—
Sau khi bé Thanh Chỉ tròn một tuổi, Minh Ý bàn với gia đình chuyện quay lại làm việc. Dù sao giới giải trí cũng là sự nghiệp của cô, trước đó vì chuẩn bị đám cưới và sinh con mà lỡ mất hai năm. Phải biết rằng với một nữ diễn viên đang trong thời kỳ sự nghiệp thăng tiến, hai năm quý giá đến nhường nào. Vòng quay trong giới này thay đổi rất nhanh, nếu hai năm không có tác phẩm mới ra mắt, rất có thể sẽ bị khán giả quên lãng.
Về chuyện Minh Ý muốn tái xuất, Phó Thời Lễ không có ý kiến gì. Cô muốn làm gì anh đều ủng hộ. Chỉ là bên Diệp Thư Thành có chút bất mãn, đại khái cũng chỉ là nói bé Thanh Chỉ còn quá nhỏ, cần mẹ ở bên chăm sóc các kiểu.
Nhưng Minh Ý không để vào tai. Dù trong thời gian nghỉ ngơi trước đây cô lúc nào cũng ngoan ngoãn chăm thai, rồi lại chăm con, nhưng trong xương tủy vốn đã bướng bỉnh, chẳng thay đổi được. Ban đầu cô định ngoài mặt vâng lời nhưng trong lòng thì làm theo ý mình, song nghĩ đi nghĩ lại, nếu làm thế đến lúc ấy chẳng tránh được lại cãi nhau với bố. Cô giờ cũng là mẹ rồi, cũng phải làm gương cho con. Chẳng lẽ sau này Thanh Chỉ nhớ về tuổi thơ chỉ toàn cảnh mẹ với ông ngoại suốt ngày cãi nhau?
Không ổn chút nào.
Nghĩ thông suốt, ngay tối hôm đó Minh Ý chui vào lòng Phó Thời Lễ làm nũng, ngắn gọn kể lại chuyện này một lần.
Anh vòng một tay giữ chặt eo cô, nhàn nhạt trêu: “Giờ em mới nhớ đến chồng à?”
Minh Ý dụi trong ngực anh, giọng mềm mại: “Anh nói xem, có giúp em không nào~”
Phó Thời Lễ bật cười: “Sao em chắc chắn anh sẽ thuyết phục được bố vợ?”
Minh Ý khẽ “chẹp” một tiếng: “Từ nhỏ bố em đã coi anh như con trai ruột, em chưa thấy ông từ chối anh chuyện gì bao giờ. Anh đi xin giúp em thì chắc chắn có tác dụng.”
Nghe thế, Phó Thời Lễ khẽ hừ một tiếng, đầu ngón tay không yên phận, cố tình véo nhẹ eo cô: “Vậy sao em không nhờ Diệp Sâm giúp xin hộ?”
“Anh Sâm à?” Minh Ý mím môi: “Thôi bỏ đi. Giờ anh ấy lo cho mình còn chưa xong, đâu còn tâm trí quản chuyện của em. Em tự biết điều, không nên đi gây thêm phiền phức.”
Phó Thời Lễ hỏi: “Anh ấy làm sao?”
“Chắc lại cãi nhau với Tạ Vân Đường rồi.”
Nói đến đây, Minh Ý khẽ lắc đầu: “Dù sao thì giữa hai người ấy cũng nhiều mâu thuẫn, không thể giải thích chỉ bằng dăm ba câu.”
Phó Thời Lễ nhướng mày, không lên tiếng.
Đang nói dở, Minh Ý chợt nhận ra điều gì, liền nói tiếp: “Đừng có đánh trống lảng. Anh nói đi, có giúp em không hả~”
Khi làm nũng, giọng cô ngọt lịm, mang theo sự kiêu ngạo trẻ con đặc trưng, âm cuối cong cong như mật chảy vào tim, mà Phó Thời Lễ lại rất khó cưỡng.
Anh hơi dừng lại, cúi xuống, nhẹ nhàng chạm lên vành tai cô, giọng trầm thấp quyến luyến: “Còn phải xem Phó phu nhân có thành ý không đã.”
Trái tim Minh Ý khẽ run, cơ thể theo bản năng căng cứng. Theo cô hiểu về Phó Thời Lễ, tức là anh sắp…
“Phó phu nhân, thả lỏng chút nào, hmm?”
Chưa kịp phản ứng, phía sau tai liền truyền đến hơi nóng ẩm ướt. Giọng đàn ông khàn khàn vang lên, cùng lúc đó những nụ hôn ướt át dày đặc rơi xuống sau tai cô, cảm giác quen thuộc ập đến khiến toàn thân run rẩy.
Tuần trước Phó Thời Lễ đi công tác suốt một tuần, thêm nữa dạo này bé Thanh Chỉ lớn hơn, lại càng thích quấn lấy mẹ. Mỗi tối dỗ ngủ đã tốn không ít sức lực. Tính ra, cô và Phó Thời Lễ cũng đã khá lâu chưa có “thời gian riêng”.
Mà đã quen thuộc cơ thể nhau đến thế, sao tránh khỏi đôi chút nhung nhớ.
Hàng mi Minh Ý khẽ run, cô vòng tay ôm chặt cổ anh, ngửa đầu chủ động hôn lên môi anh.
Rồi mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát.
Khi Minh Ý lấy lại được ý thức, cả người như bay lơ lửng giữa mây, chênh vênh sắp ngã, chỉ có thể bám chặt lấy bờ vai Phó Thời Lễ mới giữ được chút thăng bằng để đón lấy cơn cuồng phong tiếp theo.
Suốt một tiếng đồng hồ, gần như chân cô không chạm đất. Cuối cùng, đôi chân run rẩy không còn đứng nổi, Phó Thời Lễ mới thương tình bế cô đặt lên sofa.
Anh trêu: “Nhanh vậy đã không chịu nổi rồi à?”
Minh Ý vừa thở hổn hển vừa lườm anh, rồi nhanh chóng vòng tay ôm lấy vai: “Thế này đã đủ thành ý chưa?”
Phó Thời Lễ khẽ cười, sau đó mạnh mẽ cúi xuống, hơi thở nóng bỏng phủ kín sau tai: “Vẫn chưa đủ đâu.”
Ba giờ sáng, Minh Ý đã mệt đến mức không mở nổi mắt.
Dù vừa bước ra từ phòng tắm, nhưng đáy mắt cô vẫn còn mờ sương, môi đỏ mọng, cả dáng vẻ như vừa bị bắt nạt.
Nhìn sắc trời dần hửng sáng, Minh Ý gắng chịu cơn mệt mỏi, yếu ớt đá nhẹ vào chân anh: “Phó tổng, giờ anh thấy em đủ thành ý chưa?”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ khẽ cười, kéo cô vào lòng, giọng trầm ấm: “Phó phu nhân quả thật có thành ý.”
–
Có sự giúp đỡ của Phó Thời Lễ, Minh Ý thuận lợi quay lại showbiz.
Trong nhà cũng thuê thêm người chuyên chăm bé Thanh Chỉ, nhưng vì chuyện của Minh Ý hồi nhỏ, lại thêm bản thân là một “ông bố mê con gái”, Phó Thời Lễ không yên tâm, chỉ vài ngày đã cho nghỉ hết.
Thế rồi, toàn bộ nhân viên Tập đoàn Phó thị đều nhìn thấy một cảnh chưa từng có: vị tổng tài trong ấn tượng lúc nào cũng quyết liệt, nghiêm khắc, giờ sáng nào cũng đưa con gái đi làm cùng.
[Ôi trời, tổng tài phát điên rồi à?]
[Mẹ ơi, thật hiếm có, Phó tổng mà cũng có lúc cười dịu dàng, cưng chiều thế này???]
[Cứu với, sao tôi thấy rợn hết cả da gà, tôi vẫn thích Phó tổng lúc mắng người hơn…]
[Trời ạ, tiểu công chúa đáng yêu quá, trắng nõn trắng nà, đáng yêu chết mất!]
[Đúng thế, nếu tôi có cô con gái dễ thương thế này, tôi cũng ngày nào cũng đưa đi làm!]
[Chuẩn luôn, mà có cô con gái xinh xắn thế này thì tôi cũng sẽ cưng chiều đến tận trời!]
[Phó tổng và vợ đều là những người rất đẹp, con gái của họ sau này chắc chắn còn xinh hơn nữa!]
……
Ngay trong ngày hôm đó, chuyện Tổng giám đốc Tập đoàn Phó thị bế con đi làm đã leo thẳng lên hot search.
Bình luận chia ba phần: một phần ba khen bé Thanh Chỉ đáng yêu, một phần ba ghen tị với vận khí tốt của Minh Ý, còn lại thì hò hét rằng Phó Thời Lễ bế con đi làm trông lại càng soái hơn!
Trên phim trường, Minh Ý nhìn phần bình luận trên Weibo, một ngụm nước vừa uống suýt thì sặc chết.
Phó Thời Lễ lại mang cả con gái đi làm?? Sao cô chẳng biết gì hết??
Chẳng phải ở nhà đã có người chuyên trách trông nom rồi sao?
“Không ngờ chồng em còn là ông bố siêu bỉm sữa, đi làm mà cũng phải bế con theo.”
Thịnh An Ninh vừa ghen tị vừa trêu.
Minh Ý vẫn chưa hiểu hết nhưng nghĩ kỹ thì cũng đoán ra được, chắc là anh không yên tâm giao con cho người ngoài.
Cô đặt cốc nước xuống, mỉm cười đáp: “Em cũng chẳng ngờ Phó Thời Lễ lại thành ông bố cuồng con gái thế này.”
Thịnh An Ninh chỉ cười, không nói thêm.
Buổi quay sau đó tiến triển rất thuận lợi, bốn giờ chiều Minh Ý đúng giờ thu máy.
Việc đầu tiên cô làm sau khi xong việc chính là đến Tập đoàn Phó thị, cô phải tận mắt xem cái người cuồng công việc ấy trông con ở công ty thì sẽ thành bộ dạng gì.
Nhưng khi một đường suôn sẻ đi thẳng lên tầng cao nhất, trước mắt Minh Ý lại là cảnh tượng này.
Bé Thanh Chỉ ngồi trong xe nôi, trên người ôm đầy đồ chơi nhỏ xinh. Xung quanh xe là cả vòng nữ thư ký phòng Tổng giám đốc, mỗi người trên tay đều cầm một món đồ chơi chọc bé cười, khiến bé vui đến khanh khách.
Minh Ý nhìn mà trong thoáng chốc chẳng biết phản ứng ra sao.
Chưa kịp mở miệng, hành lang đã vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Các cô đang làm gì đấy?”
Nói rồi, Phó Thời Lễ sải bước đi đến, một cái ôm liền bế con gái vào lòng, cứ như thể sợ người khác tranh mất con vậy.
Anh cúi đầu nhìn kỹ, kiểm tra xem con có bị gì không. Chỉ đi vệ sinh một lát, tiện nhờ thư ký ngoài cửa trông giúp hai phút, không ngờ quay lại đã thấy cả đám vây quanh như thế này!
Thấy vậy, Minh Ý không nhịn được mà bật cười.
Từ lúc Phó Thời Lễ xuất hiện, mấy nữ thư ký kia lập tức đặt đồ chơi xuống, run run đứng thành hàng, không dám thở mạnh. Trong hành lang yên tĩnh, tiếng cười của Minh Ý nghe lại càng rõ rệt.
Phó Thời Lễ nghe thấy tiếng cười thì ngẩng đầu nhìn sang, vẻ lạnh lùng trong mắt lập tức tan đi, giọng nói cũng mềm đi không biết bao nhiêu lần: “Sao em lại qua đây?”
Minh Ý mỉm cười, tự tin bước trên giày cao gót đi lại gần: “Hôm nay em xong sớm, nghe nói Phó tổng lên hot search nên đặc biệt qua xem.”
Thấy Minh Ý đến, mấy thư ký chào một tiếng rồi thức thời trở về bàn làm việc.
Nhưng vẫn không kìm được thì thầm với nhau:
[Cứu với, các cô nghe thấy chưa? Lần đầu tiên trong đời tôi được nghe Phó tổng nói chuyện dịu dàng thế này, tôi còn tưởng anh ấy chỉ biết quát thôi chứ!]
[Hu hu, không ngờ Phó tổng ở trước mặt vợ lại dịu dàng đến vậy.]
[Trời ơi, ghen tị quá! Chị nhà đúng chuẩn nữ thần, vừa đẹp vừa giàu, lại có ông chồng vừa đẹp trai vừa tốt, con gái cũng xinh xắn thế này, kiếp trước chắc cứu cả thế giới mất!]
……
Cánh cửa phòng làm việc khép lại, mọi âm thanh đều bị chắn bên ngoài.
Phó Thời Lễ đặt con vào xe nôi, mỉm cười: “Hôm nay tan sớm thế?”
Minh Ý gật đầu: “Tiện đường qua đón Phó tổng với con gái về.”
Buổi chiều hôm đó, Minh Ý đón chồng và con gái tan làm. Cả nhà ba người cùng xuất hiện, liền bị nhân viên công ty chụp lại đăng lên Weibo. Người đăng vốn chỉ muốn than thở một chút, không ngờ lại bị fan cp của Minh Ý và Phó Thời Lễ nhìn thấy, lập tức mang ảnh sang siêu thoại “Danh xứng với thực”. Rất nhanh, hàng loạt fan đổ xô sang like và share, chỉ trong vài giờ lượt tương tác đã vượt mốc năm vạn, chẳng mấy chốc đã lên hot search.
Đến tối, sau khi ăn cơm xong trở về phòng ngủ, Minh Ý mới ngồi trên sofa lướt Weibo thì nhìn thấy.
Lúc đó, cả nhà ba người đã lên hot search từ lâu.
Bình luận chủ yếu đều là ghen tị và chúc phúc.
[Hu hu hu, đây chính là tình yêu thần tiên sao!!]
[Mọi người ơi, tôi chính thức bị nghiện cp này rồi!]
[Mọi người mê tình yêu thần tiên, còn tôi thì chỉ chăm chăm nhìn ba người họ toàn nhan sắc đỉnh cao thôi!]
[Chuẩn đấy, dù ảnh không phải siêu nét nhưng vẫn thấy bé con rất xinh!]
[Đương nhiên rồi, bố mẹ đẹp thế, con sao kém được!]
[Nhưng mà cũng chưa chắc, nhỡ xấu di truyền thì sao!]
[Tôi là nhân viên Phó thị, tôi lấy đầu ra bảo đảm!! Tấm ảnh này tuyệt đối chưa chỉnh sửa gì, nhan sắc ngoài đời của bé còn đỉnh hơn gấp vạn lần!]
[Tôi cũng thế!!! Trời biết lúc nhìn thấy tiểu công chúa ở công ty, tôi muốn sinh ngay một bé gái đến mức nào!]
[Hu hu hu, tôi cũng vậy!]
[Một nhà ba người nhìn hạnh phúc quá!]
[Chuẩn luôn, hội độc thân ganh tị muốn chết!]
[Nhất định phải mãi mãi hạnh phúc nhé!!!]
Minh Ý lướt thêm vài trang, gần như toàn là lời chúc, thi thoảng có một hai bình luận châm chọc cũng nhanh chóng bị dìm xuống.
Một lát sau, cô thoả mãn ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Phó Thời Lễ đang rửa bình sữa chuẩn bị pha sữa cho Thanh Chỉ. Dù hai người đã ăn tối, nhưng bé con thì chưa.
Đợi Phó Thời Lễ rửa xong quay lại, Minh Ý đứng dậy, đưa iPad tới trước mặt anh: “Anh xem này, toàn là người chúc phúc cho nhà mình.”
Phó Thời Lễ vừa pha sữa vừa liếc xuống màn hình, rồi lại thu về: “Cần gì họ nói? Chúng ta tất nhiên sẽ mãi hạnh phúc.”
Nói xong, anh xoay người bế con gái lên, vừa dịu dàng vừa cẩn thận đưa bình sữa cho con. Bé Thanh Chỉ được uống sữa mong ngóng bấy lâu, bàn tay nhỏ mềm mại đặt lên mu bàn tay anh, tay kia thì nắm chặt ngón tay bố, như thể đang làm nũng.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe môi Minh Ý khẽ cong thành một nụ cười dịu dàng.
Đúng vậy, họ nhất định sẽ mãi hạnh phúc.
Một nhà ba người.
Sẽ mãi mãi hạnh phúc như thế.