Biết được Vân Hạc đạo trưởng đã vào cung, Tam Thất và Yến Độ vội vã chạy đến.
Nhưng hai người lại bị chặn ở ngoài cửa Thái Dịch.
Đợi một lúc, Lý công công vội vàng bước đến, “Thiếu tướng quân, Hoàng thượng triệu người vào.” Ông dừng lại một chút, cẩn thận nhìn Tam Thất: “Hoàng thượng còn nói đêm đã khuya, Quận chúa vất vả rồi, nên sớm hồi phủ nghỉ ngơi.”
Tam Thất và Yến Độ đều nhíu mày.
Trong lòng Tam Thất nảy sinh một dự cảm không lành nhưng không nói gì, chỉ gật đầu với Yến Độ, thấp giọng nói: “Ta về phủ đợi huynh.”
“Được.” Yến Độ mím môi, nén lại cảm xúc trong lòng, cùng Lý công công đi vào trong.
Chỉ là vừa lên đến bậc thang trăm bước đã gặp Vân Hạc đạo trưởng đi tới.
Ánh mắt Vân Hạc đạo trưởng dừng lại trên mặt Yến Độ một lúc, khẽ thở dài: “Thiếu tướng quân, đã lâu không gặp.”
Yến Độ chắp tay hành lễ, “Đạo trưởng.”
Trong lòng Yến Độ tất nhiên có lời muốn hỏi, Vân Hạc đạo trưởng cười nói: “Không vội, Thiếu tướng quân cứ đi gặp Hoàng thượng trước đi, bần đạo sẽ tạm trú ở Khâm Thiên Giám, Thiếu tướng quân có thể đến bất cứ lúc nào.”
…
…
“Được.” Yến Độ gật đầu, đi lướt qua Vân Hạc đạo trưởng, hắn cụp mắt xuống, đáy mắt hiện lên vẻ u ám.
Tuy Hoài Đế hạ chỉ để Tam Thất về phủ nghỉ ngơi nhưng Tam Thất không lập tức rời đi, nàng đứng tại chỗ đợi một lúc liền thấy Vân Hạc đạo trưởng từ bậc thang đi xuống.
Đối với vị đạo trưởng này Tam Thất đã sớm nghe danh.
Nàng nhìn một cái, toàn thân đối phương bao phủ một tầng thanh khí, công đức sâu dày, quả thật là người có phúc duyên sâu sắc. Với tu vi của ông, ở nhân gian hiện nay, gọi một tiếng “lục địa thần tiên” cũng không quá.
Tam Thất cũng không biết trong lòng mình sao lại nảy ra đánh giá ‘lục địa thần tiên’ này, thực lực của đối phương trong mắt nàng quả thật là có thể nhìn thấu ngay.
Vân Hạc đạo trưởng đi đến trước mặt Tam Thất, quan sát nàng một lúc lâu rồi cung kính hành một lễ của vãn bối, “Bần đạo bái kiến Quận chúa.”
Tam Thất định đáp lễ lại thấy Vân Hạc đạo trưởng nghiêng người tránh đi. Ánh mắt nàng tỏ vẻ nhi hoặc liền nghe Vân Hạc đạo trưởng nói: “Lễ của quỷ thần, bần đạo chỉ là một kẻ phàm trần, không dám nhận.”
Ánh mắt Tam Thất khẽ động, không phủ nhận gì, chỉ im lặng một lát rồi hỏi: “Dám hỏi đạo trưởng, lão bà mà ngài mang về từ thôn Đào Hoa bây giờ ở đâu?”
“Vị lão bà đó lai lịch không tầm thường, bần đạo đã nhờ người đưa đến phủ của Quận chúa rồi.” Vân Hạc đạo trưởng nói: “Chắc hẳn ở bên cạnh Quận chúa vị ấy mới có được sự sắp xếp tốt nhất.”
Ánh mắt Tam Thất khẽ động: “Xem ra đạo trưởng biết rất nhiều chuyện.”
Vân Hạc đạo trưởng lắc đầu: “Tiểu nhân phàm tục nơi phàm trần, vọng tưởng dò xét thiên cơ, dốc hết sức lực cũng chỉ có thể nhìn thấy một góc của tảng băng trôi mà thôi.”
Trên mặt ông mang theo vài phần bi thương, thở dài một hơi, nhìn Tam Thất với ánh mắt có vài phần cầu xin: “Chỉ mong quỷ thần thương xót thế nhân, cho chúng sinh một con đường sống.”
“Ta và Yến Độ thành thân, chúng sinh sẽ không còn đường sống sao?” Tam Thất bình tĩnh hỏi.
Nước tẩy trang
Vân Hạc đạo trưởng không ngạc nhiên khi đối phương biết được việc làm của mình, ông thản nhiên nói: “Bần đạo mắt kém, không nhìn ra lai lịch của Quận chúa, nhưng khi đối diện với Quận chúa, như đứng trước vực sâu. Chắc hẳn lai lịch của Quận chúa không nhỏ, trên người cũng gánh vác trọng trách.”
“Mà Thiếu tướng quân cũng gánh vác khí vận của nhân tộc.”
“Quận chúa chắc cũng rõ hơn bần đạo, người quỷ khác đường, hiện nay non sông nhân tộc lung lay, ranh giới đó đang nguy kịch. Một khi bị phá vỡ, nhân gian sinh linh đồ thán, người thường không có sức chống lại cuồng phong.”
Vân Hạc đạo trưởng lời lẽ khẩn thiết, “Âm dương phân giới mới là chính đạo. Mong Quận chúa từ bi, cho lê dân phàm trần một nơi để thở.”
Tam Thất im lặng không nói, một lát sau nàng lại lắc đầu.
“Đạo trưởng một lòng vì chúng sinh nhưng những điều ngài thấy chưa đủ toàn diện mới dẫn đến cái nhìn như vậy.”
“Nhưng điều ta thấy khác với đạo trưởng. Trật tự đã loạn, âm dương đã sớm hỗn độn, lúc này nói gì đến âm dương phân giới, chỉ là muối bỏ bể. Chỉ có chung tay mới có thể phá cục.”
Vân Hạc đạo trưởng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ lắc đầu: “Đạo bất đồng.”
Tam Thất: “Nhưng cùng đích, tổ chim đã vỡ trứng sao còn nguyên.”
Hai người quan điểm khác biệt, không bằng không nói, Tam Thất gật đầu cáo từ, vừa đi không xa đã thấy một cái bánh trôi tròn trịa vội vàng chạy đến.
Từ xa, Vân Bất Ngạ đã vẫy tay: “Lão đại! Sư tôn!!”
Thấy Vân Bất Ngạ, Tam Thất hít thở đều lại, cười với hắn.
“Không làm phiền sư đồ các ngươi ôn chuyện cũ, ta về phủ trước.” Tam Thất gật đầu với hắn rồi nhanh chóng rời đi, hai ba bước sau bóng dáng đã biến mất.
Vân Bất Ngạ gãi gãi đầu, nhưng niềm vui khi gặp lại Vân Hạc đạo trưởng đã lấn át sự nghi hoặc trong lòng, vội vàng chạy lên: “Sư tôn! Người cuối cùng cũng lộ diện rồi, đồ nhi lâu không gặp người, ăn không ngon, gầy cả đi rồi!”
Vân Hạc đạo trưởng thấy đệ tử không khỏi mỉm cười hiền từ, nhưng lời ‘gầy cả đi rồi’ này ông không tin.
Tiểu tử này, rõ ràng là ngày càng tròn trịa.
“Không tệ, vi sư xem tu vi của ngươi thấy có nhiều tiến bộ, không hề lười biếng tu luyện.”
“Đó là đương nhiên! Đồ nhi tu luyện rất chăm chỉ!” Vân Bất Ngạ ưỡn bụng cười, “Huống hồ bây giờ đồ nhi còn theo một lão đại cực kỳ lợi hại! Sư tôn người đã gặp lão đại của con chưa, nói nhỏ cho người biết, lão đại của con không phải lợi hại bình thường đâu.”
Vân Bất Ngạ giơ ngón tay cái, thấp giọng nói: “Nhưng đồ nhi không nhìn ra lai lịch của lão đại, dù sao cũng rất ngầu, sư tôn người năm đó mượn đường âm dương, về suýt nữa đã thành chó chết. Lão đại thì khác, đường âm dương đó giống như sân sau nhà lão đại vậy.”
Vân Hạc đạo trưởng nghe xong, nụ cười không đổi.
Rồi một phất trần quất vào mông tiểu tử này.
“Sư tôn, người đánh con làm gì?”
“Đánh là thương mắng là yêu, sư tôn lâu không gặp con, trước tiên thương một cái.”
“Ai da, ai da!!”
Vân Bất Ngạ bị đánh ôm mông chạy tán loạn, sư đồ hai người cứ thế trùng phùng sau bao ngày xa cách, sư đồ tình thâm, mà không khí trong Thái Cực điện lại không được tốt cho lắm.
…
Lòng vua như vực sâu.
Nhưng Yến Độ ở chỗ Hoài Đế vẫn luôn là một ngoại lệ.
Sự tin tưởng của Hoài Đế đối với Yến Độ nhiều khi còn vượt qua cả nhi tử mình.
Không chỉ vì Yến Độ là hài tử ông tự tay nuôi lớn, không chỉ vì phụ thân của Yến Độ là Yến Lẫm đã chết vì mình, không chỉ vì sự trung trinh của cả nhà Hộ Quốc Yến thị.
Đôi khi, ngay cả chính Hoài Đế cũng không nói rõ được.
Vân Hạc đạo trưởng từng xem chữ cho ông, từng nói Hoài Đế là minh quân hiếm có, thực sự là thụ mệnh vu thiên.
Mà Yến Độ cũng có trách nhiệm ‘thụ mệnh vu thiên’.
Có phải vì vậy ông mới tự nhiên gần gũi tin tưởng Yến Độ?
Hoài Đế suy nghĩ miên man, ánh mắt rơi xuống người Yến Độ, dần dần định hình, ông chậm rãi mở miệng: “Hôn sự của ngươi và Tam Thất, tạm hoãn đi.”