Lát nữa nhắc anh ta vài câu 1
Nguyên Cảnh cầm mấy chiếc bánh vừng quay trở lại xe, lần lượt đưa cho Nguyên Thất và Lục Chi Ninh mỗi người một cái.
Phản ứng của Nguyên Thất tương đối bình tĩnh, quả nhiên, phong cách của Tô quán chủ vẫn hoàn toàn giống như trước đây.
Lục Chi Ninh nhìn chiếc bánh vừng trong tay, tâm tình phức tạp, anh ta thở dài cắn một miếng rồi nhỏ giọng nói: “Được rồi, tuy rằng không thể được Tô quán chủ mời tôi ăn cơm nhưng dù gì vẫn còn có cái bánh vừng này. Bốn bỏ thành năm, cũng coi như Tô quán chủ mời tôi ăn cơm.”
Nguyên Cảnh nhìn Lục Chi Ninh bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Lục Chi Ninh cảm giác được ánh mắt Nguyên Cảnh, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua: “Sao anh còn chưa lên xe? Tô quán chủ đâu rồi?”
Nguyên Cảnh nghiêm túc nhắc nhở: “Sau này nhớ phải tiết kiệm tiền cho A Cẩm, đừng bắt A Cẩm phải mời cơm nữa.”
Lục Chi Ninh đã từng nghe Nguyên Thất nói câu tương tự như thế này, bây giờ lại chính miệng Nguyên Cảnh nói lại một lần nữa, Lục Chi Ninh có chút khó hiểu: “Tam gia, tuy rằng tôi cũng muốn Tô quán chủ mời cơm, nhưng bữa cơm này cũng không tốn bao nhiêu tiền mà…Với khối tài sản hiện tại của Tô quán chủ, một bữa cơm bẳng phải giống như chín trâu mất một sợi lông sao?”
Tài sản giá trị hàng trăm triệu, còn so đo một bữa cơm nữa à?
Nguyên Cảnh không trả lời câu hỏi của Lục Chi Ninh mà nói sang chuyện khác: “A Cẩm đi quyên tiền rồi.”
Lục Chi Ninh có chút bất đắc dĩ: “Tam gia, anh đây là hỏi một đằng trả lời một nẻo đấy.”
Nguyên Cảnh nói tiếp: “A Cẩm muốn quyên một nửa số tiền hai trăm triệu kiếm được ở Kinh Thành.”
Giọng anh trầm thấp, mơ hồ trong đó còn mang một chút bất đắc dĩ cùng với kính nể.
Nói xong, Nguyên Cảnh nghiêm túc nhìn Lục Chi Ninh: “A Cẩm khác với chúng ta, tiền của cô ấy đều có kế hoạch cả. Cho nên không cần phải nhắc đến những chi phí không cần thiết.”
Lục Chi Ninh vẫn còn đắm chìm trong lời nói trước đó của Nguyên Cảnh.
Qua một hồi lâu, Lục Chi Ninh mới phản ứng được: “Anh nói là Tô quán chủ quyên một trăm ba mươi triệu không hề chớp mắt à???”
Lục Chi Ninh có chút sững sờ.
Nguyên Cảnh nghiêm túc suy nghĩ: “Người bình thường đều phải chớp mắt phải không? Nếu không chớp mắt hóa ra là đang chơi trò trừng mắt à?”
Lục Chi Ninh không phản ứng Nguyên Cảnh, câu nói đùa này chẳng buồn cười chút nào.
Tuy rằng bình thường anh ta kính nể Tô quán chủ nhưng phần lớn chỉ là kính nể thực lực của cô ấy. Mà bây giờ đột nhiên nghe thấy Nguyên Cảnh nói chuyện này, Lục Chi Ninh chỉ cảm thấy hình tượng tiểu tiên nữ của Tô quán chủ trong lòng anh ta trong nháy mắt bắt đầu rực lên kim quang!
“!!!” Quả thật là một Tô quán chủ tốt bụng, lòng mang thiên hạ!
Ngay cả Nguyên Thất cũng nhìn chiếc bánh vừng trên tay trầm tư.
Lúc Tô quán chủ mời bọn họ ăn cơm cũng chỉ mời ăn hoành thánh thôi, nhưng bây giờ Tô quán chủ lại có thể không hề chớp mắt quyên đi nhiều tiền như vậy!
Trong chớp mắt này, hình tượng Tô quán chủ trong lòng anh ta cũng bỗng nhiên cao hơn không ít.
Đây không chỉ là tiểu tiên nữ cứu khổ cứu nạn!
Đây càng là tiểu tiên nữ lòng mang thiên hạ, thương xót chúng sinh!
Rất nhanh, Nguyên Thất và Lục Chi Ninh cùng nhìn về phía Nguyên Cảnh với ánh mắt phức tạp.
Nguyên Cảnh sững lại một giây: “Sao thế? Chẳng lẽ nghi ngờ tôi lừa hai người à?”
Hai người đồng loạt lắc đầu.
Sau đó, Lục Chi Ninh lấy hết dũng khí nói: “Trước tiên tôi phải xin lỗi vì đã hiểu lầm Tô quán chủ.” Anh ta không nên nghĩ rằng Tô quán chủ keo kiệt. Tình yêu của Tô quán chủ là vô bờ bến, không phải một phàm nhân như anh ta có thể nhìn thấu được.
Ngay sau đó, Lục Chi Ninh lại nói thêm: “Thứ hai, tôi cảm thấy, Tam gia, anh và Tô quán chủ thật sự không phải là người cùng một thế giới. Cô ấy không chỉ là một tiểu tiên nữ cứu khổ cứu nạn mà còn lòng mang thiên hạ, cô ấy có một tình yêu lớn lao trong tim mình, còn anh…”
Còn lại nửa câu, anh ta không nói tiếp nữa.
Anh ta nói thầm trong lòng: Còn anh, Nguyên Tam gia, trong lòng anh chẳng có tình yêu lớn lao nào, mà ở khía cạnh nào đó thì anh còn chẳng hào phóng bằng Tô Cẩm.
Hơn nữa, trong lòng Tô quán chủ không có chút gì gọi là nhi nữ tình trường, nếu Nguyên Cảnh cứ khăng khăng lựa chọn tiếp tục kiên trì như thế, e rằng sẽ tốn rất nhiều công sức và thời gian.
Hơn nữa, xét về thực lực và tấm lòng Tô Cẩm, Nguyên Cảnh quả thật không xứng với cô.
Đương nhiên Lục Chi Ninh không dám nói ra cuối cùng này, nếu nói ra, có lẽ sẽ bị Tam gia g**t ch*t ngay tại chỗ.Lát nữa nhắc anh ta vài câu 2
Sắc mặt Nguyên Cảnh dần dần tối sầm.
Đương nhiên anh biết Lục Chi Ninh có ý gì, nhưng anh đã nhận định thì sẽ không dễ dàng quay đầu lại.
“Sau này đừng có nhắc lại chuyện này nữa, trong lòng tôi biết rõ.” Cũng không cần cứ phải đâm thọc anh làm gì.
Anh biết giữa anh và A Cẩm có khoảng cách đến cỡ nào, anh sẽ dần dần đuổi kịp cô.
Bầu không khí giữa ba người đột nhiên trì trệ.
Lúc này Tô Cẩm cũng vui vẻ chạy về.
Dù cảm thấy hơi đau lòng sau khi quyên góp một số tiền lớn như vậy, nhưng nghĩ đến số tiền đó có thể trợ giúp được nhiều người hơn, Tô Cẩm lại càng thêm hạnh phúc!
Thấy Nguyên Cảnh còn chưa bước lên xe, cô vui vẻ bước tới vỗ vai anh: “Sao anh không lên xe?”
Nguyên Cảnh quay lại nhìn Tô Cẩm, ánh mắt mỉm cười: “Đã quyên tiền xong chưa?”
“Xong rồi, cũng chỉ là làm mấy thủ tục thôi mà.” Cô nói rất nhẹ nhàng giống như thể đó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt bình thường.
Tô Cẩm vừa nói xong đang định lên xe thì bắt gặp ánh mắt quá nóng bỏng của hai người Lục Chi Ninh và Nguyên Thất.
“Sao thế?” Cô ngạc nhiên hỏi, rất nhanh cô đã nhìn thấy bánh vừng trong tay hai người.
Tô Cẩm lập tức hiểu ra: “À, hai người cũng thấy bánh vừng ngon đúng không? Vậy lần sau tôi lại mời mọi người ăn nữa.” Cô còn tưởng rằng bọn họ không quen ăn cái này.
Lục Chi Ninh lắc đầu, sau đó lại gật đầu, vẻ mặt phức tạp.
Thấy thế, Tô Cẩm vội vàng lên xe nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lục Chi Ninh, chẳng lẽ đứa trẻ xui xẻo này lại xảy ra chuyện gì nữa?
Sau khi xác nhận Lục Chi Ninh không bị nhiễm thứ gì bẩn thỉu, Tô Cẩm mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Chi Ninh ngượng ngùng giải thích: “Tô quán chủ, tôi vừa mới biết cô quyên góp nhiều tiền như vậy, còn trước đó tôi vẫn cho là cô…” Có hơi keo kiệt.
Mấy chữ cuối cùng đó Lục Chi Ninh không nói ra.
Đến bây giờ anh ta mới biết lòng dạ mình quá nhỏ, không theo kịp suy nghĩ và hành vi của Tô quán chủ.
Lục Chi Ninh chân thành xin lỗi: “Xin lỗi Tô quán chủ, là tôi đã hiểu lầm cô.”
Tô Cẩm bối rối, không biết anh ta nói xin lỗi vì cái gì.
Có điều chuyện quyên góp này chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới, không cần thiết cứ phải nói chuyện xoay quanh đề tài này.
Tô Cẩm nhanh chóng bỏ qua đề tài đó, cô cắn một miếng bánh vừng, bắt đầu suy nghĩ trong đầu, lát nữa khi gặp được hai đồ đệ thì liệu đồ đệ của cô có cảm thấy cô bất công không?
Thế mà lại mua thiếu hai cái bánh vừng?
Sắc mặt Tô Cẩm nghiêm túc.
Lục Chi Ninh có chút sợ hãi, chẳng lẽ Tô quán chủ tức giận rồi?
Anh ta khẽ gọi một tiếng: “Tô quán chủ?”
Tô Cẩm lặng lẽ quay đầu lại: “Mọi người mau ăn hết bánh vừng của mình đi, đừng để đồ đệ của tôi nhìn thấy! Nếu như quan hệ thầy trò của chúng tôi không hoà thuận thì nhất định là do mấy người chưa ăn xong bánh vừng của mình, bị đồ đệ của tôi nhìn thấy!”
Lỡ như đồ đệ nói cô bất công, cáu kỉnh với cô thì làm sao bây giờ?
Ánh mắt Lục Chi Ninh run rẩy, được rồi, anh ta vĩnh viễn không thể bắt kịp mạch não của Tô quán chủ.
Anh ta thở dài: “Hay là để tôi xuống xe mua thêm hai cái bánh vừng nữa nhé?”
Tô Cẩm lập tức đáp: “Được.”
Ôi, Lục nhị thiếu đúng là một người vừa tốt bụng vừa chu đáo, vì lòng tốt này của anh ta, đợi lát nữa cô sẽ chỉ điểm cho anh ta vài câu.