Huyễn cảnh sát chiêu 1
Tô Cẩm dùng bùa Dịch Chuyển đi thẳng tới phía ngoài trang viên Triệu gia.
Cô nhớ khi quản gia gọi điện thoại tới đã nói là cha Triệu ở trong phòng khách chờ ông ta. Nói cách khác, chuyện cha Triệu mất tích có thể tìm thấy manh mối ở trong trang viên này.
Cô đứng ở bên ngoài quan sát kỹ trang viên. Rõ ràng mới một tiếng đồng hồ trước đó cô mới đi khỏi chỗ này, nhưng bây giờ khi nhìn lại trang viên, Tô Cẩm luôn cảm thấy chỗ này lộ ra khí tức xa lạ.
Tô Cẩm híp mắt, tiến về phía trước vài bước, nhẹ nhàng đẩy, cổng bên ngoài trang viên bị đẩy ra.
Cô nhấc chân bước vào.
Vừa đi được mấy bước liền đứng yên không tiến lên nữa.
Mà cánh cổng ở sau lưng cô cũng rầm một tiếng, đóng sầm lại.
Tô Cẩm bình tĩnh nhìn lại, khoé môi nhếch lên một nụ cười lạnh. Tốt lắm, có người chạy đến trước mặt cô giả thần giả quỷ, xem ra là ngại mệnh quá dài.
Ánh mắt Tô Cẩm lạnh nhạt đảo qua mấy viên đá cuội trên mặt đất rồi nhìn về phía bồn hoa đang nở rộ ở cách đó không xa.
Hai chỗ bị cô phá huỷ giờ phút này lại nguyên vẹn không bị hư hao gì.
Không chỉ có như thế, từ khi cô bước vào trang viên đến giờ, trong trang viên không hề có người nào xuất hiện. Cho dù là quản gia hay là người giúp việc lẫn vệ sĩ, thật giống như tất cả đều biến mất.
Phảng phất như nơi cô bước vào là một trang viên đã bỏ hoang từ lâu.
Tô Cẩm nhìn về cách đó không xa, cô bắt đầu chậm rãi đi về phía trước. Mỗi bước cô đi, nụ cười trong mắt cô lại càng đậm.
Đến lúc cô tiến vào trung tâm của trang viên mới dừng lại, mỉm cười nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sô pha: “Triệu tiên sinh, ông thật đúng là bắt tôi phải đi tìm.”
Cha Triệu nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cẩm, ông ta nói: “Tô quán chủ, sao cô lại quay lại thế?”
Tô Cẩm vừa cười vừa nói: “Trong nhà tưởng ông xảy ra chuyện gì nên bảo tôi qua đây xem một chút.”
Cha Triệu giật mình nói: “Hoá ra là vậy? Vậy thì thật xin lỗi vì lại gây phiền phức cho Tô quán chủ. Tôi vẫn luôn ở trong trang viên chưa từng bước ra ngoài.”
Tô Cẩm không thèm để ý khoát tay: “Không sao, phiền phức hay không không quan trọng, chỉ cần Triệu tiên sinh trả đủ thù lao thì đi thêm một chuyến cũng không phải chuyện to tát gì.”
“Đúng rồi Triệu tiên sinh, thù lao chuyến này có phải tôi cũng nên kết toán một chút?” Tô Cẩm nhàn nhã nhìn ‘cha Triệu’ trước mặt.
“Cái đó là đương nhiên.” Cha Triệu đứng dậy, vẻ mặt hiền lành đút tay vào túi, giống như muốn lấy tiền cho Tô Cẩm.
Ánh mắt Tô Cẩm di chuyển xuống bàn tay ông ta.
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên căng thẳng.
Rất nhanh, cha Triệu lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, vẻ mặt vô hại đưa cho Tô Cẩm: “Tô quán chủ, tấm thẻ này chính là thù lao lần này của cô.”
“Triệu tiên sinh thật sảng khoái, tôi rất mong chờ sự hợp tác sau này của chúng ta.” Cô đưa tay định nhận lấy tấm thẻ kia trong tay ông ta.
Tuy nhiên, khi chuẩn bị đụng vào tấm thẻ kia, Tô Cẩm bỗng nhiên rút tay lại, vẻ mặt khó xử: “Ôi chao, Triệu tiên sinh, tôi đột nhiên nhớ lại khi tôi tới đây đã nhận thù lao bên chỗ Triệu phu nhân rồi. Tôi e rằng tôi không thể nhận được tấm thẻ mà ông đưa đâu.”
Sắc mặt cha Triệu hơi thay đổi, rất nhanh lại khôi phục bình thường: “Không sao, Tô quán chủ khổ cực như vậy, thu thêm một phần thù lao cũng là xứng đáng.”
Tô Cẩm gật đầu, phối hợp trả lời ông ta: “Triệu tiên sinh nói quả thật rất có lý.”
Cô lại giơ tay lên định nhận tấm thẻ kia.
Chỉ có điều, khi sắp chạm vào tấm thẻ thì Tô Cẩm lại thu tay về.
“Triệu tiên sinh, cũng không được. Tôi không thể làm trái lương tâm của mình. Huyền Thanh quán chúng tôi không làm cái chuyện thu hai phần thù lao này, chúng tôi có nguyên tắc của chúng tôi.”
