Tốc độ thời gian trong quỷ vực hoàn toàn khác với thế giới bên ngoài.
Yến Độ và Phục Thành đánh nhau trời long đất lở trong quỷ vực như thể đã qua mấy ngày, nhưng khi rời khỏi quỷ vực, nhân gian mới chỉ ba tiếng gà gáy, trời còn chưa sáng.
Yến Độ xách Ngu An vừa mới xuất hiện ở Quận chúa phủ liền cảm nhận được một tia khác thường. Hắn nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn ra ngoài phủ.
Phục Thành theo sát phía sau, thong thả bước ra, Loan Loan cưỡi trên cổ hắn, nghiêng đầu, cười hì hì “yo” một tiếng: “Ngoài kia nhiều người thế, đến bắt ai vậy?”
Tam Thất cảm nhận được khí tức của họ, đẩy cửa bước ra. Nàng vốn còn muốn giả vờ như không có chuyện gì, nhưng sau khi ánh mắt lướt qua Phục Thành và Yến Độ một vòng, không nhịn được bĩu môi: “Không phải chứ, lộ tẩy nhanh vậy à?”
Phục Thành thấy Tam Thất xuất hiện, trong mắt lóe lên một tia cười, giơ tay hất Loan Loan từ trên cổ xuống, thân hình dịch chuyển đến trước mặt Tam Thất. Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp có động tác tiếp theo thì một bóng người khác đã dịch chuyển đến, vững vàng chắn giữa hắn và Tam Thất.
Phục Thành nhướng mày định hất Yến Độ ra nhưng bỗng nhận ra điều gì đó, giễu cợt nhếch mép: “Ngươi chắn làm gì? Đồ đinh ba tấc.”
(Đinh ba tấc: ý chế giễu người thấp bé)
Yến Độ không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn Phục Thành.
Loan Loan ở phía sau thấy vậy, vỗ một phát vào trán mình, không nhịn được mắng: “Đồ ngu!”
Phục Thành lúc này mới muộn màng nhận ra, đối diện với ánh mắt âm u của Tam Thất, lập tức có chút hoảng loạn, vội vàng giải thích: “Tiểu Hồi, ta không có mắng nàng đâu.”
…
Tam Thất nhếch mép, giọng điệu lành lạnh: “Cao to thì hay lắm à?”
Phải biết rằng, nàng và Yến Độ lúc này vẫn đang mang dáng vẻ của đối phương, Phục Thành có vẻ đang sỉ nhục Yến Độ nhưng thực chất dao đều đâm vào người nàng!
Không khí nhất thời trở nên kỳ quái và khó xử.
Đúng lúc này, một tiếng ho phá vỡ sự bế tắc.
Vệ Chước từ trong phủ bước ra, ánh mắt lướt qua Yến Độ và Tam Thất một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Yến Độ, giọng điệu kỳ quái: “Hai người các ngươi đúng là biết chơi thật.”
Yến Độ nhìn đối phương, xem ra Vệ Chước đã biết chuyện hắn và Tam Thất đổi thân phận rồi.
“Quan binh ngoài Quận chúa phủ là ngươi mang đến? Bắt ai?” Yến Độ thẳng thắn hỏi.
“Bắt…” Tay của Vệ Chước vốn chỉ về phía Tam Thất, dừng lại một chút rồi dứt khoát chuyển sang Yến Độ: “Bắt ngươi.”
Tam Thất cũng không nói nhiều, ngắn gọn kể lại chuyện náo nhiệt ở kinh thành đêm qua. Nói xong nàng cười như không cười liếc Phục Thành một cái, như thể đang nói: Xem muội muội tốt của ngươi gây ra chuyện tốt gì kìa.
Phục Thành vừa định mở miệng giải thích, một “cục nữ nhi” từ trên trời rơi xuống, Loan Loan như quả cân đè lên vai Phục Thành, vững vàng cưỡi lên cổ hắn, nắm lấy đầu hắn ấn mạnh xuống. Chỉ nghe “rắc” một tiếng, tiếng cổ gãy vang lên. Cả chuỗi động tác thuần thục, lưu loát, chặn đứng lời Phục Thành còn chưa kịp nói.
Loan Loan hùng hồn nói: “Phụ thân tội đáng muôn chết, mẫu thân lòng dạ rộng lượng. Tiếp theo, mẫu thân chỉ đâu, Loan Loan và phụ thân sẽ đánh đó. Hắn còn dám nói nhảm, con sẽ thay mẫu thân vặn cổ hắn!”
Hành vi “sát phụ” dứt khoát thành thạo này, vừa nhìn đã biết không phải lần đầu.
Mọi người nhìn Phục Thành với ánh mắt có chút kỳ lạ. May mà hắn là quỷ, nếu là người thì đã không đủ mạng để chết.
Kiếm tiền ngay
Vệ Chước ôm cổ, nhắm mắt hít sâu một hơi. Là “người” duy nhất có mặt, hắn ta cảm thấy áp lực rất lớn, một lần nữa kiên định với ý định từ quan.
“Mời, Hưng Quốc Quận chúa.” Vệ Chước nhìn Yến Độ. Vì Hưng Quốc Quận chúa hiện tại là do Yến Độ giả dạng nên hắn ta ra tay không cần khách khí.
Tam Thất vỗ vai Yến Độ, giọng điệu thoải mái: “Đến lúc thử thách diễn xuất của huynh rồi.”
Yến Độ: “…”
Hắn cố gắng nói nhỏ với Tam Thất, kết quả phát hiện mình còn phải nhón chân, lần đầu tiên có chút bực mình vì mình quá cao.
