Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 208.




Hoàng cung.

Tần Các lão đêm khuya vào cung diện thánh, vốn tưởng Hoài Đế đã an nghỉ, không ngờ lại được dẫn đến Khanh An điện. Lúc này mới biết, đêm nay ngoài mình ra còn có người khác cũng vào cung cầu kiến.

Khi vào điện thấy người diện thánh kia, Tần Các lão lộ vẻ ngạc nhiên: “Vân Hạc đạo trưởng?”

Lão đạo trong điện mặc một bộ đạo bào tím, tay cầm phất trần, tuy đã tóc bạc da mồi nhưng đôi mắt lại sáng quắc. Ông mỉm cười đưa tay chào Tần Các lão một cái, sau đó lại quan sát Tần Các lão hai giây, nụ cười càng thêm rạng rỡ, mở miệng nói:

“Xem ra nguy cơ ở khu thi đã được giải quyết, không cần bần đạo phải đi một chuyến nữa rồi.”

Tần Các lão ngạc nhiên rồi cũng cười nói: “Không hổ là Vân Hạc đạo trưởng, chưa biết đã đoán được, xem ra không cần lão thần phải nói thêm với Hoàng thượng nữa.”

Lời này quả thật không sai.

Trước khi Tần Các lão vào điện không lâu, Vân Hạc đạo trưởng đang cùng Hoài Đế nói về chuyện ở khu thi.

Nhưng Tần Các lão không khỏi tò mò, chuyện này ngay cả Tam Thất cũng không thể dự liệu được, Vân Hạc đạo trưởng lại làm sao mà tính ra được?

Ông nghĩ vậy, liền hỏi.

Vân Hạc đạo trưởng lúc này mới kể lại chuyện ở thôn Đào Hoa.


“Vị lão phu nhân đó quả thật là do quỷ thần hóa thành, chỉ là tình hình của bà có chút khác thường, thần trí không được minh mẫn. Vốn là để báo ơn, cứu Lý Ngũ cô nương kia, tiện tay trừng trị Lý Ngũ. Nhưng Lý Ngũ cô nương không biết thân phận của bà, đã nhân đêm tối đổ nồi ‘linh thang’ đó xuống sông, trùng hợp con sông đó lại nối với sông ngầm, lần này các sĩ tử cũng là gặp tai bay vạ gió.”

Vân Hạc đạo trưởng dừng lại rồi lại cúi đầu với Hoài Đế: “Hoàng thượng yên tâm, bần đạo trên đường đến đây đã giải quyết xong các hậu quả khác, chuyện ở khu thi là sơ suất của bần đạo. May mà có vị Hưng Quốc Quận chúa kia ra tay kịp thời, may mà không gây ra đại họa.”

Hoài Đế cũng gật đầu, lúc này mới cùng Tần Các lão nói về việc sắp xếp tiếp theo cho kỳ thi xuân.

Các sĩ tử quả thật là gặp tai bay vạ gió, nếu hủy bỏ kỳ thi xuân năm nay, lần sau lại phải đợi ba năm, đối với các sĩ tử quả thật không công bằng.

Hoài Đế suy nghĩ rồi quyết định cho các sĩ tử nghỉ ngơi ba ngày rồi thi lại. Còn trường thứ nhất tứ thư ngũ kinh rõ ràng chỉ có thể hủy bỏ, ngay cả đề thi của hai trường còn lại đã định cũng phải ra lại.

Để tránh gian lận, Hoài Đế lại triệu tập thêm mấy vị triều thần vào cung trong đêm để họ ra lại đề thi.

Tần Các lão tất nhiên lại phải bận rộn.

Sau khi ông đi, Hoài Đế lại cùng Vân Hạc đạo trưởng nói chuyện khác, lại là do Vân Hạc đạo trưởng bắt đầu trước: “Bần đạo trên đường về kinh nghe nói Hoàng thượng có ý định ban hôn cho Thiếu tướng quân? Đối tượng là Hưng Quốc Quận chúa?”

“Đúng vậy.” Nhắc đến chuyện này, trên mặt Hoài Đế cũng có thêm nụ cười: “Nhưng có một câu đạo trưởng nói sai rồi. Không phải ban hôn, mà là cầu thân, tiểu tử Tiểu Cửu đó …”

Hoài Đế lắc đầu, có chút hận sắt không thành thép, nhưng ánh mắt rõ ràng là yêu thương.

Chỉ là ông thấy Vân Hạc đạo trưởng im lặng không nói, nụ cười của Hoài Đế dần tắt, “Có phải đạo trưởng cảm thấy hôn sự này có gì không ổn? Có phải vì kiếp nạn với số chín của Tiểu Cửu? Người yên tâm, trẫm chỉ định trước hôn ước cho chúng, còn hôn kỳ chắc chắn phải đợi sau khi Tiểu Cửu làm lễ đội mũ quan.”

Vân Hạc đạo trưởng trầm ngâm một lát rồi nói: “Những năm này bần đạo du ngoạn bên ngoài cũng nghe nói một số chuyện về Hưng Quốc Quận chúa. Tuy chưa gặp mặt nhưng bần đạo đã dùng chút đạo hạnh mọn để suy đoán, đối phương quả thật xứng với danh hiệu Hưng Quốc, có nàng trấn giữ kinh kỳ là phúc của Đại Càn, có thể bảo vệ quốc vận hưng thịnh.”

Nước tẩy trang
Hoài Đế nghe vậy mừng rỡ, nụ cười lại lan trên mày, sờ sờ bộ râu cuối cùng cũng mọc ra của mình, gật đầu nói: “Nha đầu Tam Thất đó quả thật rất tốt.”


Không ngờ Vân Hạc đạo trưởng lại chuyển lời: “Nhưng mà…”

Tay Hoài Đế run lên, suýt nữa đã bứt rụng mấy sợi râu: “Nhưng mà cái gì?”

Nói chuyện với người khác, sợ nhất là ‘nhưng mà’.

Vân Hạc đạo trưởng ngẩng đầu: “Mệnh cách của nàng quá lớn, đối với Thiếu tướng quân mà nói, e là lửa mạnh nấu dầu, người này lên người kia xuống, chưa chắc đã là lương duyên.”

Hoài Đế nhíu mày: “Lời này nghĩa là gì? Trẫm nghe Tiểu Cửu nói, tiểu nha đầu đó rõ ràng là quý nhân trong mệnh của nó, còn từng cứu nó lúc nhỏ, lời tiên đoán này không phải là do đạo trưởng năm đó nói ra sao?”

“Bần đạo năm đó trước khi rời kinh quả thật đã nói lời này.” Vân Hạc đạo trưởng thở dài: “Cũng trách lão đạo tu vi nông cạn, tính toán có thiếu sót, Hưng Quốc Quận chúa quả thật đã từng là quý nhân của Thiếu tướng quân.”

“Đã từng? Vậy bây giờ sao lại không phải nữa?” Vẻ mặt Hoài Đế dần lạnh lùng, “Nếu nói mệnh cách, lẽ nào mệnh cách của Tiểu Cửu lại kém sao?”

Vân Hạc đạo trưởng từng nói, mệnh cách của Yến Độ quá quý giá nên vận mệnh mới trắc trở, kiếp nạn trùng trùng, là bị trời đố kỵ.

Đã đều là mệnh cách lớn, phải là lương duyên mới đúng, sao lại xung khắc?

Trên mặt Vân Hạc đạo trưởng lộ vẻ bi thương, đáy mắt hiện lên sự u ám và sợ hãi.

“Hoàng thượng… thiên đạo đã không còn…”

Hoài Đế đột nhiên đứng dậy nhìn chằm chằm vào ông.

Lời này của Vân Hạc đạo trưởng có thể nói là đại bất kính, ai cũng biết hoàng đế thụ mệnh vu thiên, ông ta nói thiên đạo không còn chẳng phải đang rủa Đại Càn diệt vong sao?