Trên mặt Tô Cẩm đều viết rõ tôi muốn tiền nhưng tôi có nguyên tắc.Huyễn cảnh sát chiêu 2
Nụ cười trên mặt cha Triệu dần nhạt đi, ông ta nói tiếp: “Không sao đâu Tô quán chủ, cô có thể coi tấm thẻ này như là tiền dầu vừng mà tôi đưa cho cô.”
Nghe vậy, nụ cười trong mắt Tô Cẩm càng đậm hơn.
“Ý kiến này không tồi.”
Dứt lời, rõ ràng thấy cha Triệu thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, Tô Cẩm nói thêm: “Đúng rồi, Triệu tiên sinh, không biết ông đã từng nghe câu này chưa?”
Cha Triệu bị Tô Cẩm nhìn chằm chằm, không thể không phối hợp hỏi: “Câu gì?”
Tô Cẩm cười lạnh một tiếng: “Câu này chính là…Tuyệt đối không được tuỳ tiện nhận đồ của người lạ!”
Sắc mặt cha Triệu lập tức thay đổi, ông ta vươn tay định tóm lấy Tô Cẩm. Đáng tiếc, Tô Cẩm đã sớm có phòng bị, nhanh chóng lách mình né tránh, kéo dài khoảng cách với ‘cha Triệu’.
Trong chớp mắt, hai người biến thành trạng thái đối địch.
Nụ cười trong mắt Tô Cẩm tắt dần, ánh mắt lạnh lùng nhìn thứ trước mắt.
“Nếu ông chưa từng nghe câu nói vừa rồi kia thì phải nhớ cho kỹ câu đó. Nhân tiện, tôi cũng sẽ tốt bụng nói cho ông biết lý do, bởi vì người lạ hay quỷ lạ đưa đồ thì phần lớn đều chẳng phải là thứ tốt gì cả, nói không chừng sẽ bắt ông phải đánh đổi cả mạng sống.”
Tô Cẩm đưa tay chỉ tấm thẻ trong tay ông ta.
“Cũng giống như cái thứ trong tay ông chỉ là một tờ tiền âm phủ mà cũng muốn làm thành thẻ để lừa tôi nhận lấy à? Ông quá keo kiệt rồi đấy!
Ít nhất ông cũng phải chuẩn bị chút vàng ròng bạc trắng mới đúng chứ! Dù sao thì giá trị bản thân của Tô Cẩm tôi cũng rất đáng tiền!”
Chiêu dùng tiền mua mạng này thường xuyên được ác quỷ hoặc lệ quỷ sử dụng, chỉ cần người còn sống tự nguyện nhận tiền của bọn nó thì coi như là đạt thành giao dịch. Sau đó, mấy thứ bẩn thỉu này sẽ dây dưa không ngớt cho tới khi lấy mạng.
Tô Cẩm vừa dứt lời, con quỷ kia trong chớp mắt đã khôi phục hình dáng thật. Thẻ trong tay cũng biến thành một tờ tiền âm phủ, nó phẫn nộ nhìn về phía Tô Cẩm: “Đồ con người xảo quyệt, lại dám chơi đùa tao?!”
Biết rõ nó là giả mà còn cố tình chơi đùa nó?
Nó dùng sức ném đồng tiền âm phủ trong tay ra, lúc này Tô Cẩm cũng lấy ra một lá bùa. Lá bùa dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bay xẹt qua tờ tiền âm phủ kia, trong nháy mắt tờ tiền âm phủ bị cắt thành hai, lơ lửng hạ xuống.
Ác quỷ còn chưa kịp kinh ngạc thì toàn bộ cơ thể của nó đã bị lá bùa cắt ra.
Trong chớp mắt, nó hoá thành một đám tro bụi.
Tô Cẩm bình tĩnh thu hồi lá bùa, ghét bỏ phủi tro bụi dính trên đó.
“Cũng không nhìn xem thử mình là thứ gì, muốn bản lĩnh không có bản lĩnh, muốn đạo hành không có đạo hành, thế mà còn dám tính kế với tôi? Ôi, mấy ác quỷ bây giờ đúng thật quá ngông cuồng, ngay cả hai chữ khiêm tốn cũng không biết viết thế nào nữa!”
Tô Cẩm quay lại nhìn xung quanh, vẫn là phòng khác trong trang viên. Tô Cẩm vung tay lên, kim quang nhàn nhạt bay về bốn phía. Cô nhanh chóng ném ra một lá bùa khác, đồng thời hét to một tiếng: “Phá!”
Sau khi dứt lời, phòng khách trước mắt dần dần biến mất…
Lúc Tô Cẩm lại mở mắt ra, cô đang đứng ở phía ngoài trang viên Triệu gia.
Mà bên chân cô lúc này đang lưu lại một nửa tờ tiền âm phủ, chính là tờ tiền mà lúc nãy trong ảo cảnh cô dùng lá bùa cắt làm đôi.
Tô Cẩm nhếch môi cười: “Hay cho một huyễn cảnh sát chiêu!”
Đáng tiếc, sát chiêu không đủ hung ác.
Loại trò vặt này mà còn muốn giết cô? Không thực tế chút nào.
Tô Cẩm giơ mũi chân lên rồi giẫm lên tờ tiền âm phủ đó. Mũi chân ấn mạnh xuống, trong nháy mắt tờ tiền âm phủ bị nghiền nát thành từng mảnh.