Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 224.




Cùng lúc Tô Cẩm loại bỏ ảo cảnh, trong khách sạn, cũng xuất hiện một khúc nhạc dạo ngắn.
Sở Lâm còn có Phương Tri Hàn vừa an ủi xong hai mẹ con Triệu gia, ngay sau đó, bọn họ lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa vang lên liên tục từng tiếng một.
Không khí trong phòng trong nháy mắt trở nên ngưng trệ, mấy người cùng liếc nhau.
Nguyên Cảnh trấn an nói: “Đừng sợ, chúng ta không mở cửa là được.”
Tiếng gõ cửa dần dần trở nên nặng nề, Sở Lâm đánh bạo đi vài bước về phía cửa, anh ta vểnh tai lên, hết sức chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Mơ hồ trong đó, anh ta nghe thấy tiếng động nhỏ xíu, cái tiếng kia nghe giống như tiếng móng tay cào cửa…
Sở Lâm vô ý thức lui lại một bước.
Phương Tri Hàn chạy tới bên cạnh anh ta, im lặng đánh giá một câu: “Không có tiền đồ!”
Sở Lâm: “…” Không! Anh ta rõ ràng là lâm nguy không sợ!
Một giây sau, chỉ thấy Phương Tri Hàn đẩy Sở Lâm ra, nó đứng đó, hét lớn một tiếng: “Yêu tà phương nào!”
Giọng nói mặc dù non nớt, nhưng lại khí thế mười phần.
Thứ ngoài cửa dường như ngưng lại một chút, sau đó tiếng động biến mất…
Sở Lâm khiếp sợ không thôi.
“? ? ?” Tiểu sư đệ cũng ưu tú như vậy sao?
Phương Tri Hàn liếc anh ta một cái, kiêu ngạo hếch cằm lên: “Mặc dù đạo pháp của em không được, nhưng em cũng đi theo sư huynh gặp qua không ít chuyện.”
Nói đến chỗ này, Phương Tri Hàn thở dài: “Nếu như sư huynh của em ở đây, yêu tà như này, sư huynh có thể chém giết thẳng tay, nào giống như anh…”
Sở Lâm lại bị đâm mạnh một đao: “…” Anh ta đuối lý, anh ta có thể làm sao?
Anh ta chỉ có thể lặng lẽ cố gắng, chờ đợi một ngày mình có thể lặng lẽ khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
Nhưng, thứ bên ngoài căn phòng, cũng không vì vậy mà yên tĩnh.
Vừa yên lặng được thêm vài phút.
Bên ngoài lần nữa truyền đến tiếng gõ cửa.
Sở Lâm giương mắt đảo qua, đáy mắt tràn đầy không vui phun ra một chữ: “Cút!” Không phải chỉ là khí thế sao? Anh ta cũng có thể!
Sau đó tiếng gõ cửa bên ngoài quả nhiên ngừng lại.
Chỉ là…
Vài giây sau, Sở Lâm lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Là tôi, Tô Cẩm.”
Sở Lâm khẽ giật mình, nhất thời từ dưới đất đứng lên.
Những người khác trong phòng cũng một vẻ hơi kinh ngạc, Phương Tri Hàn nhấc chân muốn chạy tới, lại bị Sở Lâm một phát bắt được.
“Sư phụ không phải người đi tìm Triệu tiên sinh sao? Làm sao nhanh như vậy đã trở lại rồi hả?” Sở Lâm lên tiếng hỏi.
Rất nhanh, giọng nói ngoài cửa đã trả lời lại: “Triệu tiên sinh tôi đã mang về, chỉ có điều, đối thủ lần này thật sự là quá lợi hại, lúc vi sư cứu người, không cẩn thận bị thương.”
Dứt lời, cô lại nặng nề vỗ cửa, giống như bị thương nghiêm trọng, bộ dạng rất nóng lòng.
Đáy mắt Sở Lâm xẹt qua một tia kinh ngạc.
Triệu phu nhân và Triệu Hoà Cẩn cũng rất lo lắng, hai người đều đứng ở bên cạnh Sở Lâm.
Triệu phu nhân nhỏ giọng nói: “Có khi nào thật sự là tô quán chủ trở về không hả?” Bà ấy vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến giọng nói suy yếu của cha Triệu: “Đa tạ Tô quán chủ đã cứu tôi, lần này, là tôi liên lụy đến Tô quán chủ rồi.”
Cha Triệu ho khan vài tiếng, sau đó chật vật gõ cửa: “Phu nhân, là tôi đã trở về, bà mở cửa nhanh đi, Tô quán chủ bị thương rất nghiêm trọng, cần trị liệu kịp thời!”
Sau đó chính là tiếng người ngã trên mặt đất, còn có tiếng cha Triệu vội vã gọi người: “Tô quán chủ? Tô quán chủ cô sao vậy! Tô quán chủ cô đừng dọa tôi!”
Trong chớp mắt, tình hình bên ngoài giống như trở nên rất không ổn.
Sở Lâm lôi kéo Phương Tri Hàn, đáy mắt tràn đầy nghi hoặc, sư phụ bị thương rồi hả? Bị thương rất nghiêm trọng?
Không không không, trải qua nhiều chuyện như vậy, sư phụ cũng không bị thương tổn gì! Hơn nữa sư phụ có bùa Dịch Chuyển, hoàn toàn có thể trực tiếp đi vào trong phòng, không cần thiết ở bên ngoài lẩm bẩm nói nhảm một đống thứ.
Nói tới nói lui, “người” bên ngoài, cũng là muốn lừa bọn họ mở cửa!Triệu phu nhân hai mắt phiếm hồng, bà ấy nhìn Sở Lâm, lại nhìn Nguyên Cảnh: “Sở đạo trưởng, Tam gia, có khi nào thật sự là Tô quán chủ bị thương không?”
Nghe vậy, mấy người trăm miệng một lời phản bác: “Không có khả năng!”
Sở Lâm trấn định nói: “Sư phụ tôi có bùa Dịch Chuyển, có thể thông qua đi đến trước mặt chúng ta!”
Nguyên Cảnh nói tiếp: “Đúng, thực lực của A Cẩm có thể nói là cao thâm khó lường, sẽ không dễ dàng bị thương, hơn nữa bùa trong phòng này là do cô ấy bày ra, cô ấy làm việc cẩn thận chu toàn, không có khả năng dưới tình hình này, còn bảo chúng ta mở cửa.”
Triệu phu nhân thấy hai người kiên định như vậy, bà ấy thở dài: “Cũng phải, trước khi đi Tô quán chủ đã dặn dò nhiều lần, cho dù nghe được cái gì cũng không thể mở cửa…”
Có lẽ là chính mình quá sốt ruột, đầu óc cũng không rõ ràng.
Người bên ngoài thấy trong phòng không có động tĩnh, rất nhanh lại vội vàng lên tiếng: “Phu nhân, bà mở cửa nhanh đi, Tô quán chủ hình như không được rồi, cô ấy cũng là vì cứu tôi nên mới biến thành như này, tôi không thể để cho cô ấy bởi vì tôi mà chết được!”
Trên mặt Triệu phu nhân không đành lòng, nhưng lại cảm thấy những lời này, mơ hồ có lỗ thủng, người bên ngoài rõ ràng là muốn lừa bọn họ mở cửa!
Lúc này.
Sở Lâm vẻ mặt tiếc hận đi vài bước về phía cửa, anh ta khẽ nói: “Triệu tiên sinh, xin hỏi sư phụ tôi hiện tại thế nào?”
Triệu tiên sinh trả lời: “Chỉ còn lại có một nửa sức lực, sợ là nếu không đi.”
Một giây sau, Sở Lâm vô cùng khoái lạc nói: “Nếu như đã không được, vậy chẳng lẽ tôi có thể trở thành quán chủ của Huyền Thanh quán sớm một chút? Triệu tiên sinh, thay tôi nói với người một câu: Đồ nhi bất hiếu, nhưng đồ nhi rất cảm tạ người nhường lại vị trí quán chủ!”
Một phen lời này của Sở Lâm, trực tiếp khiến cho Triệu tiên sinh ở bên ngoài tự bế rồi.
Cứ thế trôi qua nửa phút, bên ngoài hành lang cũng không truyền đến bất cứ tiếng động gì.
Lục Chi Ninh yên lặng giơ ngón tay cái cho Sở Lâm.
Rất tốt, loại lời này cũng dám nói ra! Đoán chừng mấy thứ bẩn thỉu giả mạo Tô quán chủ ở bên ngoài, đang tức chết rồi.
Phương Tri Hàn lặng lẽ ghi nhớ câu nói này ở trong lòng.
A, thì ra đại sư huynh đang lặng lẽ nhớ thương vị trí quán chủ? Đợi sư phụ trở về, nó nhất định phải kể lại nguyên văn cho sư phụ, bởi vì như vậy, về sau nó chính là đệ tử mà sư phụ thương yêu nhất!
Đại sư huynh chẳng mấy chốc sẽ bị đánh vào lãnh cung.
Sở Lâm không nghĩ nhiều, thấy người bên ngoài không lên tiếng, anh ta bắt đầu tiếp tục lầm bầm.
“Triệu tiên sinh, thực không dám giấu giếm, tôi đã sớm nhớ thương vị trí quán chủ của sư phụ tôi rồi, hiện tại người xảy ra chuyện rồi, tôi rất tình nguyện kế thừa Huyền Thanh quán.”
“Ai? Triệu tiên sinh làm sao ông không lên tiếng vậy? Còn có sư phụ tôi? Hơi thở cuối cùng vẫn còn chứ?”

Thứ bên ngoài tựa hồ bị tức điên rồi, hành lang yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai thê lương.
Ngay sau đó có cái gì đó điên cuồng xô vào cửa, dường như dùng sức rất lớn, đập vào cánh cửa vang lên rầm rầm, đáng tiếc, không chỉ có khóa cửa hoàn hảo, ngay cả cánh cửa kia cũng như chiếc bàn đá, không nhúc nhích tí nào!
Sở Lâm cách một cánh cửa, cũng có thể cảm giác được dáng vẻ tức giận thở hổn hển của đối phương, nhất thời, anh ta cười ra tiếng, thậm chí cười có chút càn rỡ: “Cũng không nhìn lại một chút mình là thứ gì, còn muốn giả mạo sư phụ ta? Phi! Kỹ năng diễn xuất bỏ đi, làm diễn viên quần chúng cũng không có ai muốn!”
Sau đó, mấy người trong phòng nghe thấy bên ngoài có tiếng gì đó giống như thổ huyết.
“…” Đạo pháp không ra làm sao, mồm mép hoàn toàn vẫn như trước đây có thể tức chết người.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận