Một mình cứu người 1
Triệu phu nhân nhìn Tô Cẩm giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.
Bà ấy vội vàng nói: “Tô quán chủ, nhất định cô phải cứu ông nhà tôi!”
Nếu ông ta xảy ra chuyện, bà ấy phải làm thế nào đây?
Triệu phu nhân nắm tay Tô Cẩm thật chặt, giờ này khắc này, bà ấy hiểu rõ hơn ai hết người có thể cứu được Triệu Vĩ Yến chỉ có Tô quán chủ!
Tô Cẩm khẽ thở dài, đặt tay lên mu bàn tay Triệu phu nhân: “Phu nhân cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Triệu gia trước mắt vẫn là khách hàng của cô, cô sẽ không để cho khách hàng của mình xuất hiện tình huống nguy hiểm đến tính mạng.
Triệu phu nhân nghe thấy lời Tô Cẩm nói mới xem như nhẹ nhàng thở ra, chỉ là trong lòng vẫn lo lắng bất an như cũ.
“Ông nhà tôi trước nay chưa bao giờ gây thù chuốc oán với người khác. Ngoại trừ chuyện trang viên bị người hãm hại ra thì tôi thật sự không nghĩ ra ông ấy còn kẻ thù nào khác.”
Triệu phu nhân lo lắng nói, trong đầu bà ấy thậm chí còn có một suy đoán, có phải là Tô quán chủ giúp Triệu gia giải quyết được rất nhiều chuyện, đối phương thấy bọn họ không còn bị khống chế liền trực tiếp chó cùng rứt giậu?
Nếu vậy thì tính mạng của Triệu Vĩ Yến chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?
Triệu phu nhân càng nghĩ càng thấy sợ.
Tô Cẩm suy nghĩ một lúc rồi hỏi Triệu phu nhân ngày sinh tháng đẻ của cha Triệu, ngoài ra còn xin một bộ quần áo của cha Triệu.
Ba người Triệu gia mấy ngày nay đều ở lại khách sạn, đương nhiên cũng mang không ít quần áo tới.
Nghe yêu cầu của Tô Cẩm, Triệu phu nhân lập tức dẫn Tô Cẩm đi tới phòng của bọn họ để lấy quần áo của cha Triệu.
Triệu Hoà Cẩn thấy sắc mặt Tô quán chủ nghiêm nghị, trên mặt mẹ mình vẫn còn vương nước mắt, anh ta lập tức ý thức được có chuyện gì đó không ổn, có thể lại xảy ra chuyện gì đó.
“Tô quán chủ…lại xảy ra chuyện gì nữa à?”
Tô Cẩm quay lại nhìn anh ta nói: “Nhổ vài sợi tóc của anh cho tôi.”
Triệu Hoà Cẩn khẽ giật mình, vội vàng nhổ mấy sợi tóc cẩn thận gói vào khăn giấy rồi đưa cho Tô Cẩm.
Vành mắt Triệu phu nhân đỏ hoe nói: “Hoà Cẩn, cha con…mất tích rồi.”
Triệu Hoà Cẩn ngạc nhiên và sửng sốt: “Mất tích? Sao lại mất tích được?” Anh ta không hiểu, tại sao một người đang sống sờ sờ đó lại mất tích? Hơn nữa nửa tiếng trước còn gọi điện thoại video với bọn họ mà.
Mấy thứ bẩn thịu trong trang viên Triệu gia đã bị Tô quán chủ giải quyết hết toàn bộ.
Tại sao ngay tại lúc này lại xảy ra chuyện cho được?
Tô Cẩm thản nhiên nói: “Rất có thể là đối phương nhịn không được mà ra tay.”
Dứt lời, Tô Cẩm liền giơ tay ném ra một lá bùa, bao phủ toàn bộ căn phòng trong một lớp kim quang nhàn nhạt.
Cô nghiêm túc nhìn Triệu phu nhân và Triệu Hoà Cẩn: “Từ giờ trở đi hai người không được ra khỏi căn phòng này! Sau khi tôi đi rồi, cho dù bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không được mở cửa. Cho dù có thấy tôi xuất hiện ở ngoài cửa gọi mọi người cũng không được mở cửa, có hiểu ý tôi không?”
“Tô quán chủ, cô muốn tự mình đi tìm cha tôi sao?” Triệu Hoà Cẩn lên tiếng hỏi.
Tô Cẩm trả lời đơn giản: “Ừ, tôi sẽ đi một mình.”
Triệu phu nhân muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Lúc này nếu Tô quán chủ đưa bà ấy theo cũng chỉ có thể gây thêm phiền phức cho Tô quán chủ.
Triệu Hoà Cẩn vội đáp: “Tô quán chủ nhớ chú ý an toàn, tôi và mẹ sẽ ở đây không đi đâu hết.”
Nếu không thể giúp được thì phải cố gắng đừng có cản trở!
Ngay sau đó, Triệu Hoà Cẩn lại hỏi: “Đúng rồi, Tô quán chủ, vậy mấy người Sở đạo trưởng thì sao?”
Tô Cẩm nói: “Có lẽ đối phương chỉ nhắm vào hai người tôi, nhưng mà để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi cũng sẽ qua chỗ bọn họ.”
Tô Cẩm suy nghĩ một chút, vì để tránh cho Triệu phu nhân và Triệu Hoà Cẩn có những suy nghĩ lung tung, cô cân nhắc xem có nên hỏi ý kiến của mấy người kia, hay là cứ trực tiếp đưa mấy người khác tới chỗ này là được rồi.
Mấy người ngồi lại với nhau còn có thể đánh mạt chược.
Tô Cẩm không lãng phí thời gian, quay người liền biểu diễn thuật Xuyên Tường ngay trước mặt Triệu phu nhân và Triệu Hoà Cẩn, cô xuyên thẳng đến căn phòng bên cạnh.
Triệu Hoà Cẩn và Triệu phu nhân trợn mắt há hốc mồm: “…” Hôm nay cũng là một ngày cảm thấy Tô quán chủ cực giỏi.
Tô Cẩm dùng tốc độ nhanh nhất đem Sở Lâm, Lục Chi Ninh còn có Nguyên Cảnh đến tập trung cùng một chỗ.
Sở Lâm và Phương Tri Hàn còn đang giằng co với Lục Chi Ninh, thấy sắc mặt nghiêm túc của Tô Cẩm, bọn họ nhanh chóng gác chuyện cá nhân sang một bên.
“Sư phụ, xảy ra chuyện gì à?”
Tô Cẩm giải thích ngắn gọn mọi chuyện: “Triệu tiên sinh mất tích, bây giờ tôi định đi tìm ông ta nhưng sợ chuyện này ảnh hưởng tới mọi người. Tôi đã bố trí bùa ở chỗ Triệu phu nhân rồi, nếu như mọi người đồng ý thì cùng đi sang phòng bên cạnh. Nếu cảm thấy nhiều người không tiện thì tôi sẽ bố trí bùa ở chỗ này cho mọi người.”
Mọi người chẳng ai ngờ rằng chỉ mới trong thời gian ngắn mà cha Triệu đã xảy ra chuyện.
Sở Lâm vội vàng nói: “Sư phụ, bây giờ tâm tình Triệu phu nhân không tốt, tôi có thể qua đó dỗ cho bà ấy vui.” Dù sao thì cách phục vụ của Huyền Thanh quán từ trước đến nay vẫn luôn chu đáo.
Tô Cẩm gật đầu: “Được.”
“Vậy tôi cũng đi qua chỗ Triệu phu nhân, đề phòng bọn họ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” Nguyên Cảnh nói theo.
Lục Chi Ninh cũng bày tỏ muốn ở cùng mọi người.
Thế là Tô Cẩm trực tiếp mang bọn họ cùng trải nghiệm cảm giác dịch chuyển.
Trong chớp mắt mấy người đã đi vào phòng Triệu phu nhân.
Triệu phu nhân và Triệu Hoà Cẩn hoảng sợ nhìn mấy người đột nhiên xuất hiện.
Trong lòng Lục Chi Ninh vui vẻ, đây chính là cảm giác dịch chuyển sao? Thật k*ch th*ch!
Tô Cẩm không lãng phí thời gian nữa, lại dặn dò thêm một lần: “Mọi người nhớ kỹ cho tôi, cho dù bên ngoài có xảy ra chuyện gì hay có ai gọi mọi người cũng không được mở cửa!”
“Tôi sẽ đưa Triệu tiên sinh về!” Nói xong, Tô Cẩm lại ném một lá bùa Truyền Hoạ cho Sở Lâm: “Có việc gì thì liên lạc với tôi.”
Đồng thời, Tô Cẩm lấy từ trong túi tiền của cô rất nhiều đồ ăn khô dự trữ.
Sau đó, Tô Cẩm trực tiếp biến mất khỏi phòng.
Mấy người nhìn một đống đồ ăn vặt và nước đóng chai trên mặt đất, lập tức hiểu ý Tô Cẩm.
Điều này có nghĩa là bọn họ phải ở lại đây, ngay cả thức ăn cũng không được gọi mang vào.
Đã như vậy, bọn họ làm theo là được.
Lúc này.
Lục Chi Ninh im lặng lấy nửa chiếc bánh vừng còn lại ra, lúc nãy trên xe anh ta chưa ăn xong nên tiện tay nhét vào túi.
Lúc này cắn một miếng… ăn ngon thật.
Sở Lâm trừng mắt không nói nên lời.
Loại thời điểm này mà còn không biết xấu hổ ăn bánh vừng nữa à? Hừ, mùi thơm bánh vừng toả khắp phòng, mấy người cũng thầm mắng chửi Lục Chi Ninh.
Nếu không thì làm sao mà lại nói anh ta thiếu đánh cho được?
Luôn có thể kéo đến đủ hận thù!
Sở Lâm hừ lạnh một tiếng, sau đó kéo tay tiểu sư đệ tới bên cạnh Triệu phu nhân, một lớn một nhỏ lần lượt an ủi Triệu phu nhân và Triệu Hoà Cẩn.
Khung cảnh bỗng trở nên ấm áp, mà Lục Chi Ninh lại cảm thấy lạc lõng với bọn họ một cách quỷ dị.
Anh ta yên lặng cất bánh vừng của mình đi, một lần nữa thả lại vào trong túi.
Anh ta quay lại nhìn Nguyên Cảnh, Nguyên Cảnh cho anh ta một ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, giống như muốn nói Lục Chi Ninh không có đầu óc.
Lục Chi Ninh: “…” Được rồi, anh ta cắn bánh vừng sai thời điểm, là lỗi của anh ta, anh ta phải tự kiểm điểm bản thân mình…