Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 226.




Cùng lúc đó, ẩn nấp trong một căn phòng nào đó ở Kinh Thành, một người đàn ông mặc áo đen, phẫn nộ tới cực điểm.
“Đáng chết! Lại không thể giết được Tô Cẩm!”
Sắc mặt người đàn ông biến thành màu đen, cả người toàn thân trên dưới lộ ra âm khí u ám.
Bên tay hắn ta bày một bình thủy tinh nhỏ, bên trong bình thủy tinh có một sợi sương màu đen, sương đen dần dần rơi xuống đáy bình, cuối cùng biến mất, giống như đã mất đi sinh mệnh.
Bên cạnh người đàn ông áo đen còn có một ông lão đang đứng.
Ông lão nhìn chằm chằm bình thủy tinh, thấy đồ vật bên trong rất nhanh đã biến mất, nhịn không được hoảng hốt trong lòng.
“Tôn sứ, ám sát thất bại rồi…”
Sứ giả liếc ông ta một cái, đáy mắt sự lạnh lùng độc ác trải rộng.
Toàn thân ông lão run lên, vội vàng cúi đầu xuống: “Cầu xin tôn sứ chỉ cho một con đường sống… Tô Cẩm này đã điều tra chuyện của Triệu gia gần như không sai biệt lắm, vậy chuyện tôi kéo Triệu gia làm con dê thế tội, sớm muộn cũng sẽ bị chọc thủng, hiện tại lại ám sát thất bại, chỉ sợ Tô Cẩm sẽ không dừng tay ở đây…”
Xem chừng, chẳng mấy chốc sẽ tra ra được trên người ông ta.
Đến lúc đó… Sợ là toàn gia tộc đều phải gặp nạn theo ông ta.
Sứ giả không phản ứng đến ông lão, hắn ta tới chỗ này vốn là để hỗ trợ xử lý chuyện của Triệu gia, nào ngờ lúc tới, người nhúng tay vào chuyện của Triệu gia lại là Tô Cẩm?
Còn không phải là đối thủ một mất một còn của Thiên Uyên bọn họ hay sao?
Lần trước chuyện của Bạch Vân quán, Tô Cẩm làm hại bọn họ tổn thất không ít cơ nghiệp, mối thù này, bọn họ vẫn luôn ghi nhớ.
Thế là, phản ứng đầu tiên của sứ giả chính là giải quyết Triệu gia và Tô Cẩm cùng lúc.
Chỉ là đáng tiếc… Tô Cẩm rốt cuộc vẫn có chút bản lĩnh, dù cho hắn ta đã lấy ra quỷ oán niệm mình nuôi nhiều năm, cũng vẫn thất bại.
Sứ giả hung hăng nhíu mày.
Trước mắt muốn g**t ch*t Tô Cẩm, độ khó sợ là khó hơn nhiều so với trong tưởng tượng.
Nếu như không giải quyết Tô Cẩm, thì chính là đại biểu cho việc nỗ lực nhiều năm của Thiên Uyên đường ở Kinh Thành, sẽ bị hủy kết thúc.
Sứ giả do dự trong chốc lát, thôi được rồi, chuyện còn chưa tới mức khó nhất, hắn ta lại giãy dụa một chút.
Sứ giả quay đầu nhìn về phía ông lão: “Bây giờ ông trở về gỡ bỏ toàn bộ những lá bùa trận pháp tương quan trong nhà các ông đi! Không để lại một chút dấu vết nào! Đến lúc đó, cho dù thế nào Tô Cẩm cũng không có chứng cứ.”
Đây cũng là biện pháp cuối cùng có thể bảo toàn gia tộc bọn họ.
Hốc mắt ông lão nhất thời đỏ lên: “Nhưng tôn sứ à… Tình hình nhà chúng tôi, ngài cũng biết đó! Nếu như toàn bộ trận pháp bị triệt hạ, vậy cả nhà chúng tôi rất nhanh sẽ gặp báo ứng… Chúng tôi, chúng tôi không thể chấp nhận cái giá quá đắt này!”
Không phải vậy ông ta cũng sẽ không tìm Triệu gia làm con dê thế tội.
Để cho Triệu gia gánh chịu hậu quả cho bọn họ.
Sự lạnh lùng trong đáy mắt sứ giả càng thêm sâu sắc: “Ông cho rằng bây giờ ông còn có lựa chọn sao? Đợi Tô Cẩm đưa ra thời gian, cô ta tuyệt đối sẽ cắn chết nhà ông không thả! Ông cho rằng Bạch Vân quán bị huỷ như thế nào ở trên tay cô ta?
Phàm là có chút dấu vết để lại, cô ta đều sẽ lần theo để điều tra!”
Bạch quán chủ không phải đã che giấu được hai mươi năm à? Kết quả cuối cùng là cái gì? Còn không phải bị Tô Cẩm trực tiếp chọc thủng bộ mặt thật?
Ông lão dường như đang cân nhắc hai loại lựa chọn lợi và hại, nếu như nghe theo sự dặn dò của sứ giả, tối thiểu nhất sứ giả sẽ còn hỗ trợ nghĩ cách, nếu như không nghe lời phân phó, rất có thể sứ giả sẽ mặc kệ bọn họ.
Nhưng hai lựa chọn này, cho dù chọn cái nào, cũng sẽ không có kết quả tử tế.
Cuối cùng dưới ánh mắt độc ác của sứ giả ông lão đau khổ nhẹ gật đầu.
…Tô Cẩm rất nhanh đã tìm thấy cha Triệu hôn mê bất tỉnh trong nhà gỗ nhỏ.
Cô nhanh chóng kiểm tra, người còn sống, chỉ là trên người dính không ít âm khí, đoán chừng sau khi ông ấy biến mất, đã bị người ta ném vào trong nhà gỗ nhỏ.
May mà trên người ông ấy còn mang theo bùa Hộ Mệnh mà cô cho.
Nếu không phải như thế, dưới sự quan sát của nhiều âm khí như vậy, đoán chừng cũng không còn chỉ là hôn mê đơn giản như vậy nữa.
Nói không chừng đã mất gần nửa cái mạng rồi.
Tô Cẩm xoay người trực tiếp khiêng cha Triệu lên, mới vừa đi một bước, lại phát hiện xung quanh nhà gỗ nhỏ có không ít mấy thứ bẩn thỉu tới.
Đại khái đều là bị âm khí ở nơi này hấp dẫn tới.
Không chỉ có như thế, âm khí trong nhà gỗ nhỏ cũng bắt đầu xao động bất an, trong chớp mắt, tất cả mọi thứ giống như đã thương lượng xong, cùng nhau vây Tô Cẩm ở bên trong.
Mắt thấy âm khí còn có mấy thứ bẩn thỉu dần dần tới gần, đồng thời vòng vây cũng dần dần thu nhỏ.
Ánh mắt Tô Cẩm khinh thường lấy ra một lá bùa Dịch Chuyển.
Sau đó dưới sự bao vây của từng lớp những thứ kia, đường hoàng biến mất…
Âm khí: “?”
Mấy thứ bẩn thỉu: “?”
Mẹ ơi? Còn có thể chơi như vậy sao? Chúng nó đã chuẩn bị ra tay rồi, kết quả người đột nhiên biến mất?
Tốt xấu gì cũng đánh một chầu rồi hẵng chạy chứ!
Âm khí tức giận bất bình, mấy thứ bẩn thỉu cũng phát ra tiếng tru.
Tô Cẩm khiêng cha Triệu, trực tiếp trở về trong phòng khách sạn.
Sự xuất hiện của cô, quá đột ngột, dù vậy, mấy người trong phòng cũng phản ứng rất nhanh: “Sư phụ, người trở về rồi!” Sở Lâm vội vã tiến tới.