(Thụ mệnh vu thiên: Nhận mệnh từ trời)

Nhưng Hoài Đế là bậc minh quân độ lượng, cũng biết “thiên đạo” trong miệng của những người ngoài vòng thế tục như Vân Hạc đạo trưởng chắc không phải chỉ mình và Đại Càn. Vì vậy ông nén lại bất mãn trong lòng, trầm giọng hỏi: “Càn khôn sáng tỏ, thiên đạo treo trên đầu chúng sinh, sao lại nói không còn?”


Vân Hạc đạo trưởng lắc đầu, nói: “Hoàng thượng có biết, thế gian này chia làm ba giới, trên có cửu tiêu, dưới có cửu minh, nhân gian nằm giữa khe hở của hai nơi đó…”

Hoài Đế nhíu chặt mày, không nói một lời, chờ Vân Hạc đạo trưởng nói chi tiết.

“Mấy trăm năm trước, tổ sư trong đạo quán của bần đạo quan sát thấy sao băng rơi, phát hiện thiên tượng dị thường. Sau đó hao hết tâm huyết tính toán thiên cơ, đời này qua đời khác, đều vì dò xét thiên cơ mà hoặc là chết đột ngột hoặc là mất mạng. Dho đến khi trong đạo quán chỉ còn lại một mình bần đạo, suýt nữa đã đứt đoạn truyền thừa.”

“Nhưng trăm đời tích lũy, đến đời bần đạo, cuối cùng đã giúp ta dò xét được một góc thiên cơ.”

“Vì vậy lúc đó bần đạo đã chọn xuất thế đến kinh thành.”

Khóe mắt Hoài Đế giật giật, ánh mắt đột nhiên sắc bén: “Năm đó người xuất hiện ở kinh thành, thẳng tiến vào cung, từ đầu đến cuối đều là vì Tiểu Cửu mà đến? Tiểu Cửu lại có quan hệ gì với lời nói thiên đạo đã không còn của ngươi?”

Vân Hạc đạo trưởng lắc đầu: “Toàn thân Thiếu tướng quân bị thiên cơ tầng tầng phong tỏa, không phải sức của bần đạo có thể nhìn thấu. Chỉ có một chuyện bần đạo có thể xác định.”

Ông nhìn Hoài Đế: “Hoàng thượng, cửu thiên thần phật đều đã tan biến, u minh địa phủ càng đã sụp đổ, trời đất đều không còn, nhân gian lơ lửng giữa thế gian, bị trật tự hỗn loạn nghiền nát là chuyện sớm muộn.”

“Yến Thiếu tướng quân gánh vác anh linh của Yến thị, ngàn quân vạn mã, đều buộc vào người ngài ấy, là trụ cột bảo vệ non sông nhân tộc của chúng ta, cũng là hy vọng duy nhất để nhân tộc chúng ta sống sót sau khi thiên đạo sụp đổ!”

“Hoàng thượng chắc cũng đã có chút cảm nhận, những năm gần đây, quỷ sự ở nhân gian xảy ra liên tiếp, không còn yên ổn.”

Hoài Đế hít sâu một hơi, những lời Vân Hạc đạo trưởng nói quá mức kinh thế hãi tục.

Đây là sắp diệt thế rồi à!

So với đó, vương triều sụp đổ hay thay đổi triều đại có là gì?

Dù Hoài Đế có tin tưởng Vân Hạc đạo trưởng đến đâu cũng không thể lập tức tin vào những lời ông nói.

“Nếu theo lời đạo trưởng, Tiểu Cửu và Tam Thất đều có đại khí vận, đều có thể an bang định quốc, bảo vệ non sông nhân tộc, hai người họ càng nên tương kính như tân, hợp lực vượt qua kiếp nạn này mới phải!”


“Thiếu tướng quân và Hưng Quốc Quận chúa nếu chia ra thì mỗi người đều là vương một cõi nhưng hợp lại thì chưa chắc.” Vân Hạc đạo trưởng lắc đầu: “Thiếu tướng quân gánh vác mệnh số non sông của nhân tộc chúng ta nhưng Hưng Quốc Quận chúa… thì chưa chắc.”

“Lời này có ý gì?” Hoài Đế nhíu chặt mày.

Vân Hạc đạo trưởng ngẩng đầu: “Hưng Quốc Quận chúa… không phải đồng tộc với chúng ta.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận