Tô Cẩm giải quyết xong nhà gỗ nhỏ, lập tức trở về khách sạn.
Lúc cô xuất hiện ở trong khách sạn, mấy người Triệu phu nhân đang cuống quýt cùng đợi.
Vừa nhìn thấy Tô Cẩm trở về, đáy mắt lập tức loé lên ánh sáng: “Tô quán chủ, cô trở về rồi!” Triệu phu nhân kêu lên, bà ấy lại quan sát Tô Cẩm một phen.
Thấy Tô Cẩm không sao, Triệu phu nhân nhẹ nhàng thở ra.
Tô Cẩm trực tiếp đi đến trước giường, cô khẽ nói: “Trên người Triệu tiên sinh dính một số âm khí rất nhỏ, không phải chuyện lớn gì, phu nhân chớ lo lắng.”
Cô đi đến bên cạnh Triệu tiên sinh, từ trên người ông ấy lật ra một lá bùa, lá bùa là bùa Hộ Mệnh Tô Cẩm cho ông ấy.
Giờ phút này, chỉ thấy màu chu sa trên lá bùa đã phai nhạt đi.
Xem ra chính là vì ngăn cản nhiều lần tấn công cho Triệu tiên sinh, nếu không phải vậy, trong phòng khắp nơi đều là âm khí ở nhà gỗ nhỏ, Triệu tiên sinh làm sao có thể mạng lớn như thế?
Tô Cẩm ném lá bùa sang một bên, nhàn nhạt nói: “Lá bùa này đã không còn hiệu quả gì nữa rồi.”
Sở Lâm tò mò đi sang nhìn lá bùa kia: “Xem ra vận khí của Triệu tiên sinh cũng không tệ lắm, may mà có lá bùa này.” Anh ta cảm khái nói ra.
Lời này có thể không phải là vì khích lệ sư phụ anh ta, mà chính là thực tình cảm khái, dù sao lúc trước lần đầu anh ta gặp Tô Cẩm, anh ta gặp phải nguy hiểm như vậy, lá bùa cũng không phai màu thành bộ dạng này…
Triệu Hoà Cẩn cũng theo tới, lấy lá bùa mang theo trên người mình ra, so sánh một chút, anh ta yên lặng cất kỹ lá bùa của chính mình một lần nữa.
“!” Lá bùa mang theo bên mình, có thể bảo vệ tính mạng!
“Tô quán chủ, vậy bây giờ…” Triệu Hoà Cẩn chỉ cha ruột đang hôn mê.
Tô Cẩm trả lời: “Tôi giúp ông ấy thanh trừ âm khí một chút, cũng không có chuyện gì.”
Dứt lời, Tô Cẩm giơ tay lên, đầu ngón tay tràn ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, sau đó rơi vào mi tâm của Triệu tiên sinh, trong giây lát, ánh sáng vàng chui vào trong cơ thể ông ấy.
Ở dưới tình hình những người khác không nhìn thấy âm khí, Tô Cẩm rõ ràng nhìn thấy những âm khí kia vừa gặp ánh sáng vàng đã tan rã, trực tiếp tan thành mây khói… Sau đó, Tô Cẩm lại cẩn thận kiểm tra tình hình của cha Triệu một chút.
Sau khi xác nhận ông ấy không có vấn đề, mới lui lại mấy bước, nhường lại vị trí cho Triệu phu nhân.
“Triệu phu nhân, Triệu tiên sinh không sao rồi.”
Triệu phu nhân vội vàng tiến tới nhìn người nằm trên giường, hốc mắt trong nháy mắt lại đỏ lên.
Ngay sau đó, cha Triệu chậm rãi tỉnh lại, ông ấy có chút mờ mịt nhìn vòng người vây quanh chính mình.
Ông ấy vô ý thức nghĩ tới thân thể, lại phát hiện, cả người có chút không còn sức, giống như là suy nhược.
“Ông đừng lộn xộn.” Triệu phu nhân nói ra, nước mắt lại muốn rơi ra ngoài.
Cha Triệu phản ứng rất nhanh, tình hình hiện tại, không phải cũng giống như tình cảnh sau khi con trai mình xảy ra chuyện hay sao? Một vòng người vây quanh… Hơn nữa Tô quán chủ cũng ở đây.
Ông ấy thở dài: “Tôi, tôi đây là xảy ra chuyện rồi hả?”
“Đúng vậy, quản gia gọi điện thoại nói ông mất tích, sau đó Tô quán chủ đi cứu ông, còn bày bùa ở trong phòng khách sạn…” Triệu phu nhân chậm rãi nói.
Tô Cẩm không quấy rầy bọn họ nói chuyện phiếm, yên lặng nghe Triệu phu nhân nói xong.
Nghe thấy Sở Lâm biểu hiện ưu dị, khiến một ác quỷ tức đến mức phun máu, Tô Cẩm vui vẻ khẽ vỗ vai Đại Đồ Đệ.
“Rất tốt, tiếp tục cố gắng!”
Đây là nhận được sự khẳng định của sư phụ! Sở Lâm lúc ấy cũng vui vẻ.
“Sư phụ, người không biết tình hình lúc đó nguy hiểm cỡ nào, may mà có tôi cơ trí vô song, ngăn cơn sóng dữ! Mấy thứ bẩn thỉu, Gà tặc hung ác, thế mà giả mạo sư phụ và Triệu tiên sinh, có ý đồ gạt chúng ta mở cửa!”
Sở Lâm đi đi lại lại rồi nói.
Cục diện trong nháy mắt xấu hổ.
Ánh mắt Sở Lâm sâu kín trừng Phương Tri Hàn một chút: “Tiểu sư đệ không nên nói lung tung, anh lúc đó là dùng sự thông minh tài trí của anh giải quyết ác quỷ…”
Ánh mắt Tô Cẩm ý tứ sâu xa nhìn Sở Lâm.
“Muốn làm quán chủ ư? Khả năng này có chút khó. Dù sao, sau khi sư phụ tôi cưỡi hạc đi tây phương, mới để lại Huyền Thanh quán cho tôi.”
Mà nàng, trước mắt đối với chuyện cưỡi hạc đi tây phương, cũng không có ý nghĩ dư thừa gì.
Bởi vì nhân gian rất vui vẻ!
Sở Lâm sững sờ, vội vàng đi tới níu áo Tô Cẩm: “Sư phụ, tôi thật sự không có ý tứ gì khác, người đừng bỏ tôi lại.” Loại cảm giác cô độc kia, anh ta không muốn lại cảm nhận được.
Thật vất vả mới gặp được sư phụ, khiến cuộc sống của anh ta phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, anh ta cũng tìm được ý nghĩa của cuộc sống, nếu như sư phụ xảy ra chuyện, vậy anh ta phải làm sao bây giờ? Anh ta thật sự không có cách nào tưởng tượng nổi, sư phụ không có ở đây cuộc sống trôi qua như thế nào.
Tô Cẩm nhìn vẻ mặt Sở Lâm, hơi kinh ngạc, a, chẳng lẽ mình thuận miệng nói câu nói kia, khiến cho Đại Đồ Đệ bị hù dọa?
Cô đưa tay xoa đầu Sở Lâm, trong mắt tràn đầy sự hiền từ: “Sư phụ không phải loại người bội tình bạc nghĩa kia, đã nhận các ngươi làm đồ đệ, chắc chắn sẽ phụ trách tới cùng, còn lâu mới giống sư phụ tôi, không đáng tin cậy ném cục diện rối rắm cho đồ đệ…”
Sở Lâm: “…” Lời nói là lời hữu ích, thế nhưng nghe làm sao lại kỳ quái như vậy chứ?
Phương Tri Hàn tiến đến bên cạnh Tô Cẩm, nũng nịu nói: “Sư phụ, con cũng muốn sờ đầu.”
Tô Cẩm nâng một cái tay khác đặt lên đầu tiểu đồ đệ.
Hình ảnh ba thầy trò vô cùng ấm áp.
Ấm áp khiến Nguyên Cảnh có chút đau lòng, nếu như thực sự không được… Không thì anh cũng đi làm đồ đệ của A Cẩm cũng được…
Nhưng vừa nghĩ tới, phía trên anh còn có ba người sư huynh, Nguyên Cảnh lại cảm thấy toàn thân không ổn.
Nhớ ngày đó, có một vị trí đại đệ tử hàng đầu bày ở trước mặt anh, nhưng anh không quý trọng, hiện tại… anh cũng chỉ quăng ra sự hối hận mà thôi.
Sắc mặt Nguyên Cảnh chìm thêm mấy phần, thôi, nếu như thật sự làm đại đồ đệ của A Cẩm, sợ là con đường kia càng khó đi hơn.
Sư phụ theo đồ đệ… ?
Vậy chẳng phải là sẽ biến thành khi sư diệt tổ?
Nguyên Cảnh yên lặng thu lại suy nghĩ của mình, không thể lại tiếp tục suy nghĩ, dễ dàng xảy ra nội thương.
…
Triệu phu nhân và cha Triệu hàn huyên thật lâu.
Thấy bọn họ nói chuyện đã gần xong, Tô Cẩm mới lại đi qua.
“Tôi tìm thấy Triệu tiên sinh ở trong nhà gỗ nhỏ.”
Vừa mới nói xong, cha Triệu đã hiểu, xem ra là người đứng sau nhịn không được, muốn mạng của ông ấy.
Ngay sau đó, cha Triệu suy tư một chút: “Lúc tôi ở trong trang viên, cũng không cảm giác được thứ gì dị thường, chỉ nhớ trước mắt đột nhiên tối đen, sau đó cái gì cũng không biết nữa.”
Manh mối ông ấy có thể cung cấp có hạn.
Sau đó, cha Triệu còn nói: “Chi bằng cứ đến nhà gỗ nhỏ tìm manh mối một chút?”
Nghe vậy, Tô Cẩm có chút không hảo ý mở miệng: “Khả năng không quá ổn…”
“Gặp nguy hiểm ư?” Mấy người cha Triệu kinh ngạc.
Tô Cẩm trầm mặc một giây: “Lúc tôi xuất thủ, quên thu lại một chút lực đạo, lúc ra đi, nhà gỗ nhỏ đã là một vùng đổ nát rồi.”
Trong chốc lát, trong phòng tràn đầy yên tĩnh.
Cha Triệu hoảng hốt mấy giây, thảo nào trước đó ở trong trang viên lúc đập đồ phá nhà, Tô quán chủ đều là chỉ địa điểm để cho người khác mang ra, thì ra là thế…
Chuyện này nếu như lực đạo không thu lại được, vậy có khả năng Triệu gia thật sự phải dọn nhà.
Tô Cẩm lên tiếng phá vỡ bầu không khí hơi lúng túng: “Phải rồi, Triệu tiên sinh, thời gian đào mộ, định vào ba ngày sau, mấy ngày nay ông cứ nghỉ ngơi cho thật tốt trước, để tránh phức tạp, đến lúc đó chúng tôi trực tiếp đi qua.”