“Đi mau! Dính lấy nhau làm gì!” Vệ Chước đẩy hắn ra, đáy mắt ánh lên nụ cười, có chút ý tứ công trả tư thù: “Yến Thiếu tướng quân sắp đại hôn rồi, Hưng Quốc Quận chúa ngươi đừng có mơ tưởng nữa.”
Yến Độ nhìn sâu vào Vệ Chước một cái, ánh mắt đầy ẩn ý.
Đợi Vệ Chước áp giải Yến Độ đi rồi Phục Thành cũng tự mình bẻ lại cái đầu gãy. Hắn cười rạng rỡ: “Tên tiểu thống lĩnh nhân tộc này có chút thú vị, đợi hắn chết rồi có thể lôi về dưới trướng ta làm việc.”
Rõ ràng tất cả những người và vật có thể khiến Yến Độ khó chịu đều được Phục Thành đặc biệt ưu ái.
Tam Thất lườm hắn một cái, u ám nói: “Ngươi cũng nên đến gặp mặt ‘muội muội tốt’ của ngươi rồi, thể hiện cho tốt thực lực của huynh trưởng này, để nàng ta tin rằng tình địch thật sự có thể biến thành muội phu.”
Phục Thành vừa định mở miệng, ngón tay Loan Loan đã móc vào khóe miệng hắn kéo mạnh một cái, lại một lần nữa chặn đứng lời nói quỷ quái của hắn.
Phục Thành: “…”
Phục Thành bất đắc dĩ nói: “Tuân mệnh.”
Tam Thất nhìn Phục Thành, rồi lại nhìn Loan Loan, bỗng bật cười thành tiếng.
Nàng đột nhiên cảm thấy năm đó mình tạo ra Loan Loan tặng cho Phục Thành, mục đích thực chất… có phải là để hành hạ con quỷ đáng ghét này không?
…
Ngoài Quận chúa phủ, Yến Độ mặc cho thuộc hạ của Vệ Chước đeo gông vào người mình. Chiếc gông nặng trĩu đè lên vai hắn nhưng hắn vẫn thẳng lưng, vẻ mặt thản nhiên.
“Dẫn đi!” Vệ Chước ra lệnh, Yến Độ bị áp giải đi qua các con phố của kinh thành.
Tin tức truyền đi rất nhanh, dân chúng nghe tin kéo đến, hai bên đường nhanh chóng chật cứng người. Họ chỉ vào Yến Độ, trong mắt đầy sợ hãi và không tin tưởng, tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngớt, như vô số con ruồi vo ve khiến người ta phiền lòng.
“Đó là Hưng Quốc Quận chúa? Nghe nói nàng ta không phải là người, là quỷ vật!”
“Ngũ Ôn Quỷ chính là do người nhà họ Ngu của nàng ta biến thành, hại kinh thành chúng ta không được yên ổn!”
“Nàng ta ở kinh thành một ngày chúng ta sẽ không được yên ổn một ngày!”
“Vậy mà mấy hôm trước nàng ta còn khoác lác nói trận mưa lành đó là nước Hoàng Tuyền gì đó, hóa ra nàng ta mới là đầu sỏ gây tội! Thảo nào Hiếu Thuần Quận chúa nói Yến Thiếu tướng quân có kiếp nạn, e rằng nàng ta chính là kiếp nạn đó!”
“Hừ! Ta thấy Yến Độ cũng hồ đồ rồi, quân tử không đứng dưới tường nghiêng, biết rõ nàng ta có yêu dị mà còn mê sắc đến lú lẫn, đúng là chẳng ra gì!”
Yến Độ lướt mắt qua những dân chúng đang chỉ trỏ, vẻ mặt lạnh lùng.
Vệ Chước cưỡi ngựa theo sau, mím chặt môi, siết chặt dây cương. Ánh mắt hắn ta qua lại giữa Yến Độ và dân chúng, mày nhíu chặt, dường như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng không nói gì.
Trong bóng tối phía sau đám đông.
Tam Thất lặng lẽ đứng trong bóng râm, ánh mắt bình tĩnh nhìn sự ồn ào không xa. Trên mặt nàng không một gợn sóng, như thể mọi thứ trước mắt không hề liên quan đến nàng.
Phục Thành đứng bên cạnh, mày hơi nhíu lại, vẻ mặt khinh miệt, nhỏ giọng nói: “Đôi lúc ta cũng có thể hiểu được ý tưởng diệt thế của tên Lân Diễm kia.”
“Không phải đồng loại ắt có dị tâm, nhân gian vốn dĩ không phải là nơi chúng ta thuộc về.”
“Con người vốn là loài hay vong ơn bội nghĩa nhất.”
Giọng điệu Tam Thất thản nhiên: “Nói như thể quỷ thì không vậy, người và quỷ thực ra không có gì khác biệt. Nếu không có nhân gian thì lấy đâu ra địa phủ.”
“Hơn nữa, ai nói ta vì những người này mới muốn bảo vệ nhân gian.”
Phục Thành nhìn nàng, khẽ nhướng mày: “Vậy vì ai? Yến Độ? Hay là Đế Hậu nhân tộc kia, không thể nào là vì lão ma ma già trong phủ nàng chứ?”
“Tại sao không thể?” Tam Thất ngẩng đầu, nhìn ánh bình minh đang dần lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt, “Cũng không nhất thiết phải vì ai cả.”
“Chẳng lẽ không thể vì ta thích?”
Tam Thất cười sảng khoái: “Ta thích mặt trời của ngày mai, ngày mai rồi lại ngày mai, mỗi ngày lại thích hơn một chút, thế là đủ rồi.”