Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 221.




Cha Triệu mất tích 1
Ngay khi Tô Cẩm và những người khác trở về khách sạn, Lục Chi Ninh liền mang bánh vừng đi tìm Sở Lâm và Phương Tri Hàn.
Tiện thể, Lục Chi Ninh lại khoe khoang một trận trước mặt Sở Lâm.
“Em họ à, lúc đó cậu không có mặt ở hiện trường nên không biết tình huống Triệu gia nguy hiểm đến cỡ nào đâu! À không, hai chữ nguy hiểm này cũng không đủ để khái quát hết tình hình Triệu gia.”
Sở Lâm im lặng liếc mắt, để em im lặng lắng nghe xem anh thổi đến thế nào!
“Chỉ mới ngay trong trang viên Triệu gia thôi mà Tô quán chủ đã phát hiện rất nhiều vấn đề, phía dưới bồn hoa có chôn xương cốt, ngay cả đá cuội trải trên mặt đất cũng có lẫn bí mật không thể nói ra!
Còn có người sau lưng tốn công tốn sức thiết kế trận pháp nữa, chuyện lần này sao lại có thể nguy hiểm đến cỡ đó chứ? Đáng tiếc hai người không thể tận mắt chứng kiến phong thái của Tô quán chủ cùng với những quanh co khúc chiết trong đó, tôi thấy rất đau lòng cho hai người…”
Lục Chi Ninh vừa nói vừa cười đắc ý.
Sở Lâm và tiểu sư đệ liếc nhau, một lớn một nhỏ vào thời khắc này đã kết thành liên minh, cùng đạt được một mục tiêu.
Thế là, ngay lúc Lục Chi Ninh vẫn còn đắc ý, hai người nhanh chóng phối hợp động thủ với Lục Chi Ninh. Phương Tri Hàn ỷ vào ưu thế của mình, ôm chặt đùi Lục Chi Ninh, còn Sở Lâm tung thẳng một quyền.
“A a a a! Mẹ kiếp!” Sở Lâm trực tiếp xù lông.
Anh ta bị bắt ở lại trong khách sạn còng lưng làm bài tập, kết quả là Lục Chi Ninh thiếu đánh này lại dám chạy tới cố ý khoe khoang?
Loại hành vi này không phải là muốn bị đánh đó sao?
Làm anh em của Lục Chi Ninh, nhất định anh ta phải hoàn thành tâm nguyện của anh họ mình!
Lục Chi Ninh: “…” Uổng công tôi đi mua bánh vừng cho mấy người, cuối cùng là thành tôi sai…

Ba người làm ầm ĩ trong phòng một hồi lâu, Sở Lâm mới dẫn Phương Tri Hàn đi ra ngoài.
Lục Chi Ninh thê thê thảm thảm chạy vào trong phòng tắm soi gương.
Anh ta còn không biết hai thủ phạm kia đã chạy tới trước mặt Tô Cẩm khóc lóc tỏ vẻ khổ sở.
Sau khi Lục Chi Ninh biết chuyện: “…” Mình chẳng qua là thỉnh thoảng không làm người, mà hai sư huynh đệ này lại là chó thật.
Trong lòng Tô Cẩm biết rõ mấy người đang đùa giỡn nhau, đương nhiên cô không tiện nhúng tay vào quản loại chuyện này. Cô nghĩ ba người bọn họ nên giải quyết riêng thì tốt hơn.
Suy cho cùng thì anh em đánh nhau, nào có lý tìm đến chỗ người lớn tố cáo?
Ngoài ra, Tô Cẩm còn muốn tính thử thời gian đi đào mộ, bởi vậy để bọn họ tự giải quyết với nhau.
Lục Chi Ninh nếu chỉ đối phó với một mình Sở Lâm tất nhiên cũng miễn cưỡng rơi vào hạ phong, nhưng nếu như vùng vẫy một chút cũng có cơ hội phản công. Nhưng nếu một Sở Lâm lại thêm một Phương Tri Hàn, hai người cùng nhau đối phó Lục Chi Ninh thì Lục Chi Ninh hoàn toàn rơi vào thế bất lợi.
Có lẽ ngay cả Lục Chi Ninh cũng không ngờ rằng mình mới khoe khoang một trận mà lại khiến cho hai anh em thường xuyên bất hoà này thống nhất chiến tuyến.
Ngay cả anh ta cũng bắt đầu bội phục chính mình…
Triệu phu nhân và Triệu Hoà Cẩn cũng biết được một vài thông tin từ chỗ cha Triệu.
Tuy rằng ông ta không nói rõ ràng một số chi tiết nhưng chuyện nên biết thì hai người bọn họ đều biét.
Dù sao thì cũng không có lý do gì để che giấu mấy chuyện này với bọn họ.
Nói cho bọn họ sớm thì có thể làm cho hai mẹ con cảnh giác hơn, đề phòng đối phương lại ra tay ám hại.
Triệu phu nhân ở trong phòng suy nghĩ một lúc nhưng luôn cảm thấy bất an, mặc dù lúc cha Triệu nói chuyện đều có vẻ nhẹ nhàng, nói rằng Tô quán chủ có thể giải quyết được nhưng bà ấy vẫn luôn cảm thấy mình phải đích thân tới hỏi Tô quán chủ một chút thì tốt hơn.
Nghe được câu trả lời của Tô quán chủ thì bà ấy mới có thể yên tâm được.
Lúc Triệu phu nhân tìm Tô Cẩm, Tô Cẩm vừa tính ra được thời gian thích hợp.Cha Triệu mất tích 2
Thấy Triệu phu nhân tìm mình, Tô Cẩm khẽ mỉm cười: “Phu nhân tới đây là vì chuyện Triệu gia phải không?”
Triệu phu nhân có chút ngượng ngùng: “Đúng thế, tôi lại tới quấy rầy Tô quán chủ rồi.”
“Mặc dù Vĩ Yến có nói với tôi một vài chuyện nhưng tôi vẫn muốn nghe ý kiến của Tô quán chủ.” Triệu phu nhân tỏ vẻ áy náy.
Tô Cẩm lập tức hiểu ra: “Phu nhân cứ yên tâm, chuyện của Triệu gia tôi có thể giải quyết được. Mấy thứ bẩn thỉu trong trang viên tôi đều đã xử lý hết, bây giờ chỉ còn một việc cuối cùng là đào mộ nữa thôi.”
Triệu phu nhân sửng sốt: “Đào mộ?” Cha Triệu không nói cho bà ấy biết chuyện này.
Chỉ nói là Tô quán chủ sẽ có cách giải quyết.
Tô Cẩm cũng không ngốc, nhìn vẻ mặt của Triệu phu nhân là biết cha Triệu không nói rõ ràng, có lẽ là sợ Triệu phu nhân hoảng sợ.
Triệu phu nhân thở dài: “Tô quán chủ yên tâm, tôi không phải là loại người cổ hủ, tôi đã tận mắt chứng kiến thực lực của cô nên đương nhiên là tôi tin tưởng cô. Chỉ là chuyện đào mộ này tôi sợ hơi khó làm, để lát nữa tôi phải về nhà một chuyến.”
Tô Cẩm khẽ kinh ngạc: “Vì sao?”
Triệu phu nhân giải thích: “Đương nhiên tôi và ông nhà đều không có ý kiến, nhưng chuyện mộ tổ này chỉ sợ mấy bàng chi không hài lòng.”
“Nói đi nói lại thì bọn họ cũng chỉ là họ hàng bắn đại bác không tới, nhưng mà suốt ngày cứ cho mình là người Triệu gia. Chuyện lớn như chuyện đào mộ này bọn họ có thể không nhúng tay vào được sao?” Triệu phu nhân lắc đầu không nói nên lời, vừa nghĩ tới những người họ hàng khó chơi đó, bà ấy lại lo lắng cho cha Triệu.
Tô Cẩm bối rối trong một giây.
Nếu mấy người họ hàng kia bắn đại bác cũng không tới thì vì cớ gì mà lại muốn nhúng tay vào chuyện này?
Chẳng lẽ ỷ vào mình lớn tuổi nên không thèm nói lý sao?
Triệu phu nhân vừa định nói tiếp thì có điện thoại gọi tới, người gọi là quản gia. Bà ấy vừa ấn nút nghe thì đã nghe được tiếng nói lo lắng của quản gia.
“Phu nhân, tiên sinh có tới khách sạn tìm bà không? Trước đó tiên sinh nói với tôi là đợi lát nữa sẽ tới thăm một trưởng bối, nhưng sau khi tôi chuẩn bị quà tặng xong quay lại phòng khách thì không thấy tiên sinh đâu nữa!”
Quản gia vô cùng lo lắng: “Tôi gọi điện thoại cho ông ấy không được, điện thoại ông ấy tắt máy rồi, tôi cũng đã tìm trong gara xe nhưng không thiếu chiếc xe nào hết.”
Nghe thấy như vậy, Triệu phu nhân cũng lo lắng theo: “Vậy ông nhanh đi kiểm tra camera đi, trong trang viên có camera đấy!”
“Được được được, tôi sẽ đi ngay, tôi ngốc quá…” Quản gia vội vàng bảo người đi mở camera.
Triệu phu nhân không tắt điện thoại mà chờ quản gia trả lời lại.
Tô Cẩm đứng ở một bên, nghe rõ ràng cuộc trò chuyện của hai người.
Chuyện Triệu gia ngay khi vừa mới được làm sáng tỏ thì cha Triệu đã đâu mất rồi?
Đây là trùng hợp ngẫu nhiên hay là chuyện ngoài ý muốn? Hay là một kế hoạch cẩn thận?
Tô Cẩm cau mày.
Chưa đầy hai phút sau, Triệu phu nhân nghe thấy giọng nói tức giận của quản gia trong điện thoại.
Bà ấy vội vàng hỏi quản gia.
Quản gia run rẩy trả lời bà ấy: “Phu nhân…Không biết camera trong trang viên bị gì mà tất cả đều xảy ra vấn đề! Không quay được gì hết…”
Điện thoại trong tay Triệu phu nhân cạch một tiếng, rơi thẳng xuống thảm.
Thấy Triệu phu nhân sắp ngã, Tô Cẩm vội vàng đưa tay đỡ: “Phu nhân, chớ có hoảng loạn!”
Tô Cẩm nhẹ giọng nhắc nhở, ánh mắt nghiêm túc nhìn Triệu phu nhân.
Triệu phu nhân cũng đối mặt với Tô Cẩm.
Tô Cẩm nói: “Việc này chắc chắn không đơn giản!”
Thời gian quá trùng hợp!
Mà khi cô rời khỏi Triệu gia, từ trên tướng mạo của cha Triệu không hề thấy kiếp nạn gì, nếu không thì cô đã không về thẳng như thế.
Bây giờ lại xuất hiện tình huống này, sợ là thủ phạm hại Triệu gia nhịn không được ra tay.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận