngoan ngoãn trả lời một tiếng “được”.
Đúng như Tô Cẩm đã nói, cô quay lại rất nhanh, tính ra chưa tới ba phút Tô Cẩm đã quay lại. Chỉ khác so với lúc đi là lúc quay về trên tay cô có thêm bốn cái bánh vừng.
Nguyên Cảnh bắt gặp đôi mắt đang mỉm cười của cô, trong mắt cũng tràn ra ý cười.
Có đôi khi Tô Cẩm giống như một vầng mặt trời nhỏ, tràn đầy sức sống, cô nói với Nguyên Cảnh: “Tôi mua bốn cái bánh vừng, mỗi người một cái, cũng không biết anh và Lục Chi Ninh có quen ăn cái này không.”
“Cô mua thì nhất định rất ngon.” Nguyên Cảnh phối hợp trả lời.
Tô Cẩm cúi đầu nhìn chiếc bánh vừng trong tay, khẽ thở dài: “Trước kia sư phụ cũng làm bánh vừng cho tôi, tiếc là sư phụ đã cưỡi hạc về tây rồi. Tôi còn chưa học được tay nghề này của ông ấy.”
Cũng may bánh vừng này không đắt, chỉ hai tệ một cái!
Bốn cái bánh, tám tệ!
Ôi, hôm nay cũng là một ngày sống căng thẳng.
Dù sao thì cô đã bấm đốt ngón tay tính thử, hôm nay cô sẽ tiêu một khoản tiền lớn!
Tô Cẩm vừa nhấc chân bước tới một bước, một mảnh giấy xanh xanh đỏ đỏ nhiều màu bay đến dưới chân cô, trên đó có ba chữ to sáng chói đang vẫy tay chào Tô Cẩm.
Tô Cẩm cúi xuống nhặt lên, đó là một tờ rơi có ghi mấy chữ lớn: Trao gửi yêu thương.
Sau đó chính là phần giới thiệu ngắn gọn, ở sâu trong núi có rất nhiều trẻ em không được đến trường, không có cơm ăn, thậm chí ngay cả cơ sở hạ tầng cung cấp điện cơ bản cũng không có…
Tô Cẩm bấm đốt ngón tay tính tử, xác định quảng cáo này không sai sự thật liền đưa bánh vừng cho Nguyên Cảnh: “Anh lên xe trước đi, tôi đi tới ngân hàng quyên tiền đã.”
Nguyên Cảnh khẽ kinh ngạc: “Cái gì?”
Tô Cẩm vui vẻ nói: “Quyên tiền ấy! Tôi mới tới Kinh Thành kiếm được hơn hai trăm triệu, trước quyên một nửa cũng được.”
Nguyên Cảnh đứng đó, cả người choáng váng.
“…” Anh vô thức cúi đầu nhìn mấy cái bánh vừng giá chỉ mấy tệ, rồi lại nhìn Tô Cẩm đang hứng thứ bừng bừng chạy đi.
Rốt cuộc thì lòng dạ anh quá nhỏ.
Còn A Cẩm lại là lòng mang cả thiên hạ…