Mẹ con Triệu gia cũng vội vàng tiến lên.
Tô quán chủ thật thần thông quảng đại, nói có thể giải quyết việc này, rất nhanh đã đưa người về, hơn nữa sức lực của tô quán chủ cũng rất lợi hại…
Thấy bọn họ muốn lại gần, Tô Cẩm đưa tay ngăn cản: “Chờ một chút, trước tiên đừng tới đây!”
“Trên người Triệu tiên sinh có âm khí, mọi người tránh xa một chút.” Tô Cẩm nói xong cũng ném cha Triệu lên trên giường.
Cô nhanh chóng lấy ra một lá bùa gắn vào trên người cha Triệu: “Tôi còn có việc phải xử lý một chút, trước khi tôi trở về, mọi người đừng động vào ông ấy.”
Dứt lời, Tô Cẩm lại cho Triệu phu nhân một viên thuốc an thần: “Phu nhân yên tâm, ông ấy không sao, rất nhanh tôi sẽ trở lại!”
Vứt lại câu nói này, Tô Cẩm lại biến mất khỏi căn phòng trong chớp mắt.
Nước mắt Triệu phu nhân rơi xuống lã chã.
“Mẹ, mẹ đừng khóc, tô quán chủ nói không sao, thì nhất định không sao.” Triệu Hoà Cẩn thấp giọng trấn an.
“Đúng vậy đó Triệu phu nhân, sư phụ tôi trên phương diện giải quyết âm khí, từ trước đến nay rất lợi hại, chắc chắn chờ lát nữa, Triệu tiên sinh khẳng định có thể nhảy nhót tưng bừng!” Sở Lâm ở bên cạnh phụ họa.
Có điều người đã mang về rồi, sư phụ tại sao lại chạy đi nữa?
Chẳng lẽ còn có chuyện khác phải xử lý?
Việc gì mà gấp gáp quan trọng như vậy?

Tô Cẩm một lần nữa trở lại nhà gỗ nhỏ, lúc này, âm khí và mấy thứ bẩn thỉu tồn tại trong phòng còn chưa rời đi.
Mắt thấy thức ăn của bọn nó đột nhiên biến mất, lại đột nhiên xuất hiện, những thứ này lập tức hưng phấn hơn không ít, từng đứa đều nóng lòng muốn thử ra tay với Tô Cẩm.
Tô Cẩm híp mắt, trong miệng Niệm quyết, hai tay kết ấn, một vệt ánh sáng vàng thoáng hiện lên trên tay cô, sau đó rơi lên bên trên nhà gỗ nhỏ.
Nhất thời, những thứ kia giống như gặp phải khắc tinh, điên cuồng chạy tán loạn bốn phía.
Đáng tiếc cả nhà gỗ nhỏ đều được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu vàng.
Có thứ chưa từ bỏ ý định muốn xông ra, lúc chạm vào tầng ánh sáng vàng kia, trực tiếp bị đốt tan thành mây khói.
Tô Cẩm lách mình ra khỏi nhà gỗ nhỏ, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn nhà gỗ nhỏ, sau đó ném ra một lá bùa Thiên Lôi, rồi đạm mạc xoay người rời đi, trong chớp mắt, bùa Thiên Lôi hạ xuống từng tia sét có sức uy áp cực lớn, bổ xuống dưới nhà gỗ nhỏ.
Chỉ trong chớp mắt, căn nhà gỗ nhỏ biến thành vùng đổ nát.
Âm khí và mấy thứ không sạch sẽ bên trong cũng đều bị tiêu diệt, Tô Cẩm bình tĩnh rời đi.
Đám đồ chơi này, cũng không phải thứ gì tốt, hoàn toàn không cần thiết để chúng nó lưu lại thêm một giây nào…
Nếu không, ngộ nhỡ có con quỷ xui xẻo nào gặp, vậy chính là sẽ xảy ra vấn đề lớn.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận